Ván Đã Đóng Thuyền


Mua bữa sáng về nhà, không ngờ trong phòng ngủ lại nghe thấy tiếng nói chuyện, Giang Hành Chu ngẩn người một hồi, Nghê Nhạc thường ngủ rất sâu, muốn tự nhiên tỉnh lại lúc không làm việc thì ít nhất cũng phải sau mười giờ sáng.
Lúc này mới qua tám giờ.
Anh đặt bánh bao lên đĩa, bưng sữa đậu nành đi vào phòng ngủ.
“Ngày mai ngày mai, ngày mai con sẽ trở về thăm mẹ và ba.”
“Hôm nay không được, cuối tuần hôm nay, Giang Hành Chu được nghỉ, con để anh ấy một mình rồi trở về, anh ấy không nghĩ nhiều đâu.”
“Mọi người đâu muốn gặp anh ấy, cứ hỏi nhiều như vậy làm gì, mẹ, mẹ có phiền không.”
Giang Hành Chu dừng bước, Nghê Nhạc đang gọi điện thoại cho người nhà.
Anh không muốn nghe quá nhiều, xoay người ngồi xuống sô pha, rõ ràng đã uống thuốc, dạ dày sao vẫn còn hơi đau.
Chắc là công hiệu thuốc chưa phát huy.

Cuộc điện thoại này hơi dài một chút, sữa đậu nành trong tay dần dần không còn nóng nữa, Giang Hành Chu đi vào phòng bếp dùng lò vi sóng hâm nóng lại.

Bưng ra lại quá nóng, anh đặt ở trên bàn nấu ăn chờ để nguội một chút.
Sờ lên vừa uống, anh mới bưng bữa sáng đi đến bên cạnh phòng ngủ, bên trong đã không còn tiếng nói nào nữa.

“Nhạc Nhạc.” Giang Hành Chu mở cửa, “Ăn sáng đi.”
Nghê Nhạc bị cuộc gọi này đánh thức, nằm trên giường lướt điện thoại, nhìn thấy anh tới không kiên nhẫn xua tay, “Không muốn ăn, em còn muốn ngủ thêm một lát.”
“Ăn rồi ngủ.” Giang Hành Chu buông mâm xuống, kéo tay gã lên, “Ngoan, ba bữa phải ăn đúng giờ.”
Nghê Nhạc tựa vào đầu giường, hé miệng, Giang Hành Chu đưa sữa đậu nành đến bên miệng gã, gã kéo ly uống một ngụm.
Giang Hành Chu đưa cho gã một cái bánh bao, nói: “Mẹ gọi điện thoại cho em à?”
“Ừ,” Nghê Nhạc cắn một cái thật lớn, “Ngày mai em về thăm họ, nói nhớ em.”
“Vậy về thăm thôi,” Giang Hành Chu lấy tay nâng cằm Nghê Nhạc, nhẹ nhàng nói, “Hôm nay anh cũng không làm gì, chi bằng cùng em về? Tối anh sẽ quay lại, em ở nhà với họ qua đêm.”

“Mẹ em có bao nhiêu ý kiến với anh thì không phải anh không biết.” Nghê Nhạc nhắm mắt nhai bánh bao, “Tim bà ấy lại không tốt, nếu tức giận tốt hay xấu, em cũng không tha cho anh.”
Giang Hành Chu vươn ngón tay cái lau vết dầu mỡ trên khóe miệng gã, đối với những lời Nghê Nhạc nói anh đều rõ, nhưng…
“Nhạc Nhạc, chúng ta kết hôn hơn bảy năm, họ chung quy cũng phải chấp nhận.”
Nghê Nhạc mở mắt ra, “Có một số chuyện không thể chấp nhận chính là không thể chấp nhận, sao anh phiền vậy, nếu không phải hôm nay nghĩ đến anh, em đã trở về ngay rồi!”
“Xin lỗi em.” Giang Hành Chu lập tức nhận sai.
Nghê Nhạc dường như cũng không hài lòng với nhận sai của anh, gã đẩy Giang Hành Chu ra, nửa cái bánh bao chưa ăn xong trong tay cũng bị gã ném xuống đất, “Chấp nhận cái gì chấp nhận? Vậy ba mẹ anh có chấp nhận em không? Ngoại trừ đã gặp mẹ anh vài lần, anh có đưa em gặp ba anh chưa? Ông ấy có chấp nhận em không? Em cũng có phàn nàn đâu? Hai chúng ta cùng nhau sống qua ngày, họ không chấp nhận thì không chấp nhận, làm gì nhất định phải ép họ chấp nhận! Kết hôn nhiều năm như vậy, không chấp nhận thì có làm sao!”
“Đừng giận,” Giang Hành Chu ôm lấy gã, “Anh không đi, không đi, đều nghe lời em, đừng giận.”
Nghê Nhạc không nhận cái ôm của anh, đấm đá anh, “Phiền chết mất thôi, thật vất vả lắm mới nghỉ phép, thật phiền, buông em ra!”
Giang Hành Chu không buông, anh nhíu mày, thật sự là bị đau dạ dày đến hồ đồ, anh ôm chặt Nghê Nhạc, “Anh xin lỗi.”
Nghê Nhạc đẩy không nổi anh, một mực cắn lên vai Giang Hành Chu, “Buông tay!”
Giang Hành Chu không buông, Nghê Nhạc tức giận không chịu nổi, một nắm đấm đánh vào bụng anh, vừa lúc đánh vào dạ dày Giang Hành Chu, sắc mặt Giang Hành Chu phút chốc đau đến trắng bệch, anh theo bản năng buông tay, khom lưng che dạ dày.
“Nhạc Nhạc…”
Nghê Nhạc mở cửa tủ quần áo ra, cầm một bộ quần áo thay, Giang Hành Chu tiến lên muốn ngăn cản, đau đớn khiến anh không đứng thẳng nổi người.
Nghê Nhạc cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua anh, bị bộ dạng Giang Hành Chu dọa sợ, Giang Hành Chu ngồi trên giường, cúi đầu, tay ấn bụng, anh hừ một tiếng, “Bớt giả bộ đáng thương đi, tố chất thân thể anh tốt như vậy, một quyền của em căn bản không làm gì được anh, hôm nay em muốn về nhà, trước khi hết giận sẽ không để ý tới anh!”
Gã rầm một tiếng dùng sức đóng cửa phòng lại, sau đó lại dùng sức đóng phòng khách, sàn nhà theo chấn động đó rung rung.

Giang Hành Chu thở ra một hơi, đau dạ dày, anh thiếu chút nữa chống đỡ không nổi ngã gục, anh ngẩng đầu, trong phòng chỉ còn lại mình anh.
Trên mặt đất là vỏ bánh bao và nhân bánh bao, bị Nghê Nhạc giẫm lên mà dính chặt dưới sàn.

Giang Hành Chu mở cửa phòng, lấy thuốc vừa mua trên bàn ăn, đổ ra hai viên lạch cạch nuốt vào, ngồi xuống ghế ngẩn người, cho đến khi bị điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh này.
Là học trò của anh, hỏi vài vấn đề, Giang Hành Chu trả lời đối phương, cúp điện thoại anh gọi cho Nghê Nhạc.


“Xin lỗi, số máy…”
Chỉ nghe bốn chữ anh liền cúp điện thoại, anh lại lần nữa bị chặn.

Nghê Nhạc tính tình nóng nảy, chỉ cần hai người cãi nhau… Không, cho tới bây giờ anh nào đành lòng cãi nhau với Nghê Nhạc, chỉ cần Nghê Nhạc không vui, sẽ chặn toàn bộ phương thức liên lạc của anh.

Có điều Nghê Nhạc cũng dễ dỗ dành, chỉ cần Giang Hành Chu nhận sai với gã, gã cũng có thể nguôi giận.
Dỗ là nhất định phải đi dỗ rồi, Nghê Nhạc chặn anh, anh cũng chỉ có thể tự mình đến nhà cha mẹ Nghê Nhạc tìm người, cha mẹ Nghê Nhạc không hài lòng với anh, xác thực nói cha mẹ Nghê Nhạc không hài lòng Nghê Nhạc kết hôn cùng đàn ông.

Bọn họ yêu nhau là gạt người trong nhà, mãi đến hơn tám năm trước sau khi hôn nhân đồng giới hợp pháp, Giang Hành Chu muốn cùng Nghê Nhạc kết hôn, Nghê Nhạc lúc này mới đem chuyện của bọn họ nói cho người nhà, bị cha mẹ Nghê Nhạc kịch liệt phản đối, gặp cũng không muốn gặp Giang Hành Chu.
Hai bên giằng co một năm, không biết Nghê Nhạc dùng cách gì lấy được sổ hộ khẩu cùng anh đăng ký kết hôn.
Kết hôn thì kết hôn thành công rồi đó, nhưng trong mắt cha mẹ Nghê Nhạc, căn bản không coi Giang Hành Chu là chồng của con trai mình.
Giang Hành Chu cố gắng hòa hoãn quan hệ, nhưng Nghê Nhạc từ trước đến nay đều không đồng ý, mẹ gã thân thể không tốt, Giang Hành Chu cũng không dám để cho người nhà gã vì anh mà xảy ra chuyện gì không tốt, anh chẳng còn cách nào khác.

Đứng ở dưới lầu nhà cha mẹ Nghê Nhạc, Giang Hành Chu không dám lên lầu, bốn năm trước vào sinh nhật lần thứ 60 của mẹ Nghê Nhạc, ngày đó Nghê Nhạc ở nơi khác quay phim không thể chạy về nhà, Giang Hành Chu mua đồ muốn thăm một chút, mẹ Nghê Nhạc mở cửa nhìn thấy anh sắc mặt thay đổi, đập đồ của anh, gọi điện thoại cho Nghê Nhạc đánh Nghê Nhạc một trận, sau đó Nghê Nhạc giận dỗi anh hơn nửa tháng.
Giang Hành Chu từ đó về sau cũng không dám tự tiện hành động nữa.
Anh không biết phải làm sao, đối mặt với Nghê Nhạc anh luôn không biết phải làm gì, giống như mặc kệ làm thế nào cũng không thể làm cho Nghê Nhạc hài lòng.
Nếu như cho anh một vấn đề nan giải, anh có thể từng phút giải quyết, ở trên người Nghê Nhạc, anh đành bó tay hết cách.

Nghê Nhạc nằm trên sô pha, đầu gối lên đùi mẹ, trong TV bật 《Tình yêu ngàn năm》, gã không có hứng thú xem, cầm điện thoại chơi game.

“Há miệng ra.” Mẹ nói.

Nghê Nhạc nhìn cũng không thèm nhìn mở miệng, mẹ nhét một miếng trái cây vào miệng gã.

“Hừm, ngọt.” Nghê Nhạc nói, “Muốn nữa.”
Mẹ lại nĩa một miếng dưa hấu đút vào miệng gã, ba tắm rửa xong, từ phòng vệ sinh đi ra, thấy một màn này vừa buồn cười vừa ghét bỏ, “Con hơn ba mươi tuổi còn giống như một đứa bé.”
Hai tay Nghê Nhạc nhanh chóng thao tác trên màn hình điện thoại, “Cho dù là chín mươi tuổi cũng là búp bê của ba và mẹ.”
“Đúng vậy!” Mẹ cười tủm tỉm sờ sờ đầu gã, “Cũng không biết là ai cả ngày ở bên tai tôi nói nhớ con trai nhớ con trai, ông nhớ vậy đó hả!”
Ba vỗ lên đùi Nghê Nhạc một cái, Nghê Nhạc lập tức rụt chân lại, ba ngồi bên chân gã, gã lại duỗi thẳng chân đặt trên đùi ba.

Tay phải của ba tay đặt lên bàn chân gã, ấn ấn ở đó một chút.
“Ây da!” Nghê Nhạc đạp một cước, ngẩng đầu, “Đau đau!”
“Có vẻ dạo gần đây con hay nóng tính,” Ba nói, “Giận lắm hả.”
Nghê Nhạc đau đớn ngồi dậy, che chân, ba là một bác sĩ trung y, vô cùng bệnh nghề nghiệp, thường xuyên thừa dịp người không chú ý xem đối phương có bị bệnh hay không.
“Người trẻ nóng tính một chút mới tốt.” Mẹ tiếp lời nói.

“Cái gì cũng không thể quá mức,” ba nói, “Nhiều quá thì mệt mỏi lắm, ăn trái cây nhiều một chút cho hạ hỏa, ờ, dưa hấu rất tốt.”
Mẹ nghe vậy cầm cho gã ăn một miếng dưa hấu lớn, Nghê Nhạc ăn dưa hấu, một lần nữa nằm trên sô pha, vì phòng ngừa ba đánh lén, chân trên của gã cong lên, hai chân giẫm lên mặt sô pha.
Ba ngược lại cười ấn bắp chân cho gã, “Gần đây có phải là công việc nhiều, mệt hả?”
“Có chút chút.” Nghê Nhạc nói, “Ngày mốt lại phải đi thử vai, thật mệt.”
“Nếu không con đừng đi quay phim nữa, lúc trước con quay chương trình không phải rất tốt sao, không mệt lắm.” Mẹ nhíu nhíu mày, “Chúng ta cũng không phải thiếu tiền, phải vất vả như vậy làm gì.”
Một trận game thua, Nghê Nhạc phiền muộn ném điện thoại di động lên bàn bên cạnh, “Mẹ, mẹ thì biết gì, sau khi con quay phim không dễ nhận kịch! Mẹ có biết trước kia trên mạng đã nói như thế nào về con không, nói con thân là diễn viên không có tác phẩm đại biểu, chỉ biết ngâm mình trong showbiz, con không có người trốn lưng không có quyền có thế, hiện tại thật vất vả lắm《Tình yêu ngàn năm》mới hot, con cũng không muốn trở thành nghệ sĩ tạp kỹ mãi.”
So với ghi hình nghệ thuật, Nghê Nhạc kỳ thật vẫn thích quay phim hơn, cảm giác diễn xuất đủ các loại người khác nhau rất đã nghiền, hơn nữa, trong giới giải trí, vẫn là diễn viên càng được người khác tôn trọng.

Chẳng qua quay phim thật sự là quá vất vả.
“Được được được, mẹ không hiểu, con nói không sai.” Mẹ nhéo nhéo mũi gã, “Con vui vẻ là được, thấy con phiền mẹ còn phiền hơn con.”
“Dạ.” Nghê Nhạc bĩu môi.
Mẹ bóp vai cho gã, do dự nói, “Tiểu Giang kia, không phải nghe nói ba nó rất lợi hại sao, là cái gì…”

“Chủ tịch tập đoàn T·U.” Nghê Nhạc nói.
“Đúng vậy, nhân vật lợi hại như vậy, nó không thể giúp con sao?”
Nhắc tới Nghê Nhạc tức giận hừ một tiếng, “Giúp con khỉ, ngay cả ba anh ta cũng chưa từng gặp qua.”
“Ba nó cũng không đồng ý chuyện của hai đứa?” Ba tò mò nói.
“Không biết.” Nghê Nhạc đưa tay với lấy đĩa trái cây, nhét từng miếng vào miệng.
Sắc mặt mẹ thay đổi, “Cứ như vậy còn trông cậy vào mẹ và ba con chấp nhận nó? Nó đâu có bao chân thật với con.”
Nghê Nhạc không nói gì, ung dung ăn trái cây, gã quả thật cũng không biết nguyên nhân, ngay cả biết ba Giang Hành Chu là chủ tịch tập đoàn T·U đều là do gã tình cờ phát hiện, nhưng bởi vì hiểu Giang Hành Chu yêu gã, cho nên gã cũng lười quản, gã là người sợ phiền phức, dù sao Giang Hành Chu cũng sẽ không rời đi, những thứ khác quản nhiều như vậy làm gì.
“Ta phải nói, hai đứa cùng giỏi thật, hai thằng đàn ông không thể sinh con, còn có thể ở cùng nhau cả đời sao?”
“Mẹ!” Nghê Nhạc trừng mắt nhìn bà ta một cái, “Mẹ có phiền hay không, mỗi lần đều nói những lời này.”
“Khụ!” Ba ho khan một tiếng, nháy mắt với mẹ, mẹ không nói nữa.
“Ngủ đi!” Nghê Nhạc chu miệng chạy về phòng.
Nằm sấp trên giường nhớ tới điện thoại di động vẫn còn ở phòng khách, lại trở về phòng khách lấy điện thoại, mẹ cười cười với gã, “Nhạc Nhạc…”
“Ngủ đi.” Nghê Nhạc đóng cửa phòng lại, từ chối nói chuyện với mẹ.
Ba mẹ không đồng ý gặp mặt Giang Hành Chu, vậy thì không gặp, mỗi người đều có cuộc sống riêng cũng rất tốt, gã cũng không rõ vì sao Giang Hành Chu nhất định phải cố chấp gặp mặt, cố chấp muốn hòa hoãn quan hệ, cũng không rõ mẹ nhiều năm như vậy còn luôn hy vọng bọn họ có thể chia tay.

Gã rất phiền, hai bên đừng quấy rầy lẫn nhau không được sao, yên ổn làm ba mẹ và chồng của gã, vì sao nhất định phải hòa hòa khí khí!
Để cho gã kẹp ở giữa cũng phiền chết đi được.
– Anh Nhạc, giáo sư Giang nói anh ấy ở dưới lầu.
Khi nhìn thấy tin nhắn này của Tiểu Dư, Nghê Nhạc cười cười, gã biết Giang Hành Chu sẽ tìm gã.

Nghê Nhạc đi tới bên cửa sổ, mở một góc rèm cửa sổ ra, nhà ở lầu hai, rất rõ ràng nhìn thấy một người đứng bên cạnh bồn hoa dưới lầu, người nọ ngửa đầu nhìn vị trí phòng của gã.

Gã buông rèm cửa sổ xuống, nhào lên giường, không vội xuống lầu tìm Giang Hành Chu.
Gã muốn hành Giang Hành Chu thêm một chút, để giảm bớt cơn buồn bực trong lòng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận