Vẫn Còn Vương Vấn

Sau khi cúp điện
thoại tôi vẫn rất lo lắng, trong lòng luôn bất ổn. Không biết phải hình
dung loại cảm giác này như thế nào, giống như có sức mạnh vô hình nào đó đang bóp chặt trái tim tôi, chợt nhanh chợt chậm, làm cho người ta hít
thở không thông.

Mặc dù rất bất ngờ với phản ứng của Lâm Cẩn Nam
lúc đó, nhưng tôi vẫn nghe lời ở lại trong nhà. Đợi đến buổi trưa, tôi
thật sự ngột ngạt đến sợ, trong nhà cũng không biết xảy ra chuyện gì,
hình như cả nhà đều chỉ còn lại một mình tôi. Dịch Tiểu Liêu cũng không
biết đã đi đâu, tôi nằm lỳ trên giường xem phim, vẫn nhịn không được cầm điện thoại di động gọi cho Cola.

Điện thoại vang lên thật lâu
cũng không có người nhận, tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mơ
hồ phát hiện, hình như. . . . . . rất nghiêm trọng? Vẫn không yên tâm,
tôi nhảy dựng lên từ trên giường, quyết định trở về trường xem thử có
chuyện gì xảy ra.

*

Sau khi đi vào từ cổng trường, thì có
rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi, nam sinh nữ sinh đều đang thì
thầm gì đó sau lưng tôi. Tôi kỳ quái cúi đầu nhìn quần áo của mình, căn
bản không có vấn đề mà. Cho dù tôi thừa nhận bộ dáng của mình có chút
hấp dẫn người ta quay đầu nhìn, nhưng hình như cũng không khoa trương
như vậy chứ?

Tôi nghi ngờ đi tới cửa phòng học, bạn cùng lớp nhìn thấy tôi thì mang vẻ mặt kinh ngạc, đoán chừng nhìn thấy quỷ cũng không đáng sợ bằng thấy tôi, tôi càng cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng rốt cuộc ai có thể ra nói cho tôi biết một tiếng, rốt cuộc là lạ ở chỗ nào
chứ.

Dương Ảnh bình thường có quan hệ tốt nhất với tôi cũng mang
ánh mắt phức tạp nhìn tôi chằm chằm, tôi nhịn không được tiến tới cạnh
bàn của cô ấy. Kéo cái ghế ngồi gần cô ấy, cô ấy lập tức dịch về phía
sau.

Tôi ngẩn ngơ, vẫn nghiêng đầu cười nhìn cô ấy, "Này, Ảnh Tử, sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, sao tất cả mọi người
đều nhìn tớ chằm chằm giống như thấy Avatar vậy."

Dương Ảnh cau
mày, sắc mặt rất khó nhìn, cuối cùng khóe miệng ngoắc ngoắc, bộ dạng
ngoài cười nhưng trong không cười, "Avatar? Dịch Mộ Tranh, cậu đừng chọc người ta cười, nói cậu là Avatar cũng vũ nhục đẳng cấp của Avatar."

". . . . . ." Tôi có chút không vui, mặc dù bình thường chúng tôi hi hi ha ha, quen công kích nhau, thế nhưng chẳng lẽ cô ấy không nhìn ra tôi
đang rất nghiêm túc nói chuyện với cô ấy sao?

Dương Ảnh liếc mắt
nhìn tôi, dáng vẻ đặc biệt khinh thường, "Cậu còn muốn giả bộ tới lúc
nào, những chuyện xấu xa cậu đã làm cũng đã truyền khắp cả trường học
rồi!"

Đầu óc tôi trong phút chốc chết máy, không có chút năng lực suy nghĩ nào, chỉ ngây ngốc lặp lại theo cô ấy, "Chuyện xấu xa. . . . . ."

Dương Ảnh hừ một tiếng trong lỗ mũi, chống cằm nhìn tôi,
"Thật không nhìn ra, bình thường giả bộ đặc biệt không quan tâm, thì ra
là thích quyến rũ bạn trai của người khác như vậy, còn cùng cậu ta. . . . . ." Mặt cô ấy đỏ lên một chút, cà lăm chưa nói xong, cuối cùng ‘ầm’
một tiếng đá văng cái ghế đứng lên, từ trên cao nhìn xuống chỉ vào tôi,
"Dịch Mộ Tranh, tôi thật sự mắt bị mù mới xem cậu là bạn, loại người như cậu, đáng đời bị người khác chụp ảnh lại những chuyện ghê tởm kia phơi
bày ra ánh sáng."

Tôi đứng lên, chân mềm đến đứng không vững,
trong lời của cô ấy có quá nhiều tin tức, tôi nhất thời cũng không biện
pháp làm rõ. Nhưng đại khái đã biết cô ấy đang nói tới chuyện của Lăng
Phi, mọi người đều biết tôi và Lâm Cẩn Nam ở bên nhau, tôi rốt cuộc cũng ngồi vào vị trí Tiểu Tam thực thụ.

"Ảnh Tử, cậu nói. . . . . .
Cái gì bị chụp. . . . . ." Tôi không thể tin được điều mình nghe thấy,
càng không nghĩ tới sẽ có cảnh gì có thể bị chụp lén, trừ phi! Tôi không dám nghĩ tiếp, chăm chú nhìn chằm chằm Dương Ảnh.

Dương Ảnh chán ghét nhìn tôi, ánh mắt kia khiến tôi cảm giác mình dường như thật rất
bẩn thỉu, dường như đã làm ra những chuyện xấu xa tội ác tày trời.

"Chính là cậu và Lâm Cẩn Nam ở trong công viên làm chuyện đó, đều đã bị chụp
được, cậu cũng đừng nguỵ biện nói đó không phải là cậu, rất rõ ràng rồi. Ngay cả cậu mặc quần lót màu gì đều có thể nhìn thấy."

Dương Ảnh có lẽ thấy cảm xúc của tôi không đúng lắm, cũng không nói thêm lời khó
nghe hơn nữa. Cô ấy xoay người định bỏ đi, suy nghĩ một chút lại quay
người lại lạnh lùng nhìn tôi, "Mẹ cậu bây giờ đang ở trong phòng làm
việc của chủ nhiệm, chuyện cũng ầm ĩ lớn như vậy, cho là có ông nội làm
thị thì giỏi lắm sao. Cho dù lấy đi toàn bộ hình chụp, thì việc cậu làm
ra loại chuyện đó cũng sớm truyền đi rồi."

Tôi giương mắt đờ đẫn
nhìn Dương Ảnh trở mặt, bình thường là người đáng yêu lại hoạt bát như
vậy, bây giờ lại nhằm vào tôi giống như bổ nhào vào quân địch vậy.

Tôi điên cuồng chạy đến phòng làm việc của chủ nhiệm, lúc ra cửa đụng phải
Lăng Phi, cặp mắt của cô ấy đỏ lên nhìn tôi, tôi nhìn vào mà trong lòng
khó chịu. Lăng Phi cuối cùng cắn môi dưới, ánh mắt lạnh như băng cười,
"Quả Cam, tôi thật sự nhìn lầm cậu rồi——"

Hốc mắt bắt đầu nóng
lên căng đau, tôi cố nén sự chua xót đang dâng lên trong lỗ mũi, nhỏ
giọng nói một câu, "Thật xin lỗi." Sau đó tôi liền vọt ra khỏi cái phòng học sắp khiến tôi chết chìm kia.

*

Phòng làm việc của chủ nhiệm đóng cửa, tôi không còn nhớ đến việc phải gõ cửa, trực tiếp xô cửa chạy vào.

Trong phòng có rất nhiều người, nét mặt của mỗi người đều rất đặc sắc. Lâm
Cẩn Nam nhìn đến tôi thì sắc mặt lập tức trầm xuống, tôi lần đầu tiên
nhìn thấy bộ dạng kinh hoàng như vậy của cậu ấy, nhìn cậu ấy, trong mắt
có rất nhiều điều tôi nhìn không hiểu. Tôi biết rõ cậu ấy đang tức giận, tức giận tôi không nghe lời cậu ấy, thời điểm đó cậu ấy thật ngốc, cho
dù có thể lừa gạt được tôi hôm nay, vậy ngày mai thì sao?

Dịch
Tiểu Liêu và Dịch Bách Sanh ngồi trên ghế sa lon, Dịch Bách Sanh vốn
đang nói gì đó cùng giáo viên chủ nhiệm, lúc thấy tôi vào phòng lúc thì
không nhịn được cau mày.

Đối diện hai người là Lâm Hạo Sơ – ba
của Cola, dáng vẻ của chú Lâm vốn cũng rất uy nghiêm, bình thường tôi
cũng rất sợ ông. Hôm nay ở vào thời điểm thế này, tôi càng cảm thấy biểu tình của ông lúc không nói lời nào rất khủng bố. Tôi không khỏi có
chút khiếp sợ, cúi thấp đầu đứng ở cửa phòng, cũng không dám tiến thêm
một bước.

"Dịch Mộ Tranh, tới đây——" là chủ nhiệm của tôi mở
miệng trước, tôi cẩn thận dè dặt ngồi xuống cạnh thầy ấy, bên tay phải
chính là chú Lâm. Tôi lo lắng vặn xoắn ngón tay, cúi đầu nhìn chằm chằm
mặt bàn, chỉ liếc mắt một cái, tôi hoàn toàn choáng váng. Trên bàn có
rất nhiều tấm hình, dù là khoảng cách có hơi xa, tôi cũng rõ ràng thấy
được là tôi cùng Lâm Cẩn Nam.

Đó là chuyện xảy ra vào ngày chúng tôi ở trong rừng cây nhỏ.

Thật sự rất giống như Dương Ảnh đã nói, hình ảnh rất rõ ràng, rõ ràng đến
mức ngay cả hình quả dâu nhỏ trên quần lót của tôi cũng rõ ràng như
thế. Tôi cứ nhìn những tấm hình đó, bức ảnh trên cùng chính là cảnh tay
của Lâm Cẩn Nam ở phía trong váy tôi. . . . . . Góc chụp như vậy thoạt
nhìn giống như tay của cậu ấy thực sự đã tìm được nơi tư mật của tôi.

Tôi rốt cuộc đã biết ngụ ý của những hành động chỉ chỉ chỏ chỏ sau lưng
mình, Tiểu Tam gì đó căn bản không phải trọng điểm, dù sao số người biết Lăng Phi cũng không nhiều. Thật sự bị mọi người giễu cợt chế nhạo
là do góc chụp của tấm hình này gây nên chứ gì? Tôi đột nhiên ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy Dịch Bách Sanh và Dịch Tiểu Liêu mang vẻ mặt đau lòng nhìn tôi.

Trong lòng tôi rất khổ sở khi bị cha mẹ mình thấy một mặt kinh khủng như vậy. Tôi vốn muốn hét lên nhưng lại bị nghẹn
trong cổ họng. Nếu tôi nói sự thật không phải như vậy, Dịch Tiểu Liêu và Dịch Bách Sanh sẽ tin tưởng tôi sao? Chú Lâm cùng thầy chủ nhiệm cũng
sẽ tin sao? Nói nhiều hơn nữa thì trong mắt bọn họ cũng chỉ là đang ngụy biện mà thôi.

Hình ở chỗ này, cho dù tôi nói tay của cậu ấy
không đi vào trong, nhưng chúng tôi thân mật như vậy là sự thật, chúng
tôi yêu sớm cũng là sự thật. Những sự thật này cũng đủ để cho giáo viên, cha mẹ phạt nặng chúng tôi rồi. Tôi há miệng, cuối cùng vẫn là vô lực
ngậm miệng lại, cũng không nói gì.

Chú Lâm nghiêng mặt nhìn tôi,
đầu tôi cúi xuống càng thấp hơn, tôi gần như có thể đoán được, trong suy nghĩ của chú Lâm tôi đã trở thành đứa con gái như thế nào. Ông ấy nhất định sẽ không thích tôi, vô cùng không thích.

Dịch Bách Sanh
trầm mặc, vẫn không lên tiếng, tôi nghĩ ông chắc chắn rất thất vọng về
tôi, trước kia ông vẫn luôn nói tôi là chuyên gia gây chuyện, không
ngoan như Trà Xanh. Hiện tại tôi rốt cuộc đã bị ông nói trúng, thật sự
trở thành chuyên gia gây chuyện, còn là chuyện phiền toái khiến ông mất
mặt như vậy.

"Chủ nhiệm Dương, chuyện này chúng tôi về nhà sẽ hỏi rõ ràng . . . . . . làm cho thầy thêm phiền toái rồi." Dịch Bách Sanh
nói lời khách sáo, nhưng giọng nói rất cứng nhắc, tôi biết rõ ông đang
đè nén lửa giận. Xem ra về nhà không thiếu được một trận đánh cho tê
người rồi, tôi yên lặng cúi đầu nhìn xuống sàn nhà, tại sao Dịch Bách
Sanh cho tới bây giờ đều không nghe tôi giải thích, cho tới bây giờ cũng không thử tin tưởng tôi.

Chủ nhiệm có lẽ vì nể mặt mũi của ông
nội, thái độ đối với Dịch Bách Sanh vô cùng tốt, hoàn toàn mất hết bộ
dáng vênh mặt hất hàm sai khiến như bình thường, cười hòa ái không mức
không thể hòa ái hơn nữa, "Trẻ nhỏ làm sai là khó tránh khỏi, trước khi
chưa gây ra chuyện lớn, không xảy ra việc gì là tốt rồi. Mọi người nói
chuyện rõ ràng, trẻ con luôn ít nhận được sự thấu hiểu của người lớn,
cũng bởi vì cảm thấy không được thấu hiểu nên mới có thể yêu sớm."

Dịch Bách Sanh không nói chuyện nữa, còn Dịch Tiểu Liêu từ lúc tôi vào phòng cũng không nói chuyện nhiều. Ở nhà chúng tôi, việc lớn việc nhỏ bình
thường đều do Dịch Bách Sanh ra mặt, nhưng người quyết định vẫn là Dịch
Tiểu Liêu. Tôi đoán không ra lúc về nhà Dịch Tiểu Liêu sẽ trừng trị tôi
như thế nào, nhưng dám khẳng định kết cục sẽ không quá tốt.

Ít
nhất mới vừa rồi Dịch Bách Sanh nói đi về hỏi rõ ràng thì Dịch Tiểu Liêu mím môi không lên tiếng, vậy rõ nàng là vô cùng đồng ý với ý kiến của
Dịch Bách Sanh. Tôi vốn đã sợ đến tim đập thình thịch thì giờ phút này
càng lo lắng hơn.

"Chuyện này là Cẩn Nam không đúng, khiến Quả
Cam bị dính líu, tôi rất xin lỗi." Giọng nói của chú LÂm thật bình tĩnh, dường như không nổi giận, hơn nữa chú ấy nói như vậy, tôi thật bất ngờ.

Tôi nhịn không được nhìn về phía ông, phát hiện ông cũng đang nhìn tôi, ông giơ tay lên, bàn tay rộng rãi ôn hoà hiền hậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai tôi, "Quả Cam, đừng sợ, chuyện này chú và ba cháu sẽ xử lý. Mặc kệ xảy ra
chuyện gì, hi vọng các cháu cũng có thể nói thật, đừng làm cho chúng tôi thất vọng, được chứ?"

Tôi thật sự muốn ôm chú Lâm khóc lớn một
trận, sau đó sẽ cảm thán tại sao chú không phải là ba cháu, vì sao Dịch
Bách Sanh lại là ba ba của tôi. Bởi vì quá sợ hãi, tôi hoàn toàn không
có chút năng lực suy nghĩ Logic nào, vì vậy phát điên nhìn chú Lâm nói
quanh co, "Chú Lâm, cháu theo chú về nhà chú được chứ?"

". . . . . ." Một phòng im lặng, ở đối diện, hô hấp của Dịch Bách Sanh càng thêm
nặng nề. Tôi thừa nhận một khi tôi sợ hãi liền dễ dàng làm hỏng chuyện,
trong trường hợp này, tôi lại vẫn đứt gân não đến mức nói muốn đến nhà
Lâm Cẩn Nam. Đây hẳn là một câu nói thêm dầu vào lửa, đầu tôi cúi thấp
cũng sắp chạm đến đầu gối luôn, ngượng ngùng ngậm miệng.

*

Cuối cùng tôi cùng Lâm Cẩn Nam ai về nhà nấy.

Sau khi lên xe, Dịch Bách Sanh và Dịch Tiểu Liêu không buồn để ý tới tôi,
không nói chuyện, cũng không bắt đầu thẩm vấn tôi giữa đường. Mãi cho
đến nhà bọn họ cũng không có động tĩnh gì, tôi không biết trong hồ lô
của bọn họ bán thuốc gì, cả một buổi chiều tôi đều trốn trong phòng
không dám đi ra ngoài ngại ánh mắt của bọn họ.

Trước khi ăn cơm
tối, Dịch Tiểu Liêu bỗng nhiên chui vào phòng tôi, tôi ngồi nghiêm
chỉnh, mở to mắt nhìn mẹ mình, đáng thương như thế xạo như thế (!). Dịch Tiểu Liêu chắp tay sau lưng đi qua đi lại trước giường tôi, đi hai bước lại dừng lại nhìn tôi, tiếp đó lại im lặng đi hai bước. . . . . . Lòng
vòng như vậy kết quả chính là mẹ tôi còn chưa choáng váng, tôi đã choáng váng trước, "Mẹ. . . . . . muốn chém giết muốn róc thịt thì ngài làm
luôn đi, đừng đi tới đi lui nữa, đầu con đầy sao rồi."

Dịch Tiểu Liêu kéo ghế qua ngồi đối diện tôi, đôi tay khoanh trước ngực nhìn tôi, "Dịch Mộ Tranh, nói xem, đây là mấy?"

Mẹ tôi đưa ngón tay ra quơ quơ trước mặt tôi, hai mắt tôi hiện đầy sao,
nhưng suy nghĩ vẫn nhạy bén khác thường. Trò lừa nhỏ này của Dịch Tiểu
Liêu, từ nhỏ tôi đã nhìn thấy bà và Dịch Bách Sanh đùa giỡn, xem đến
chán ngấy rồi. Tôi cũng khoanh tay trước ngực, "A, mẹ, là hai sao? Mẹ đi lại nhiều khiến con hoa mắt, nhìn không rõ."

Dịch Tiểu Liêu híp mắt gật đầu một cái, "Được rồi, bây giờ, bắt đầu tra hỏi."

Tôi nhịn không được giật giật khóe miệng, mẹ tôi học được cái Logic này từ
đâu vậy chứ, rất không đáng tin. Nếu như thực sự đợi khi phạm nhân ấm
đầu hay đầu óc không tỉnh táo mà tra hỏi thì có thể tra ra cái quỷ gì
chứ. Mặc dù nghĩ như vậy, tôi vẫn phải tiếp tục giả vờ đầu óc của tôi
đang nóng lên, bởi vì tôi thật đúng là không dám nói với Dịch Tiểu Liêu
về việc tôi và Lâm Cẩn Nam yêu sớm, rồi việc tôi và cậu ấy hôn nhau và
cả sờ soạng nữa, mặc dù đó đều là những hành động thân mật vô cùng thuần khiết.

Dịch Tiểu Liêu bày ra vẻ nghiêm nghị, "Khụ, Dịch Mộ Tranh, con và Lâm Cẩn Nam, quan hệ thế nào?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui