"Chính là người cuối cùng mà anh đã giết, là người đàn ông mà Văn Hinh đã yêu sau khi ra nước ngoài, Giang Âm."
Văn Hinh đã gặp Giang Âm ở nước ngoài, khi đó cô phải nằm viện để điều trị chứng trầm cảm nặng và căn bệnh do di truyền, Giang Âm khi đó là tình nguyện viên hộ lý tại bệnh viện đó.
Anh ấy ở bên Văn Hinh, từng bước giúp cô khỏi bệnh, động viên cô từng ngày.
Một hôm cả hai đã quyết định ngày hôm sau sẽ đi đăng ký kết hôn, nhưng đêm hôm đó Văn Hinh đã nhận được tin nhắn từ Lộ Minh, anh đã bắt cóc bố mẹ cô.
Văn Hinh biết rõ Lộ Minh là con ác quỷ, để không làm Giang m phải lo lắng, cô đã giữ kín chuyện này, lừa Giang Âm thay đổi ngày cưới rồi quay về nước.
Nhưng sao Giang Âm có thể không nhận ra được sự bất thường từ Văn Hinh, anh đã bí mật theo cô quay về nước.
Nhưng đã muộn thật rồi, khi Giang Âm đến nơi, Lộ Minh đã mất lý trí rồi.
Vừa bước vào cửa, Giang m đã bị một d.a.o của Lộ Minh g.i.ế.c chết.
Sau sự việc đó, trong ký ức của Lộ Minh không hề có sự tồn tại của Giang m, anh chỉ nhớ rằng đêm đó, có gia đình ba người của Văn Hinh đã chết.
Lúc này, Lộ Minh nằm sấp trên mặt đất, la hét yếu ớt: "Nếu muốn trả thù anh, tại sao không g.i.ế.c anh ngay từ đầu! Tại sao lại dựng một kế hoạch lớn như vậy!"
Tại sao ư?
Tất nhiên là muốn anh tự mình phơi bày ra những chứng cứ tội ác mà anh đã gây ra!
Những t.h.i t.h.ể đó, nếu không phải anh chủ động để lộ ra trước công chúng, thì thậm chí tôi còn không biết trước đây anh đã từng g.i.ế.c bao nhiêu người.
Nếu chỉ g.i.ế.c anh một cách đơn giản, thì không chỉ mất đi công bằng của những người đã bị anh giết, hơn nữa với con ác quỷ này, quả thực quá nhân từ cho nó.
Tôi muốn đem tất cả những gì anh đã làm với Văn Hinh, những lời lẽ tẩy não và kiểm soát tinh thần, những hành động hèn hạ hủy hoại đi ý chí cùng với lòng tự tôn, tất cả những thứ này tôi sẽ trả lại hết cho anh!
Đối với những người như Lộ Minh, đánh vào tính tự đắc của anh, giẫm đạp lên những mưu tính mà anh luôn kiêu ngạo cho rằng là hoàn hảo, đó mới là sự trừng phạt thích đáng nhất.
Tôi nhặt con d.a.o của Lộ Minh lên, khua khua vài cái, âm thanh trong trẻo vang lên, chứng tỏ đây là một cây d.a.o sắc bén.
"Em làm gì vậy?" Lộ Minh hoảng sợ định lùi lại.
Nhưng dù anh có vùng vẫy thế nào, anh vẫn không thể thoát khỏi.
"Phụt."
Tôi đ.â.m một nhát d.a.o vào bàn tay anh.
Tiếng kêu thảm thiết của Lộ Minh vang lên, nghe rõ từng tiếng.
Giang Âm từ phía sau đi đến kéo tôi ra: "Nhân Nhân, để anh."
Tôi lắc đầu, tôi biết anh ấy lo rằng sau này tôi sẽ gặp rắc rối nếu như cảnh sát điều tra.
Nhưng điều đó không quan trọng nữa, đã đi đến bước này rồi, tôi phải hoàn thành những việc cần làm.
"Nhát d.a.o này, là cho người đầu tiên bị anh giết."
"Nhát d.a.o này, là cho người thứ hai… Thứ ba… Thứ tư..."
Tôi đ.â.m anh đủ mười hai nhát dao, mỗi nhát đ.â.m tránh những vị trí gây c.h.ế.t người, nhưng đủ khiến anh cảm thấy đau đớn chỉ muốn c.h.ế.t đi cho xong.
Có tám người đã chết, cả gia đình ba người của Văn Hinh và Giang Âm đều c.h.ế.t dưới tay anh.
Tiếng còi xe cảnh sát bên ngoài vang lên, tôi đứng dậy, chuẩn bị đi mở cửa.
Lộ Minh đang thoi thóp đột nhiên gọi tôi.
“Lâm Nhân Nhân, em biết tại sao anh lại g.i.ế.c Tần Tinh không?”
Tôi dừng bước, không quay đầu lại.
"Vì cô ta đã xúi giục anh g.i.ế.c em, để ở bên cạnh cô ta.
Cô ta còn đắc ý nói rằng, cô ta sẽ gây khó dễ cho em.".
Truyện Xuyên Nhanh
"Em là người phụ nữ của anh, là vợ của anh, làm sao anh có thể để cô ta đe dọa em được? Cho nên anh đã g.i.ế.c cô ta, cô ta là người c.h.ế.t duy nhất nằm ngoài kế hoạch của anh."
Tôi cười nhạt, không đáp lại, đi thẳng ra ngoài.
Lộ Minh khàn giọng, tiếp tục gọi tên tôi: "Lâm Nhân Nhân, em vẫn chưa hiểu sao? Anh đã yêu em mất rồi! Anh đã phản bội Văn Hinh, anh đã thật sự em yêu.
Sao em có thể khiến anh yêu em rồi lại hủy hoại anh như thế này...!"
Tôi mở chốt cửa, quay đầu lại, nở một nụ cười với Lộ Minh, nụ cười này đã lâu rồi anh chưa nhìn thấy.
Đó là kiếp trước, khi đó tôi và Lộ Minh còn là học sinh lớp 11, có lần tôi đã cười với anh như vậy.
Lúc đó anh nói rằng nụ cười ấy rất đẹp, sau này chỉ được cười như vậy với một mình anh.
Chỉ vì một câu nói đó, tôi đã cười trước gương rất nhiều lần, nụ cười chỉ dành riêng cho anh, nụ cười của Văn Hinh.
"Lộ Minh, tại sao anh không hỏi, Văn Hinh đã đi đâu?"
Mở cửa ra, trước mắt chính là hi vọng và ánh sáng mặt trời, phía sau là tiếng hét của con ác quỷ.
Đã phải bịa ra biết bao nhiêu câu chuyện thật giả lẫn lộn, cuối cùng thì mọi thứ cũng đã kết thúc.
Giang Âm đi tới nắm tay tôi, cùng tôi đối mặt.
Lúc này ánh mặt trời vừa rạng lên, tôi chợt nhớ đến sự sụp đổ và điên loạn khi vừa mới tỉnh lại sau khi trùng sinh, lúc đó Giang m cũng đã nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi như vậy, anh nói với tôi, anh sẽ trở thành cái bóng của tôi, trở thành con d.a.o của tôi, anh sẽ giúp tôi.
May mà mọi thứ vẫn còn kịp.
Ván cược này, tôi đã thắng rồi.
[Hoàn chính văn].