Nghe tiếng nói, Triệu Vy Vân bất giác quay người nhìn lại, trước mặt cô không ai khác chính là Âu Dương Thần.
Anh ta thật sự đã có mặt tại buổi tiệc ngày hôm nay.
Triệu Vy Vân phút chốc rơi vào trạng thái bối rối, cô đưa tay chỉ vào người mình, giọng điệu có vẻ khá căng thẳng: “Hả? Anh nói tôi?”
“Ừ.”
Triệu Vy Vân trong đầu kiểu: “Ừ? Anh ừ cái gì chứ? Nói thêm vài chữ thì chết à.
Lạnh lùng như thế cho ai coi.”
Đấy là cô nghĩ trong đầu chứ có cho cô mười cái gan cô cũng không dám nói trước mặt Âu Dương Thần.
Không hẳn là cô sợ hắn ta mà là nếu lỡ may chọc giận cái tên đáng ghét này chẳng còn ai gọi là ‘nhà đầu tư’ để cô có thể ‘nhờ vả’ được nữa.
Tốt nhất là không nên chọc giận anh ta.
Nhất thời, Triệu Vy Vân bị Âu Dương Thần làm cho lúng túng.
Cô đương nhiên cũng muốn đáp trả lại hắn ta nhưng nhất thời bị chặn họng như thế này đúng là chẳng biết phải mở miệng làm sao.
Suy đi tính lại, Triệu Vy Vân quyết định im lặng, lờ đi sự có mặt của anh ta, vờ nhìn vào không trung như đang tìm kiếm ai đó, tay vẫn đang dán chặt vào người Nghi Văn.
“Không phải cô tìm tôi à? Tôi đã đứng đây rồi cô còn tìm gì nữa chứ? Không lẽ...!trên đời này còn có Âu Dương Thần thứ hai à?” Âu Dương Thần không hề để cho Triệu Vy Vân một chút mặt mũi nào, trực tiếp vạch trần ý đồ của cô.
“Hả? Anh nói gì mà cái não bé tí của tôi cũng không hiểu nổi thế?”
“Não bé tí? Thảo nào không hiểu cũng là điều dễ hiểu.”
“Anh...!anh...”
“Sao nào?”
“Tự cao tự đại.” Triệu Vy Vân buộc miệng buông vài từ đáp trả, không biết có trọng lượng không nhưng bốn chữ này quả thật rất hợp với anh ta.
Ý nghĩ trong đầu của Triệu Vy Vân lúc này chính là dẹp không có tán tỉnh cái gì nữa.
Kêu cô tán tỉnh cái tên mặt lạnh này sao? Thật không khả thi một chút nào? Tản băng này mà có thể tan chảy sao? Không thể nào.
“Tôi coi đây như một lời khen.” Âu Dương Thần thẳng thừng đáp.
Triệu Vy Vân bĩu môi, tỏ vẻ không quan tâm đến cái tên mặt lạnh đáng ghét này.
Đúng là cái tính hiếu thắng của con người luôn luôn thúc đẩy con người ta, khiến cho một người lạnh lùng chẳng bao giờ chủ động bắt chuyện với ai như Âu Dương Thần cũng phải xuống nước bắt chuyện với cô nhóc trước mặt.
“Sang đây cùng tôi.”
“Làm gì?”
“Không phải đến đây để tìm tôi à? Cất công đến đây chỉ để nhìn tôi một cái? Triệu tiểu thư, cô cũng quá rảnh rổi rồi đấy.”
Dứt câu, Âu Dương Thần cũng rời đi để lại quyền quyết định cho Triệu Vy Vân, trước khi đi cũng không quên dành lời khen gây thương nhớ cho cô: “Hôm nay cô rất đẹp, chiếc váy này rất hợp với cô.”
“Đi đi cậu còn chần chừ gì chứ?” Nghi Văn lên tiếng giục Triệu Vy Vân đi theo Âu Dương Thần.
“Hả? Cậu không đi cùng tớ à?”
“Tớ không phải tuổi kỳ đà.
Thế nhé, tớ sang đây tìm gì lót chiếc bụng đói này đã.”
“Tớ cũng đói mà.” Triệu Vy Vân liên tục mè nheo với Nghi Văn.
“Cậu đói á? Thế ăn tạm Âu Dương Thần chắc cũng không tệ.”
“Nghi Văn....!Cậu...”
“Haha...!Tớ đùa đấy.”
Triệu Vy Vân thoáng thở dài nhưng cũng nhanh chóng đuổi theo Âu Dương Thần.
Hắn ta đi tương đối nhanh, cô đuổi theo cũng mất khá nhiều sức mới có thể bắt kịp tốc độ của anh ta.
“Này, anh đi chậm một chút không được à? Cũng đâu ai dí anh đâu đi nhanh như thế làm gì?” Triệu Vy Vân cất giọng trách móc Âu Dương Thần một phen.
Anh ta dừng chân, khẽ đưa mắt nhìn sang Triệu Vy Vân một lượt rồi lên tiếng: “Chân cũng không ngắn lắm.
Ai cản đường cô à, đi chậm như vậy.”
“Đã đẹp trai xin hãy tử tế.”
“Vế trước tôi nhận, vế sau nhường phần cô.”
“Cảm ơn nhưng câu nói của tôi hình như chỉ có một vế.”
“Ừ, tôi không tử tế ngoại trừ khi người con gái đó thuộc về tôi.”
“Thế người con gái của anh có biết anh ở đây với một người con gái khác không?”
“Không.”
“Không?”
Lời này của Âu Dương Thần là có ý gì, là bạn gái anh ta không biết hay anh ta không có bạn gái? Câu trả lời của anh ta khiến cho Triệu Vy Vân suy nghĩ rất nhiều, rốt cuộc người đang ông đang đứng trước mặt cô là người như thế nào, cô dây dưa với hắn ta liệu có khi nào một ngày đẹp trời nào đó Triệu Vy Vân cô trở thành tiểu tam, bị chính thất cho ăn axit không cơ chứ? Nghĩ thôi cũng đủ rợn cả người.
“Cái não bé tí của cô lại nghĩ cái gì đấy? Không ở đây là tôi không có bạn gái.”
“Ồ, đẹp trai như vậy mà đến giờ vẫn chưa có bạn gái, chắc chắn có vấn đề.”
Triệu Vy Vân lí nhí nói trong miệng nhưng những lời kia của cô cũng vừa vặn lọt vào tai Âu Dương Thần.
“Vấn đề gì?”
“Sao? Không có gan để nói à?” Âu Dương Thần nói tiếp.
“Anh gọi tôi đến đây để chất vấn tôi đấy à? Xin lỗi Triệu Vy Vân tôi là một công dân tốt, không phải tội phạm truy nã mà anh chất vấn tôi như thế?”
“Chất vấn? Cái não bé tí của cô cũng phong phú quá rồi đấy.”
“Nếu không Âu Dương tổng gọi tôi đến đây là có chuyện gì?”
“Thích.”
“Thích? Âu Dương tổng thích tôi à?”
Âu Dương Thần tiến sát về phía Triệu Vy Vân đang đứng, theo phản xạ cô lui người về sau.
Một người được nước tiến tới còn một người lại như một chú cún nhỏ bị ăn hiếp mà khép nép nhích người về sau mãi đến khi người của Triệu Vy Vân dí sát vào tường thì anh ta nhanh tay đưa tay ra phía sau đỡ lấy phần đầu của cô, tránh bị đụng vào tường.
“Cẩn thận.”
Triệu Vy Vân thoáng bối rối trước hành động của Âu Dương Thần nhưng cũng nhanh chóng đẩy người anh ta ra.
“Không phải tại anh à, còn đóng vai người tốt cái gì chứ.”
“Ừ.
Lỗi tôi.”
Triệu Vy Vân bĩu môi lên tiếng: “Không lẽ lỗi tôi.”
Âu Dương Thần: “...”.