Vân Cơ

“Sao lại gặp phải kẻ háo sắc kia?” Kì Nhi chán ghét hừ một tiếng, coi như không thấy hắn mà quay lại chỗ ngồi.

“Thiếu gia, có cần chúng em đi dạy dỗ hắn không?” Tâm Nhi khinh thường mà trừng Thượng Quan Duệ Dịch, ước gì lập tức đem hắn ra băm thành ngàn mảnh.

“Không cần, coi như không biết hắn là được rồi.” Nếu tự nhiên tìm hắn tính sổ, không phải để lộ ngọn nguồn sao? Nàng không muốn chuyện ở thác nước lại xảy ra một lần nữa.

“Thiếu gia, hình như thuyền của bọn họ bị đụng hư rồi, bọn họ muốn lên thuyền của chúng ta, có muốn cho bọn họ lên thuyền hay không?” Người lái thuyền cung kính hỏi. Không có mệnh lệnh của Kì Nhi, hắn không dám tự ý làm chủ, cho dù là tai nạn chết người cũng vậy.

“Để cho bọn họ chết đuối đi.” Muốn nàng cùng thuyền với kẻ háo sắc chết tiệt đó? Nàng không cần!

“Tâm địa của công tử thực tàn nhẫn, lại thấy chết mà không cứu.” Không đợi nàng đồng ý, Thượng Quan Duệ Dịch lập tức nhảy qua, cười cợt nhìn Kì Nhi. Kì Nhi lạnh lùng liếc hắn một cái, hừ! Thuyền của mình mục nát còn dám đụng bọn họ!

Nhìn chiếc thuyền phía sau hắn hơi chìm xuống, Kì Nhi thản nhiên mở miệng: “A Phúc, để cho những người đó lại đây đi! Chúng ta đưa bọn họ lên trên bờ trước. Về phần vị khách không mời mà đến này…” Nàng lại liếc Thượng Quan Duệ Dịch, rõ ràng là đang nói hắn. “Đem hắn vứt xuống nước.” Mệnh lệnh của nàng vừa ra khỏi miệng, lập tức có người bắt lấy hắn, muốn quăng xuống sông… Thượng Quan Duệ Dịch dễ dàng thoát khỏi tay bọn họ, trong nháy mắt đã đến bên cạnh Kì Nhi.

Dung Nhi cùng Tâm Nhi cả kinh, trong lòng hiểu được võ công của hắn chắc chắn cao hơn các nàng nên lập tức đem Kì Nhi che chở ở phía sau, hộ vệ trên thuyền cũng đều đứng ở bên cạnh các nàng với tư thế sẵn sàng bảo vệ.

Nhìn ba người các nàng, Thượng Quan Duệ Dịch lập tức nhận ra là ba người hắt canh lên người hắn. Nhưng… “Kì Nhi?” Hắn không quá khẳng định mà nhìn nàng. Bộ dạng của nàng quả thực rất giống với Kì Nhi nhưng phong thái khí thế lại không giống.

“Kì Nhi?” Kì Nhi cố ý khó hiểu mà lặp lại một lần, sau đó nghi hoặc nhìn hắn. “Ngươi biết Kì Nhi?” Xem ra hắn hoàn toàn không thể xác định nàng có phải Kì Nhi hay không. Lúc ấy nàng sợ gần chết, sao có thể tràn ngập tự tin như bây giờ. Nàng liền giả làm đại ca hay tỷ tỷ của Kì Nhi, dạy dỗ hắn một phen.

“Cô không phải Kì Nhi?” Thượng Quan Duệ Dịch nghi ngờ mà nhìn nàng, lại không thể bước thêm một bước. Người vây xung quanh nàng rất nhiều, xem ra địa vị của nàng không thấp, nếu không sao có tiền mời được nhiều hộ vệ như vậy?

“Ngươi là ai? Sao lại biết Kì Nhi?” Ha ha! Diễn trò là nàng giỏi nhất. Nếu không thu thập được hắn, nàng liền theo họ của hắn!

Xem ra nàng thật sự không phải Kì Nhi mà hắn quen biết. Kì Nhi xinh đẹp dịu dàng và vị này trước mặt thật bất đồng. Như vậy nàng và Kì Nhi chắc là tỷ muội. “Ta và Kì Nhi…” Vừa nghĩ đến Kì Nhi đáng yêu, hắn bất giác lộ ra nụ cười hòa nhã.

Ba cô gái rất ăn ý hừ lạnh một tiếng. “Nói chuyện chậm quá, đem hắn quẳng xuống đi!” Kì Nhi ra lệnh cho những người bên cạnh. Nhìn bộ dáng ngẩn ngơ của hắn lại khiến nàng nhớ đến chuyện hôm đó. Trước giờ nàng vẫn không khóc, nhưng kẻ háo sắc đáng chém ngàn đao này lại hại nàng khóc liên tục, lại còn làm nhục nàng! Hắn có chết một trăm lần cũng không đủ!

Thượng Quan Duệ Dịch ngăn cản những người muốn quăng hắn xuống nước. “Cô và Kì Nhi có quan hệ gì?” Hắn nhìn chằm chằm vào Kì Nhi luôn có hai người bảo vệ.

“Hừ! Ngươi dựa vào cái gì mà hỏi ta? Ngươi và Kì Nhi có quan hệ gì?” Nếu hắn dám nói chuyện hôm ấy ra, nàng sẽ lập tức cắt lưỡi của hắn.

Thượng Quan Duệ Dịch thấy có nhiều người như vậy, hắn cũng khó mà nói ra chuyện hắn đã làm với Kì Nhi. Như vậy sẽ tổn hại đến danh tiết của nàng.

“Dựa vào việc ta là vị hôn phu tương lai Kì Nhi, ta có quyền hỏi đến tất cả mọi chuyện của nàng.” Hắn nhìn nàng kiên định.

Những lời này của hắn vừa thốt ra, tất cả hộ vệ đều ngẩn cả người. Hắn là cô gia tương lai của bọn họ?

“Tức cười, sao ta lại không biết Kì Nhi có một vị hôn phu?” Người này không khỏi quá tự đại đi, hắn quyết định là được sao? Cũng phải hỏi một chút xem nàng có đồng ý hay không đã! Nhưng đáp án tuyệt đối là chắc chắn, chắc chắn không đáp ứng.

“Cô là gì của Kì Nhi?” Hắn và nàng có thù cũ, nhưng hẳn là hắn trả thù nàng mới đúng, thế nhưng sao nàng nhìn hắn như là có thâm cừu đại hận gì không bằng. Hắn hại mặt nàng dính canh, nhưng không phải nàng cũng đã báo thù hắn rồi sao? Nếu không nể tình nàng là tỷ muội của Kì Nhi, hắn sẽ không có sắc mặt hoà nhã với nàng.

“Một người tuyệt đối có quyền quản lý nàng.” Trên đời này không ai có quyền lợi này hơn nàng.

“Cô là tỷ tỷ hoặc muội của Kì Nhi…” Thượng Quan Duệ Dịch còn chưa nói xong, một cái lưới đột nhiên chụp lấy hắn. “Cô có ý gì?” Hắn lạnh mặt trừng Kì Nhi. Bị người ta tung lưới, cho dù hắn có bản lĩnh cao đi chăng nữa cũng không dùng được.

“Chính là ý này.” Kì Nhi nháy mắt, lập tức có người đem hắn quăng xuống nước.

Nàng đứng trên thuyền, đắc ý nhìn người ở trong nước ra sức giãy giụa. “Ta khuyên ngươi rửa miệng sạch một chút. Kì Nhi nhà ta sẽ không coi trọng loại người như ngươi. Đừng để cho ta hoặc Kì Nhi thấy ngươi lần nữa, nếu không hậu quả tự lo liệu.” Làm cho hắn lại chật vật như vậy, cảm giác này thật là không tồi.

“Kì Nhi là của ta.” Hắn tuyệt đối không bỏ qua. Hắn chấm nàng rồi!

“Không có khả năng.” Đây là câu trả lời của nàng. Không cần chờ Kì Nhi ra lệnh, người lái thuyền lập tức lái thuyền rời đi, bỏ lại Thượng Quan Duệ Dịch chiến đấu với cái lưới ở trong nước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui