Vân Cơ

Hai người một trước một sau đi vào giữa đình, Thượng Quan Duệ Dịch ở phía trước còn chưa chịu dừng lại, cứ đi thẳng về phía trước.

Kì Nhi ngồi phệt xuống ghế đá, xem đến khi nào thì hắn mới có thể phát hiện ra nàng không đi theo.

Thượng Quan Duệ Dịch vẫn luôn để ý tiếng bước chân phía sau, đi được vài bước bèn quay đầu lại, đi trở về trước mặt nàng, nghiễm nhiên đứng vững vàng như một bức tượng đá ở trước mắt nàng.

Kì Nhi không chịu yếu thế mà đứng ở trên ghế đá cho cao bằng hắn, chống nạnh trừng trợn hắn.

“Thượng Quan huynh, có chuyện gì thì nói mau, bổn cô nương bộn bề nhiều việc.”

“Sao cái miệng của cô luôn sắc bén như vậy?” Nhất là đối với hắn, giống như bọn họ có thâm thù đại hận gì không bằng. Thái độ đối với hắn và đối với Lệ Tĩnh hoàn toàn khác nhau, sao nàng không đối xử ngược lại?

“Đây là ngươi đang khen ngợi ta sao?” Nàng cũng không cho là như vậy.

“Cô nghĩ sao?” Hắn hỏi ngược lại nàng.

“Ngươi đang xỉa xói ta.” Đây là cảm giác duy nhất. Hắn chưa bao giờ có sắc mặt hòa nhã với nàng, ngoại trừ “Kì Nhi” trong lòng hắn ra. Nhưng đây không phải là nàng thật sự, cho nên không tính.

“Thì ra cô cũng nghe ra được.” Bây giờ đổi lại hắn cho nàng là kẻ ngốc sao. Đáng tiếc hắn xem nhẹ của bản lĩnh của nàng.

“Ngươi đừng cho rằng người khác cũng ngu ngốc giống như ngươi được không?” Nàng trợn hắn một cái, đôi mắt đẹp lập tức liếc sang chỗ khác.

Thật muốn bóp chết nàng! “Cô không thể nói những lời dễ nghe hơn sao?” Cho dù hắn muốn bắt tay giảng hòa với nàng, cũng sẽ bị lời của nàng làm cho giận đến quên hết.

Kì Nhi ung dung quay đầu nhìn hắn. “Ta gặp loại người thế nào thì nói thế ấy.” Bằng sự hiểu biết của nàng đối với hắn thì không cần phải nói cái gì cho dễ nghe.

“Ồ, vậy ta là loại người gì ?” Thượng Quan Duệ Dịch vòng tay trước ngực, nhìn nàng.

“Ngươi?” Kì Nhi nhìn hắn từ đầu đến chân, lại từ chân đến đầu, lắc đầu thở dài. “Ngươi là người háo sắc, không nói lý lẽ, tính tình gắt gỏng, lại ngốc. Có cần ta nói thêm không?” Nàng hảo tâm mà hỏi hắn, để cho hắn quyết định.

“Không cần, miệng chó không mọc được ngà voi.” Hắn không thèm để ý mà nhìn nàng, sớm biết nàng sẽ không nói được lời gì hay, nhưng cũng nói hơi quá đáng.

Dám nói nàng là chó! “Miệng chó đương nhiên mọc không ra ngà voi, giống như ta không thể trái với lương tâm mà nói lời tốt cho ngươi.” Vẻ mặt nàng ngây thơ vô tội, giống như nghe không hiểu lời của hắn, rồi lại âm thầm xỉa hắn một câu.

“Được rồi, tại hạ xin hỏi cô nương, ta háo sắc chỗ nào?” Nàng có thấy hắn háo sắc sao? Hẳn là không có.

“Ngươi dám nói ngươi chưa từng trêu ghẹo Kì Nhi?” Ngay cả Bạch Vân phu nhân – người có thể làm mẹ hắn – hắn cũng không buông tha, sao lại không háo sắc?

“Đó không gọi là trêu ghẹo.” Đối với người trong lòng, hắn có phản ứng cũng là chuyện rất bình thường.

“Đúng, không gọi là trêu ghẹo, là đùa bỡn.” Rõ ràng hắn đang trợn mắt nói nói dối, nàng là người trong cuộc nên rất rõ ràng.

Về chuyện háo sắc, hắn không phản bác gì thêm.

“Khi nào thì ta không nói lý lẽ?” Không phân rõ phải trái đều là nàng! Từ lúc gặp phải nàng, nàng vẫn luôn trêu chọc hắn.

“Bất cứ lúc nào.” Nàng không vừa mắt với hắn. Bắt đầu từ lần thứ hai nhìn thấy hắn, nếu hắn không đùa giỡn Bạch Vân phu nhân nàng, có lẽ nàng cũng sẽ không phản cảm với hắn như vậy.

“Ta không chấp nhận đáp án này.”

“Phản đối không hiệu lực.”

“Rốt cuộc là ai không nói lý lẽ?”

“Ngươi.”

“Cô… Được, vậy ta đây cáu kỉnh thế nào?” Hắn bỏ qua cho việc tranh luận với nàng ai không nói lý lẽ. Bởi vì bằng sự hiểu biết của hắn đối với nàng, nhất định nàng còn có lời có thể bịt miệng hắn.

“Ngươi dám nói mỗi lần ngươi nhìn thấy ta đều bình tĩnh hòa nhã sao? Không muốn đấm ta mấy đấm sao?” Mỗi lần hắn đều đùng đùng nổi giận mà trừng trợn nàng, cho dù nàng không để ý tới hắn cũng vậy. Như vậy không phải là cáu kỉnh gắt gỏng sao?

“Đó là do cô chọc giận ta .”

“Nếu muốn người ta không chọc giận ngươi, trừ phi ngươi đừng chọc người ta.” Tùy tiện nói hai câu đã đổ hết trách nhiệm cho hắn.

“Cô cả vú lấp miệng em!” Đều là nàng đến gây chuyện với hắn, còn dám nói như vậy.

“Thấy chưa, mới nói một chút mà người ta đã tức giận đến đỏ mặt tía tai.” Nàng không lo lắng cho sinh mệnh của mình chút nào, mặc sức mà chọc giận hắn. Dù sao hắn cũng không thể giết nàng để rửa hận, nàng cần gì phải lo lắng.

Thượng Quan Duệ Dịch hít sâu vài hơi, bình ổn lửa giận hừng hực trong lòng.

Kì Nhi mở đôi mắt to xinh đẹp mà nhìn hắn. “Ngươi thở hổn hển nha!” Đến nay còn chưa có người bị nàng chọc tức chết, hắn có trở thành người đầu tiên không?

“Cô…” Thượng Quan Duệ Dịch không chút nghĩ ngợi mà kéo nàng qua, Kì Nhi đứng ở trên ghế đá, trọng tâm không vững bèn ngã lên người hắn. Đang muốn mở miệng mắng, cái miệng nhỏ nhắn lại bị che kín lại…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui