Ván Đã Đóng Thuyền


Giang Hành Chu mở cửa phòng, cắm thẻ, trong phòng bật đèn lên, anh cầm vali của mình ở cửa vào phòng.
Nghê Nhạc tựa vào khung cửa, đưa tay với anh, “Đỡ em vào.”
Giang Hành Chu buông hành lý xuống đỡ gã, trở tay đóng cửa lại, kéo Nghê Nhạc vào phòng, đây là phòng một giường cỡ nhỏ bình thường, ở phim trường cũng xem như khách sạn không tồi rồi.
Hai cái rương của Nghê Nhạc mở ra nằm la liệt trên mặt đất, bên cửa sổ có một móc treo quần áo đơn giản khoảng một thước, quần áo trong vali móc lộn xộn trên móc.

Giang Hành Chu đưa Nghê Nhạc đến sofa ngồi xuống, cầm lấy bình nước trên bàn rót nước đun lên, đi qua rương của Nghê Nhạc ngồi xuống thu dọn từng bộ quần áo cho gã.

Nghê Nhạc nằm trên sô pha, tuy rằng tửu lượng của gã rất tốt, không đến mức uống say mèn, nhưng cũng uống đến đầu có chút choáng váng, nhìn bóng lưng Giang Hành Chu gã rất phiền, “Anh làm gì, nhất định phải thu dọn bây giờ? Chờ em ngủ không được sao, chúng ta hơn nửa tháng không gặp, anh còn lãnh đạm như vậy?”
Giang Hành Chu dừng một chút, buông quần áo trong tay xuống xoay người đi đến bên cạnh Nghê Nhạc, đưa tay với gã, “Anh giúp em tắm rửa.”
Nghê Nhạc giương mắt nhìn anh, nói, “Tôi chọc anh sao?”
“Không…”
“Nếu anh có công việc gì hoặc là chuyện khác không vừa lòng, bớt bày ra sắc mặt với tôi đi, công việc mẹ nó của tôi sắp bận chết rồi.” Nghê Nhạc vỗ vào lòng bàn tay anh, đứng lên đi vào nhà vệ sinh, tiếng đóng cửa rất lớn.
Tay Giang Hành Chu bị đánh sang một bên, Nghê Nhạc sức lực lớn, lòng bàn tay hơi tê.
Anh không bày sắc mặt với Nghê Nhạc, anh chẳng qua là… Cần có thời gian để tiêu hóa những gì thấy tối nay, để chấp nhận, để xây dựng tâm lý cho chính mình.
Không để mình có một chút cảm xúc không tốt với Nghê Nhạc.
Sao anh lại không nhìn ra tâm tư người đàn ông khoác vai với Nghê Nhạc kia là gì.

Quanh co trong giới giải trí anh có lẽ chưa từng thấy qua, nhưng anh không ngốc.

Giang Hành Chu không biết phải làm thế nào, anh không muốn Nghê Nhạc có tiếp xúc thân mật với bất kì kẻ nào, nhất là đối phương còn chú ý Nghê Nhạc.
Nhưng… anh phải làm thế nào đây? Bảo Nghê Nhạc đừng qua lại với người nọ? Tiểu Dư cố ý nhắc nhở anh, anh làm sao không rõ.
Giang Hành Chu chỉ cảm thấy mình rất vô dụng, không thể bảo vệ Nghê Nhạc trong giới, anh ảo não chính là mình.
Nghê Nhạc tắm rửa xong đi ra, Giang Hành Chu đã thu dọn quần áo của gã xong, chỉnh tề treo trên móc áo, gã trợn trắng mắt nằm trên giường.

Nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, bỗng nhiên cảm giác được có thứ gì đó rơi trên tóc gã, sau đó nhẹ nhàng lau chùi.
Không cần mở mắt ra cũng biết Giang Hành Chu dùng khăn lau tóc cho gã.

Một nụ hôn nhẹ hạ xuống chóp mũi.

“Nhạc Nhạc,” Giang Hành Chu nói, “Em có thích bộ phim này không.”
Nghê Nhạc không lên tiếng, hỏi vấn đề chó má gì vậy? Giang Hành Chu rõ ràng biết mình thích quay phim.
“Em thích anh sẽ ủng hộ, nhưng…” Giang Hành Chu dừng lại một lúc, “Nếu có người quấy rối em…”
Nghê Nhạc chợt mở mắt ra, Giang Hành Chu đối diện với ánh mắt của gã, nói, “Ý anh là, nếu có người có quyền thế, muốn… quy tắc ngầm gì đó, em đừng tự mình chịu đựng, anh sẽ mãi là hậu thuẫn của em, anh có thể nuôi em cả đời.”
“Vậy sao?” Nghê Nhạc đẩy anh ra, ngồi dậy, “Giang Hành Chu anh có ý gì?”
“Anh không…”
“Anh rốt cuộc muốn nói cái gì? Có phải cảm thấy tôi và Tiết tổng có cái gì hay không? Anh nghĩ tôi cắm sừng anh?” Nghê Nhạc trừng mắt nhìn anh, “Tôi và anh ta chẳng có gì cả.


Đúng, anh ta thích tôi, nói là tôi xinh đẹp, nhưng tôi biết chừng mực! Anh xem tôi là ai hả?”
“Anh biết, Nhạc Nhạc,” Giang Hành Chu nói, “Anh không có nghĩ em và anh ta có gì, anh tin em.”
Nghê Nhạc hừ lạnh một tiếng, “Anh nuôi tôi? Anh lấy gì để nuôi hả, chỉ một chút tiền lương dạy học ít ỏi đó? Hay là nói, thân phận đại thiếu gia Giang gia? Nếu anh giỏi, anh lấy thân phận đại thiếu gia của anh che gió che mưa cho tôi đi, ở đây nói nhảm làm cái gì? Tiết tổng theo đuổi tôi, bởi vì có anh ta theo đuổi, tôi làm trong đoàn phim không cần bị người khác xoi mói, thậm chí nhận được sự tôn trọng của tất cả mọi người, bao gồm cả đạo diễn! Anh có thể cho tôi cái này không?”
Cổ họng Giang Hành Chu nghẹn lại, trong tay anh nắm chặt cái khăn, chậm rãi thở ra một hơi, nói, “Em… em nên nói với anh ta rằng em không độc thân.”
“Tại sao tôi phải nói với anh ta? Tôi sẽ không chấp nhận theo đuổi của anh ta, chờ cho đến khi bộ phim kết thúc, tôi sẽ nói với anh ta rằng tôi không thích anh ta, sau này không có bất kỳ giao tiếp nào!” Nghê Nhạc đá anh một cước, “Anh! Tự thuê một phòng, không cho anh ngủ chung phòng với tôi!”
Giang Hành Chu đứng lên, Nghê Nhạc chui vào chăn, giơ tay tắt đèn, trong phòng nháy mắt tối đen.
Giang Hành Chu đứng bên giường nhìn chăn phồng lên trên giường, thật lâu không nhúc nhích.
Kỳ thật anh có thể tiếp tục mặt dày đi dỗ dành Nghê Nhạc, đi ôm gã hôn gã, nhưng thân thể giống như là bị ngưng đọng lại, thế nào cũng không nhúc nhích được.
Tiếng thở của Nghê Nhạc vang lên đều đều, Giang Hành Chu mới thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi ngồi trên mặt đất.
Sao lại thế này? Rõ ràng Nghê Nhạc ở bên cạnh anh, nhưng anh vẫn rất cô đơn, rất trống rỗng, tìm không thấy phương hướng.

Giang Hành Chu lấy thân phận trợ lý mới của Nghê Nhạc đi theo trong tổ, đây là thân phận cố định của Giang Hành Chu, mỗi lần anh mượn kỳ nghỉ hè theo tổ phim, sẽ lấy thân phận trợ lý mới của Nghê Nhạc để xuất hiện trước người khác.
Trước kia anh sẽ không có dị nghị gì với thân phận này của mình, Nghê Nhạc an bài như thế nào anh sẽ nghe thế đấy, ở trong đoàn làm phim giúp Tiểu Dư trợ thủ để tránh người khác hoài nghi, thời gian còn lại anh sẽ ở phía sau ống kính nhìn Nghê Nhạc.
Lần này thân phận đó làm cho Giang Hành Chu trong lòng cũng không dễ chịu, nhất là ở trước mặt Tiết tổng, người sản xuất quá có lai lịch kia, Giang Hành Chu rất chán ghét thân phận này.
Bên sản xuất cũng là nhà đầu tư của bộ phim này, kim chủ, cả đoàn làm phim đều cung kính với Tiết tổng.
Tiết tổng thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, người cao ráo lại thấp hơn Giang Hành Chu một chút, dáng người hơi mập mạp, làm người hào phóng thẳng thắn, cho Nghê Nhạc một cái xe RV.
Trong hoàn cảnh oi bức này, RV đã mang lại sự thuận tiện cho Nghê Nhạc, thời gian diễn xuất có thể nghỉ ngơi trong phòng xe, không khó khăn như năm ngoái quay《Tình yêu ngàn năm》.
Giang Hành Chu rất ít khi lên xe chờ, trừ khi là Nghê Nhạc bảo anh lên cùng gã, Giang Hành Chu mới vào phòng xe ngồi một lát.

Anh cũng không hiểu làm kim chủ, Tiết tổng vì sao lại nhàn rỗi như vậy, cách năm ba hôm lại chạy tới đoàn làm phim.
Chiếc xe này giống như một cái gai vô hình nào đó, cắm vào trong lòng Giang Hành Chu, khiến anh phản ứng, khó chịu.
Điều khiến Giang Hành Chu khó chịu nhất chính là thái độ của Nghê Nhạc, tuy nói gã sẽ không chấp nhận sự theo đuổi của Tiết tổng, nhưng cũng sẽ không từ chối lời khen của đối phương, Tiết tổng thỉnh thoảng sẽ nói những lời thân mật, Nghê Nhạc căn bản cũng chẳng để Giang Hành Chu vào mắt, vui vẻ lắng nghe, hờn dỗi cười.
“Đã đặt cho em một con tôm hùm Boston, vài ngày nữa sẽ tới, tôi tự tay làm cho em ăn.”
“Anh còn biết làm tôm hùm?”
Cửa xe không đóng, Giang Hành Chu ngồi dưới ô che nắng bên ngoài xe, đối thoại hai người trong xe anh nghe rất rõ ràng.
“Không biết,” Tiết tổng nói, “Tôi sẽ học, có đầu bếp dạy.”
“Không cần phiền phức, để đầu bếp trực tiếp làm là được rồi.”
“Cái gì phiền chứ! Vì em làm không phiền, hơn nữa, qua mấy ngày không phải…”
Âm thanh phía sau hạ thấp xuống, Giang Hành Chu không nghe thấy, nhưng Giang Hành Chu có thể đoán được đối phương nói cái gì.
Mấy ngày nữa là sinh nhật Nghê Nhạc.
Ánh mặt trời chói chang dưới ô cũng có thể cảm giác được hơi nóng, Giang Hành Chu lại cảm thấy lạnh, gió lạnh từ da chui vào trong xương cốt, khiến anh mất đi tất cả cảm quan.
Tiểu Dư cầm dưa hấu ướp lạnh cắt xong đi tới, cậu ta đặt cái đĩa nhỏ lên ghế bên cạnh Giang Hành Chu, “Giáo sư Giang, ăn dưa hấu đi.”
Lại cầm đĩa lớn đi vào phòng xe, hai người trong phòng xe mặt đối mặt mà ngồi, không biết đang tán gẫu cái gì, Nghê Nhạc cười như cành hoa run động.

“Tiết tổng, anh Nhạc.” Tiểu Dư đặt dưa hấu lên bàn, chào hỏi xong đi ra ngoài.
Giang Hành Chu ngồi dưới ô, hai mắt trống rỗng nhìn sách trên tay, Tiểu Dư nhìn hai người trên xe, cậu ta thật sự bội phục Nghê Nhạc, bên ngoài xe là anh chồng nghiêm túc, trên xe là người theo đuổi mình.
Tiểu Dư không rõ Nghê Nhạc thuyết phục Giang Hành Chu thế nào, dù sao mấy ngày nay, Giang Hành Chu cứ như vậy trơ mắt nhìn Tiết tổng theo đuổi Nghê Nhạc mà không có phản ứng.
Cậu ta lấy góc độ Giang Hành Chu đổi vị trí suy nghĩ một chút, không khỏi rùng mình một cái, dù sao cậu ta cũng không thể nhìn người yêu và người theo đuổi thân mật như vậy.
Tuy rằng Tiết tổng luôn mang tới cho Nghê Nhạc rất nhiều tiện lợi, mang đến độ cao trước nay chưa từng có cho công việc của Nghê Nhạc.
Làm cho cậu ta bội phục chính là nội tâm Giang Hành Chu cường đại.

Tiểu Dư đi tới bên cạnh anh ngồi xuống, cầm lấy một miếng dưa hấu cắn vài miếng, hương vị lành lạnh làm cho cậu ta sảng khoái, “Giáo sư Giang, dưa vừa lấy ra khỏi tủ đông, lát nữa sẽ hết lạnh đấy.”
Giang Hành Chu khẽ ừ một tiếng, lật một trang sách, không có ý định ăn.
Tiểu Dư vươn đầu ra nhìn một chút, là một quyển sách hoàn toàn bằng tiếng Anh, nhìn thấy hai mắt cậu ta choáng váng, rụt cổ lại cắn một miếng dưa hấu.
Vẫn là ăn dưa hấu sảng khoái.
Tiểu Dư ăn hết mấy miếng dưa hấu trên đĩa, nghe thấy tiếng người gọi, hiện trường sắp bắt đầu quay, Tiểu Dư vỗ vỗ tay, đi kêu Nghê Nhạc.
Nghê Nhạc từ trong xe đi xuống, Tiết tổng đi theo phía sau gã cầm quạt điện nhỏ trong tay, so với trợ lý Tiểu Dư còn chuyên nghiệp hơn, “Cẩn thận… Tiểu Giang!”
Hắn hướng về phía Giang Hành Chu hô một tiếng, Giang Hành Chu ngẩng đầu nhìn qua.
“Tới đây, cầm cho nghệ sĩ nhà các cậu,” Tiết tổng đối với Giang Hành Chu có chút không hài lòng, “Giờ làm việc, cậu đang xem sách cái gì? Tiểu Nhạc em cũng mặc kệ.”
Nghê Nhạc ngượng ngùng cười, Giang Hành Chu buông sách xuống đi tới, nhận lấy quạt nhỏ trong tay Tiết tổng thổi về phía Nghê Nhạc.
Nghê Nhạc nhìn anh một cái, Giang Hành Chu vẻ mặt hờ hững, gã thoáng yên tâm, may mà không mất hứng.
Có điều Giang Hành Chu không dám mất hứng, gã và Tiết Tấn căn bản là không có khả năng, Tiết Tấn thích gã, vậy gã sẽ chiều Tiết Tấn, qua hơn hai tháng nữa đóng máy.
Gã né Tiết Tấn còn không kịp, bộ dạng xấu xí, còn nằm mơ muốn đạt được gã.

Giang Hành Chu dám gây chuyện không vui, vậy gã liền không để ý tới Giang Hành Chu, chặn anh nửa tháng một tháng, Giang Hành Chu phải ngoan ngoãn nghe theo.
Nghê Nhạc vì mình nắm bắt tất cả mà cảm thấy vui vẻ cực kì.

Bất kể là Tiết Tấn, hay là Giang Hành Chu, đều nằm trong tay gã.

_
Lan: teo nhịn teo sẽ cố nhịn mẹ nó để không phải chửi thề..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận