Vân Cơ

Hai tay hắn nắm lấy hai bờ vai nhỏ nhắn của nàng, đối mặt với nàng. “Ta cùng nàng ấy không có duyên, kiếp này ta chỉ muốn nàng.”

Vương gia và vương phi nhìn nhau. Ước muốn ôm cháu nội của bọn họ có hi vọng rồi. Bây giờ chỉ chờ nàng gật đầu nữa là được.

“Ta muốn biết Kì Nhi phải làm sao bây giờ? Ngươi cợt nhả muội ấy, hơn nữa muội ấy… thích ngươi.” Nàng rất khó khăn mới nói ra ba chữ kia, nhưng vừa nói ra lại cảm thấy vô cùng thoải mái, nhẹ nhõm, giống như đó là thật sự.

“Tình yêu của ta không thể chia đều, chỉ có thể cho nàng.” Đối với Kì Nhi, hắn áy náy rất nhều.

“Nhưng Kì Nhi……”

“Nàng ấy có hạnh phúc của riêng mình. Mà hạnh phúc của nàng ấy, không phải ta có thể cho được.” Hắn cầm tay nàng, chân thành nói: “Hạnh phúc của ta là nàng, hạnh phúc của nàng cũng là ta, hiểu chưa? Tinh Nhi.”

Nàng cúi đầu trốn tránh ánh nhìn chăm chú của hắn, không hiểu sao tim đập rất mãnh liệt. Nàng tưởng rằng sự dịu dàng của hắn chỉ biết dành cho Kì Nhi yếu đuối. Nhưng bây giờ hắn…

“Tinh Nhi?” Nàng còn không thể tiếp nhận hắn sao? Hay là còn đang lo lắng cho Kì Nhi?

Hắn từng động lòng với Kì Nhi, nhưng đây không phải người hắn cần. Gần đây hắn suy nghĩ rất nhiều. Kiểu thiên kim tiểu thư mẫu mực không phải điều hắn yêu thích. Thê tử mà hắn cần nhất định phải lanh lợi hoạt bát như nàng. Có thể cùng hắn cãi nhau, đấu võ mồm, thậm chí thắng hắn nhiều lần. Nàng như vậy, cả người tràn ngập ánh sáng lung linh mê người.

Quan trọng nhất là hắn yêu nàng. Yêu đến nỗi muốn sống chung với nàng cả đời này, cùng sinh con đẻ cái. Con cái của bọn họ có diện mạo xuất sắc như bọn họ, tâm hồn thì phong phú…

“Ngươi cho ta về nhà nghĩ lại đã, ta cũng phải nói chuyện này với người nhà.” Nói cách khác nàng còn không thể đáp ứng hôn sự với hắn.

“Rốt cuộc thì nhà nàng ở đâu?”

Về điều này hắn có chút nghi ngờ. Nàng luôn không đề cập tới chuyện trong nhà, giống như nàng không có nhà vậy. Nhưng hơi thở cao quý phát ra từ người nàng lại không thể xem thường.

Liếc hắn một cái, Kì Nhi lại cúi đầu, làm bộ suy nghĩ sâu xa.

“Tinh Nhi, chúng ta cũng sắp thành thân rồi, nàng còn không bằng lòng nói cho ta biết sao? Ta muốn biết tất cả mọi chuyện có liên quan tới nàng.” Rốt cuộc nàng đang giấu diếm cái gì, hay là có nỗi khổ gì?

“Cái này…” Nàng không biết nên nói như thế nào. Ngay cả nàng cũng không rõ ràng lắm, nơi nào mới có thể coi như nhà của nàng.

“Nàng có nỗi khổ gì không thể nói sao?”

Ngẫm lại thì cũng chỉ có nguyên nhân này. Ánh mắt nàng nhìn hắn cũng không phải hoàn toàn không có cảm tình. Nàng cũng thích hắn, nhưng chính nàng biết điều này sao? Có lẽ ngay cả bản thân nàng cũng chưa phát hiện ra!

“Quả thật ta có lý do không thể nói ra.” Cảm tạ cái cớ của hắn, cũng hy vọng hắn đừng truy hỏi nữa.

Hắn nhìn thẳng vào nàng, dường như muốn nhìn thấu lòng của nàng.

“Ta muốn trở về.” Nhất định Dung Nhi cùng Tâm Nhi gấp đến nỗi tìm nàng khắp nơi.

Hắn thở dài. “Ở lại được không?” Làm như nàng vừa đi, sẽ đi khỏi cuộc đời hắn.

“Ta nhất định phải nói chuyện này cho mẹ ta biết. Không có sự cho phép của bà, ta không thể quyết định chuyện hôn nhân của mình.” Vì thoát thân, nàng đành phải nói như vậy. ai biết đã bao lâu nàng không trở về thăm mẹ.

“Nhưng…” Hắn vẫn không muốn để nàng đi.

“Trưa mai ta sẽ chờ ngươi ở nhà trọ Duyệt Lai.” Nàng chân thành nhìn hắn.

Nhìn nàng nhíu đôi mày ngài, hắn có chút không nỡ.

“Mặc kệ kết quả như thế nào, nàng đều phải xuất hiện.” Cá tính kiên cường như nàng mà chịu nhượng bộ một bước? Hắn nghĩ hắn cũng nên như vậy?

“Ừ.” Mặc kệ kết quả như thế nào, nàng cũng sẽ không xuất hiện trước mặt hắn nữa. Vân Tinh sẽ cứ như vậy mà biến mất.

Hắn nhìn nàng trong chốc lát, thở dài một hơi, ôm lấy nàng đi ra ngoài. Kì vương gia cùng vương phi nãy giờ bị bọn họ coi là người vô hình cũng tự động lui ra một bên, để cho bọn họ đi qua.

“Thả ta xuống dưới, ta có thể tự đi.”

Bị hắn ôm như vậy, lỡ như để cho những người lắm mồm nhìn thấy thì làm sao bây giờ?

“Nàng không có cách nào.”

“Nói bậy bạ gì đó, sao ta có thể không có cách?”

Nàng cũng không thiếu chân, sao có thể không đi được?

Hắn ôm lấy nàng đi đến chân tường, cúi đầu nhìn nàng. “Nàng biết trèo tường sao?” Vì sự an toàn của nàng, trước mắt hắn vẫn không thể để cho nàng biết thân phận của hắn.

Kì Nhi trợn to mắt mà nhìn hắn. “Sao lại trèo tường nữa? Nhà ngươi không có cửa sao?” Quả thật nàng không biết trèo tường.

“Lại nữa?”

Khi nào thì hắn để cho nàng biết hắn leo tường?

Tiêu rồi, sao nàng lại nói như vậy? Hắn đang nghi ngờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui