Vẫn Còn Thương Nhớ Em

Mọi người ai cũng thấy rằng có một người con gái đang vùng vẫy trong bể bơi, Lưu Tuệ Yên không ngừng dãy dụa, nước cứ vậy mà tràn vào khoang miệng của mình. Cô cũng không biết bơi, cả người như vô lực nên không thể nên bờ, thiết nghĩ lần này sẽ không xong rồi.

- Cứu…cứu tôi với…có ai không…

Tiếng nói yếu ớt phát ra thật nhỏ nhẹ, nhằm mong mọi người trên bờ có thể nghe thấy. Đường Vu Dịch sắc mặt càng lúc càng lo lắng, nhìn kĩ lại người ấy sao giống người con gái đó đến vậy, hình như chính là cô ấy.

- Tuệ Yên?

- Ơ Đường tổng, sao ngài lại…

Không nghĩ ngợi nhiều, Vu Dịch bèn nhảy ùm xuống, các quan khách được một phen ngỡ ngàng ngay cả Trình Nhu Mễ cũng vậy. Rõ ràng cô ta tưởng rằng Vu Dịch không còn quan tâm đến Tuệ Yên thế mà hành động mà anh làm chứng tỏ là đang nói dối. Càng lúc, cô ta càng bực tức trong lòng.

Cùng lúc đó, cũng có một người đàn ông từ đâu cũng bơi xuống hồ. Mọi người ai lấy đều cũng bất ngờ vì tình huống thế này, hai người nam đồng loạn cứu một cô gái. Ai cũng đang cố gắng bơi nhanh đến chỗ Tuệ Yên.

Đến cuối cùng, có vẻ như Vu Dịch đã chậm một bước, Tuệ Yên đã được kia cứu vớt rồi cõng lên bờ. Anh hơi lặng người một vài giây, nhìn thấy cô ấy được người khác cõng đi mà Vu Dịch không hiểu sao lại khó chịu trong lòng.

Anh thừa nhận, khi nhận ra Tuệ Yên đang vùng vẫy ở mặt hồ thì bản thân không khỏi lo lắng mà sẵn sàng nhảy xuống. Càng lúc, thứ tình cảm còn xót lại khiến anh cảm thấy thật khó xử.

Không chần chừ ở đây, anh cũng nhanh chóng lên bờ. Lời bàn tán xôn xao bắt đầu vang lên, hai nhân vật lớn lại vì một cô mà mà bơi xuống hồ nước lạnh. Cũng không có gì lạ lẫm nhưng vẫn khiến người trong cuộc nghe thấy lại khó chịu, cứ có gì mới mẻ là mọi người lại xôn xao.

Trình Nhu Mễ nét mặt càng lúc càng trở lên nhăn nhó lại, cái gì mà từ trước đến nay chưa thấy Vu Dịch ra mặt bao giờ thế mà nay chỉ vì một cô gái mà làm thế.

Ý định ban đầu của cô ta đâu phải một trận xôn xao như thế này, chỉ muốn thấy Tuệ Yên mất mặt thôi mà. Hóa ra anh chỉ nói dối rằng không bao giờ tâm đến người ấy hay sao.

- Cái người có thôi đi không, có gì đáng bàn tán sao? Chẳng qua anh ấy chỉ thương hại khi có người rơi xuống hồ bơi của mình thôi mà, các người đã quên tôi chính là vợ sắp cưới của Vu Dịch à?

Quả nhiên, lời nói này khiến mấy người kia suy nghĩ lại, xét cho cùng cũng đúng. Nhu Mễ cố gắng kiềm lòng cho bản thân nhẫn nhịn một chút, bước chân từ từ tiến đến chỗ Tuệ Yên khi cô được cứu lên bờ.

- Cô gái à, cô có sao không. Mà tôi không ngờ, Đường tổng lúc đó cũng nhảy xuống cùng tôi đấy.

Toàn thân cả ba bây giờ ướt nhẹp, người đàn ông vừa nãy đang vỗ nhẹ lưng cô. Quả nhiên một lúc sau, cô bắt đầu ho sặc sụa rồi tỉnh lại.

Thật bất ngờ làm sao khi Tuệ Yên trông thấy Đường Vu Dịch cũng có mặt tại đây, đứng ngay trước mặt cô. Toàn thân lại đang ướt, chẳng lẽ anh ấy vừa cứu mình.

- Tôi…tôi bị ngã xuống hồ sao…

Đường Vu Dịch quan sát mọi người, thấy tụ tập như vậy cũng không hay nên anh bảo bọn họ giải tán. Chỉ riêng Trình Nhu Mễ, dù vừa nãy cô ta chính là người đã đẩy cô nhưng vẫn nhất quyết đứng ở đó. Ả dù chỉ một giây cũng không muốn Vu Dịch và Tuệ Yên ở cạnh nhau.

- Tại sao cô lại bị ngã vậy? Vừa nãy là tôi đã cứu cô, thật không ngờ Đường tổng cũng bơi xuống hồ.

Đến giờ, Tuệ Yên mới để ý người đằng sau. Mắt cô mở to lên, đoán chắc cô cũng ngạc nhiên nên người đàn ông chỉ mỉm cười đôn hậu.

" Hạ Thường Quân? "

- Ừm Tuệ Yên à, lúc đó tôi cũng không biết tại sao cô lại rơi xuống đó nữa.

Trình Nhu Mễ cười gượng gạo, thật nực cười làm sao khi chính bản thân mình đẩy người ta xuống nước mà không hề cảm thấy có lỗi mà vẫn đứng đây hỏi hang. Chắc chắn mặt cô ta đắp đầy mặt nạ nên mới dày đến thế, đến nỗi chẳng hề run sợ khi làm sai điều gì.

- Là ai đẩy cô xuống đúng không?

Đường Vu Dịch hỏi câu như thế khiến Nhu Mễ đứng bên cạnh có phần giật thót. Chỗ này chưa lắp camera thì làm sao mà biết được hành vi mà mình làm cơ chứ, có vẻ anh rất hoài nghi và không tin đang yên trượt chân mà ngã xuống nước được.

- Việc này à, thật ra thì mọi chuyện…

Lời nói bỗng chốc khựng lại, ánh mắt cô khẽ nhìn vào Trình Nhu Mễ, lần này là cô ta ngu xuẩn nên giờ phải lãnh nhận hậu quả mà mình làm.

Không lẽ Tuệ Yên định kể toàn bộ sự việc, khả năng cao là như thế. Cô ta lúc này khẽ cắn môi, trong lòng bây giờ mới biết run sợ.

Trông thấy bộ dạng này, Tuệ Yên khẽ cong môi cười nhẹ. Đúng là không biết tính trước tính sau, nếu cô mà khai thì lần này cô ta có vẻ sẽ mất đi danh dự.

- Là vô tình thôi, không phải là do ai đẩy tôi hết. Tôi tự ngã xuống đó, cảm ơn anh đã cứu tôi nhé. Mà chuyện này, là chuyện nhỏ nên tôi không đáng để Đường tổng quan tâm đâu.

Lời nói của cô bây giờ thật xa cách làm sao, Vu Dịch có chút hụt hẫng trong lòng. Mà Tuệ Yên nói không sai, bản thân liên tục nói những lời không hay với cô nên giờ đây cả hai coi như đã chấm dứt tình cảm.

Nói xong, cả hai người Tuệ Yên lẫn Hạ Thường Quân lúc này mới đứng lên, còn Nhu Mễ thì thở phào nhẹ nhõm. Đúng là Tuệ Yên không dám đứng trước mặt mọi người mà tố giác mình thật.

- Vậy à, mà đồ của cô ướt nhẹp rồi, cũng nên thay đồ chứ nhỉ. Mà Đường tổng này, anh cũng vậy. Chuyện của cô gái này cũng không nên để anh phải bận tâm chứ nhỉ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui