Vân Cơ

Lệ Tĩnh nhìn bạn tốt một cái, liền bị Kì Nhi lôi kéo, hai người lại không ngừng tán gẫu.

“Lệ huynh, ta cũng không biết huynh nói nhiều như vậy.” Thượng Quan Duệ Dịch bất đắc dĩ mở miệng. Không phải hắn không gần nữ sắc sao? Sao lại nói chuyện không ngừng với một cô nương mới gặp?

“Ngươi đừng mở miệng.” Kì Nhi hung hăng trừng hắn một cái, tiếp tục trò chuyện với Lệ Tĩnh, thuận tiện nói vài chuyện trong giang hồ.

“Ngươi…” Chưa từng bị người ta coi nhẹ như vậy, Thượng Quan Duệ Dịch cực kỳ tức giận, lập tức kéo nàng vào trong lòng.

“Đồ vô lại khó ưa này, ngươi muốn làm gì?” Đang ở trên đường cái, hắn ôm nàng còn ra thể thống gì?

“Thả tiểu thư nhà ta!”

Dung Nhi cùng Tâm Nhi khẩn trương muốn kéo nàng lại, nhưng lại bị Thượng Quan Duệ Dịch xoay người tránh được.

“Thượng Quan huynh?” Lệ Tĩnh hơi khó hiểu mà nhìn hắn.

“Yên tâm, ta sẽ không làm gì cô ta.” Trong lòng hắn chỉ có Kì Nhi, nhưng… Sao hắn có thể kích động mà kéo nàng thế chứ? Nàng trò chuyện vui vẻ với người khác thì có liên quan gì tới hắn? Nhưng sao mùi hương trên người nàng lại quen thuộc như vậy? Thượng Quan Duệ Dịch vô cùng khó hiểu mà cúi đầu nhìn nàng. “Nếu sẽ không làm gì ta thì lập tức buông tay.” Đáng ghét! Hắn lại khinh bạc nàng. Sao người này lại háo sắc như vậy chứ! Vừa thấy nữ nhân sẽ lập tức chọc ghẹo người ta.

Thượng Quan Duệ Dịch nghe vậy lập tức buông tay, nhưng nàng mới bước được một bước lại kéo nàng vào trong lòng. “Vì sao ta phải nghe lời cô?” Nàng nói thả liền thả, vậy hắn là cái gì?

Kì Nhi oán hận xoa xoa cái mũi bị đụng đau. “Vậy vì sao ngươi phải bắt ta?” Rõ ràng là hắn vô lý lại còn nói nàng!

“Đúng vậy! Ngươi bắt tiểu thư nhà chúng ta để làm gì?” Tâm Nhi nhịn không được hỏi. Bọn họ đều hận bàn tay đang vòng quanh eo Kì Nhi của hắn chết được.

“Thượng Quan huynh, hành động của huynh quả thật không phù hợp. Dù sao Vân cô nương không hề có quan hệ gì với huynh. Huynh làm như vậy chẳng khác nào bêu xấu danh tiết của cô ấy.” Lệ Tĩnh đem Kì Nhi từ trong lòng hắn cứu ra, lại thả nàng về dưới sự bảo vệ của nhóm người Dung Nhi.

“Đúng, kẻ háo sắc chết tiệt này quả thật nên dạy dỗ một chút mới phải, bằng không còn có càng nhiều cô nương rơi vào móng vuốt của hắn.” Kì Nhi không sợ chết mở miệng. Có nhiều người bảo vệ nàng như vậy, nàng không sợ hắn đâu!

“Vậy ta cưới cô là được chứ gì!” Thượng Quan Duệ Dịch không chút nghĩ ngợi liền buột miệng nói ra, vừa ra khỏi miệng thì ngay cả hắn cũng ngẩn cả người.

Lệ Tĩnh kinh ngạc nhìn bạn tốt, hắn nghiêm túc sao chứ?

Kì Nhi sửng sốt một chút, lập tức chán ghét mà hừ lạnh một tiếng,“Ngươi giết ta thì hơn!” Nói xong xoay người bước đi.

“Tiểu thư, chúng ta không đi dạo sao?”

“Tâm tình đều bị kẻ háo sắc đáng ghét kia phá tan hết, còn đi dạo cái gì!” Kì Nhi ra sức dậm chân đi về phía trước.

Lời của nàng bọn họ đều nghe được.

“Thượng Quan huynh, xem ra giá thị trường của huynh rớt rất thảm.” Lệ Tĩnh vừa lạnh lùng vừa vui sướng khi người gặp họa mà nhìn hắn.

“Đi thôi! Chỉ mong đừng gặp phải cô ta nữa.” Hắn thực khiến người ta chán ghét như vậy sao?

Lệ Tĩnh nhìn hắn một cái. “Phải không? Ta lại rất muốn gặp lại cô ấy.” Nàng rất khác với những cô gái khác, rất có chủ kiến, nói chuyện với nàng làm người ta rất khoái trá.

Thượng Quan Duệ Dịch tâm tình bối rối mà liếc hắn một cái, không nói thêm gì nữa. Vừa nãy hắn buột miệng cầu hôn khiến ngay cả hắn cũng nhảy dựng lên, không khỏi có chút buồn bực. Nhưng nàng lại không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt hắn! Chuyện này càng khiến hắn không vui .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui