Vân Cơ

“Phu nhân, có phải đã nghĩ ra cách gì hay?” Tĩnh Nhi vui mừng mà nhìn nàng. Phu nhân của các nàng lợi hại như vậy đấy. Nghĩ đại một chút cũng có cách hay đối phó với kẻ ác.

“Ừ, khiến cho hắn bận rộn, không rảnh mà lại đây.” Cái này cần đến Vân Tinh ra tay. Chỉ cần nàng xuống đường lượn qua lượn lại, rồi lại biến mất không thấy tung tích, chắc chắn hắn sẽ tìm đến nỗi bơ phờ, không lòng dạ nào để ý đến Bạch Vân phu nhân.

………………………..

“Thiếu gia, bây giờ chúng ta phải đi đâu đây?” Dung Nhi vừa đi vừa hỏi chủ tử bên cạnh. Ba người các nàng vẫn mặc quần áo giả dạng nam nhi.

“Ừ, dể ta xem…” Đứng trên đường cái, ánh mắt Kì Nhi không ngừng tuần tra bốn phía nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Thượng Quan Duệ Dịch đâu. Ngược lại, lại nhìn thấy nơi mà nàng vừa yêu vừa hận. “Chúng ta đi ăn canh.” Mỗi lần nàng đều chưa ăn xong, thừa dịp bây giờ không thấy tên xui xẻo kia, ăn trước rồi nói sau.

Dung Nhi và Tâm Nhi liếc mắt nhìn nhau bất đắc dĩ.

Lại là canh! Ngồi ở chỗ đó nếu xui xẻo liền gặp phải Thượng Quan Duệ Dịch đến gây rối. Có điều lần này các nàng ra ngoài là muốn tìm hắn.

“Ông chủ, cho ba chén canh.” Kì Nhi sung sướng ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, nhìn bốn phía, trong lòng nghĩ ngợi xem lát nữa phải đi đâu đi mới tốt.

Ông chủ vừa bưng canh lên, đã có một người đứng bên cạnh các nàng.

“Không thể nào!” Sao lại gặp được hắn? Nàng còn chưa có ăn xong. Chờ nàng ăn xong hắn mới xuất hiện không được sao chứ?

Thượng Quan Duệ Dịch kéo nàng đi.

“Chờ chút, để cho ta ăn xong trước đã.” Nếu lần này lại bỏ qua chén canh này, nàng sẽ tức chết mất.

“Cái gì?” Thượng Quan Duệ Dịch đứng lại nhìn nàng.

Lúc này nàng còn có hứng thú mà ăn uống?

“Mỗi lần ta muốn ăn canh đều không may mà gặp phải ngươi, hơn nữa đều chưa ăn xong. Lần này ta nhất định phải ăn cho xong.” Nàng kiên quyết mà nhìn hắn.

“Bây giờ không phải lúc ăn uống.” Nàng không thấy hắn đang tức giận sao?

“Sao lại không phải? Dù sao ngươi đừng cản trở ta hưởng thụ món ngon là được.” Ra sức bỏ tay hắn ra, Kì Nhi lại ngồi xuống.

Thượng Quan Duệ Dịch bất đắc dĩ ngồi xuống đối diện nàng, hai bên bị ngăn cách bởi tả hữu hộ pháp của nàng.

Hai người đều đang trừng hắn, bởi vì hắn lại chạy tới quấy rầy chủ tử. Nếu không phải đúng lúc Tĩnh Nhi có việc tìm chủ tử, không biết hắn lại làm ra chuyện gì?

“Ta có lời muốn hỏi nàng.” Không để ý tới sự trừng trợn của hai người, hắn nhìn chằm chằm vào Kì Nhi đang ăn ngấu nghiến.

“Quả nhiên là ngon.” Hai lần trước chưa ăn xong thật là rất bất hạnh.

“Tinh Nhi.” Thượng Quan Duệ Dịch nhắc nhở nàng, nàng hoàn toàn không nghe hắn nói chuyện.

“A! Cái gì?” Canh này thật sự là quá ngon.

“Ta có lời muốn hỏi nàng.” Hắn lặp lại một lần nữa.

“Ngươi hỏi đi!” Nàng đâu có ngăn cản hắn.

“Ở chỗ này không tiện.” Trên đường người qua người lại, hắn hỏi được mới lạ.

“Vì sao?” Chẳng lẽ hắn muốn hỏi chuyện gì khó nói? Là chuyện có liên quan đến Lộc vương gia sao? Nhìn dáng vẻ của hắn cũng không giống.

“Đừng hỏi nhiều như vậy, lát nữa theo ta là được.”

“Đi theo ngươi? Đi chỗ nào?” Nguy hiểm! Hắn muốn làm gì? Nàng cũng không biết hắn là người nơi nào? Gia đình làm cái gì? Không may là sơn tặc thổ phỉ gì đó thì sao. Nàng vẫn nên cẩn thận một chút mới được.

“Đừng hỏi nhiều như vậy.” Hắn chỉ muốn nói chuyện riêng với nàng.

“Vì sự an toàn của ta, không hỏi không được.” Không nói gì cả, nhất định là có vấn đề.

“Tinh Nhi, ta sẽ hại nàng sao?” Nàng không tin hắn đến vậy sao?

“Biết đâu được, lòng người khó dò, ai biết ngươi muốn làm cái gì?” Nàng không tin tưởng hắn chút nào, ai bảo ở trước mặt nàng hắn luôn có vẻ lằng nhằng, lại rất bay bướm.

“Tinh Nhi, tin tưởng ta được không?”

“Cái giá của sự tin tưởng lớn thế nào?” Xem ra sắc mặt của hắn không tốt lắm, là bị nàng chọc tức sao? Chắc là không phải, dáng vẻ giống như là mấy ngày không có ngủ ngon.

Thượng Quan Duệ Dịch cúi đầu xoa xoa hai bên thái dương, mượn nó để che giấu vẻ mặt bi thương.

“Ngươi không sao chứ?” Nhìn hắn như vậy, nàng không khỏi có chút lo lắng.

Dung Nhi và Tâm Nhi liếc mắt nhìn nhau một cái. Trong lòng các nàng đều hiểu rất rõ, hắn bị như vậy đều là vì chủ tử. Mà hắn… hình như rất thích chủ tử… Nhưng Thượng Quan Duệ Dịch không nói một câu, đột nhiên như một cơn gió mà cuốn lấy Kì Nhi đi. Đợi khi Dung Nhi và Tâm Nhi lấy lại tinh thần, muốn đuổi theo thì đã nhìn không thấy bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui