Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng chỉ còn cách cuối cùng là thuê một khách sạn cho anh ngủ, sáng hôm sau tỉnh dậy sẽ tính tiếp.
Suy đi tính lại thì chỉ còn có cách này là hợp lý nhất.
Triệu Vy Vân nhanh chóng an vị ở ghế lái, đạp ga tìm một khách sạn gần nhất để cả hai tá túc một đêm.
Triệu Vy Vân phải rất chật vật để dìu cái thân hình to lớn của Âu Dương Thần vào bên trong.
“Ăn cái gì mà nặng thế không biết? Nặng chết đi được.”
Lễ tân nhìn thấy tình huống của cả hai cũng khá ái ngại nhìn Triệu Vy Vân.
Cô đương nhiên biết trong lòng cô lễ tân kia đang nghĩ điều gì, cũng dễ hiểu thôi bởi vì người đang bên cạnh cô không ai khác chính là Âu Dương Thần mà hàng vạn cô gái suy mê và anh ta đang ở bên cạnh cô trong tình trạng say mèm, thật khó để người ta tin cả hai trong sáng, nhìn sao cũng giống cô đang giở trò lúc Âu Dương Thần say.
“Cho tôi một phòng đôi.” Triệu Vy Vân lên tiếng.
“Dạ? Cô nói sao ạ?” Lễ tân tỏ ra khá bất ngờ với lời đề nghị của Triệu Vy Vân.
Cô cứ ngỡ...
“Cho tôi một phòng đôi.” Triệu Vy Vân lặp lại lời nói một lần nữa.
Dừng vài giây, Triệu Vy Vân lại nói tiếp: “Yên tâm, tôi đủ tiền để trả tiền phòng.”
“Dạ thẻ phòng của cô đây ạ.”
“Cảm ơn.”
Triệu Vy Vân dưới sự giúp đỡ của bác bảo vệ cuối cùng cũng đưa được Âu Dương Thần lên tới nơi.
“Cái tên chết bầm nhà anh.
Mệt chết tôi rồi.”
Triệu Vy Vân nhờ lễ tân khách sạn pha một ít nước chanh để Âu Dương Thần uống giải rượu.
Cô để anh nằm ngay ngắn trên giường, kiếm một chiếc khăn lau sơ qua người cho anh.
Xong xuôi cũng đã hơn 12 giờ tối, Triệu Vy Vân cũng trở về giường bên kia nghỉ ngơi.
Cô đánh một giấc đến gần trưa mới chịu tỉnh.
Triệu Vy Vân nhìn sang giường bên cạnh, không thấy bóng dáng Âu Dương Thần đâu.
Chiếc chăn được xếp gọn gàng, nhưng người chẳng thấy đâu nữa.
Triệu Vy Vân một phen hoảng hốt định đi tìm anh thì nghe thấy tiếng nước trong nhà tắm.
Cô đi lại gần, hình như có người bên trong, đưa tay gõ nhẹ vào thành cửa, nhỏ giọng lên tiếng: “Âu Dương Thần, anh đang bên trong đó à?”
“Ừ.
Sao đấy? Muốn vào tắm cùng tôi à?” Âu Dương Thần lưu manh lên tiếng.
“Mới sáng sớm anh bớt nói khùng nói điên đi.”
Triệu Vy Vân không thèm nói chuyện với anh, bỏ về giường nằm xem điện thoại.
Âu Dương Thần tắm xong trở ra, trên người chỉ quấn duy nhất một chiếc khăn ngang người.
“Áaaaa...”
“Anh...!anh biến thái.
Anh cứ như thế mà đi ra à? Quần áo cũng không chịu mặc vào.”
“Chưa thấy đàn ông ở trần bao giờ à? La to như thế làm gì?” Âu Dương Thần tỉnh bơ lên tiếng.
“Anh bớt nói nhảm đi, mau mặc quần áo vào.”
“Tôi không mặc lại đồ dơ được.”
“Thế anh định cứ như này hoài à?”
“Đợi Bách Điền mang quần áo đến tôi sẽ thay.”
“Sao tôi lại không biết mặt anh lại dày như thế này nhỉ?”
“Mặt dày sao? Có dày bằng ví của tôi không?”
Triệu Vy Vân bĩu môi: “Bớt bớt lại.
Tôi biết anh giàu nhưng cũng không cần suốt ngày khoe mẽ thế đâu.”
Triệu Vy Vân càng nhìn lại càng khó chịu với Âu Dương Thần, anh ta định ở yên như này đến lúc Bách Điền tới sao.
Điên rồi, cái tên này đang nghĩ gì trong đầu thế? Định không giữ cho cô một chút thể diện nào sao?
“Bạn trai cô chưa từng ở trần trước mặt cô bao giờ à? Phản ứng thái quá.”
“Âu Dương thiếu gia, trí nhớ của anh có vấn đề à? Tôi thì lấy đâu ra bạn trai, nếu có thì chắc là ‘bạn trai hờ’ là Âu Dương thiếu gia đây.”
“Thế tập làm quen đi, tôi có trần truồng trước mặt em đâu mà em phải ngại.
Thân hình tôi cũng sau múi đàng hoàng chứ đâu đến nỗi tệ mà em chê.
Biết đâu mai mốt lại nghiện cho mà xem.” Âu Dương Thần vô sỉ lên tiếng.
“Vô sỉ.”
Cái tên này lúc thì cô lúc thì em, chẳng biết anh ta đang nghĩ gì trong đầu.
Triệu Vy Vân mặc kệ Âu Dương Thần gọi cô là gì nhưng đối với cô anh ta mãi là cái tên mặt lạnh khó ưa, đáng ghét.
Cả hai nói chuyện được một lúc thì Bách Điền cũng mang quần áo đến.
Âu Dương Thần nhận hai chiếc túi từ tay Bách Điền rồi nhanh chóng ra hiệu để anh ta rời đi.
Triệu Vy Vân nép sát người bên trông, cô không hy vọng Bách Điền sẽ nhìn thấy cô ở cùng Âu Dương Thần trong tình cảnh như thế này.
“Em trốn cái gì?”
“Bách Điền...!anh ta đi chưa?”
“Em hỏi làm gì? Em thích anh ta nên sợ anh ta thấy em đang ở cùng tôi à?”
Triệu Vy Vân mở to hai mắt nhìn Âu Dương Thần: “Cái đầu lớn này của anh đang nghĩ cái gì thế hả?”
“Sao? Tôi nói trúng tim đen của em à?”
Âu Dương Thần vẫn cố chấp lên tiếng, hình như chọc tức Triệu Vy Vân là thú vui của anh thì phải.
“Cái đầu anh, bớt nghĩ xấu cho người khác thì anh chết à.”
“Hay là...” Âu Dương Thần ghé sát tai Triệu Vy Vân.
“Hay là cái gì? Anh nói chuyện có cần phải gần như vậy được không?”
“Hay là em thích tôi, em sợ tôi hiểu lầm nên mới phản ứng như thế?”
“Đến giờ uống thuốc rồi đấy, bớt khùng dùm tôi cái.”
Âu Dương Thần đi lại giường ngồi xuống, hai chân vắt chéo, thái độ nhìn vô cùng gợi đòn: “Em có gan đưa tôi vào khách sạn mà không có gan để người khác biết em đang ở cùng tôi à?”.