VÂN DÃ

Vết thương của cậu cũng không nghiêm trọng lắm. Về đến nhà, Văn Dã lôi hòm thuốc ra tìm thuốc giúp cậu lau rửa vết thương. Ánh mắt của cậu lòng vòng dõi theo bông tăm khử trùng trên tay Văn Dã. Mang theo chút hiếu kỳ, Văn Dã cười hỏi: “Cậu đang nhìn cái gì vậy?”

Vân Nhạc đáp: “Chúng ta bây giờ là đang yêu nhau sao?”

Văn Dã chỉ chỉ vào mũi cậu, ánh mắt cong cong lại cười nói: “Đương nhiên.”

Vân Nhạc nghiêm túc hỏi: “Cái kia, quan hệ người yêu cùng quan hệ chủ tớ, có gì khác nhau sao?”

Chủ tớ? Thần sắc Văn Dã trở nên có chút phức tạp. Hắn tằng hắng một tiếng, ngồi xuống cạnh bên cậu hỏi: “Ở trong lòng cậu, chúng ta vẫn luôn là mối quan hệ chủ tớ sao?”

Vân Nhạc gật gật đầu: “Bởi vì tôi đi làm công, còn cậu là ông chủ.”

Hắn nói rằng thực tế cậu không sai, nhưng quan hệ chủ tớ giữa hai người cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ, và cái từ này bản thân nó cũng không nhập nhằng như vậy. Văn Dã xoa xoa đầu cậu cười nói: “Mối quan hệ giữa hai người yêu nhau chung sống cũng phải có một chút thay đổi, nhưng cũng không quá lớn.”

“Thí dụ như?” Vân Nhạc ngó về phía hắn hỏi.

Văn Dã nhìn thẳng vào ánh mắt của cậu, trầm tư một lúc rồi cố ý nói rằng: “Thí dụ như hôn môi, giữa hai người yêu…” Hắn nói còn chưa dứt lời, Vân Nhạc đã đột nhiên hướng hắn mà nghiêng người đến, mang theo một mùi thuốc sát trùng kề sát vào, “Chụt” một tiếng mà hôn trên gò má của hắn.



Văn Dã giật mình ngẩn ngơ trong vài giây, nghe được lời của Vân Nhạc hỏi: “Có phải như vầy không?”

Dưới cái nhìn của cậu, hôn môi cũng không phải chuyện ngại ngùng gì. Những gì cậu chưa hiểu, liền ôm thái độ nghiêm túc cùng cầu tài đi học hỏi. Nếu tình nhân cần phải hôn nhau, vậy cậu sẽ hôn người yêu của mình.

Trái lại, hai tai của Văn Dã đả đõ hết cả lên. Vì muốn che giấu, hắn giơ tay lên giữ chặt sau gáy của cậu, hôn lên khóe miệng, cải chính nói: “Như vầy mới đúng.” Đầu lưỡi linh hoạt cạy hàm răng của Vân Nhạc ra, cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại của cậu. Cảm giác kỳ lạ khiến Vân Nhạc trợn tròn hai mắt, cậu không kiềm chế bản thân mà siết nhẹ hai tay thành nắm đấm, eo thẳng lại. Văn Dã lén lút hí một mắt, nhìn thấy cử chỉ ngây ngốc của cậu. Hắn cắn nhẹ môi cậu, thấp giọng nói: “Nhắm mắt lại đi.”

Vân Nhạc “Ồ” một tiếng, ngoan ngoãn nhắm đôi mắt lại. Văn Dã trong khoang miệng của cậu dây dưa không dứt, khi thì mút vào, khi thì nhẹ nhàng liếm láp. Trong miệng cậu có một vết thương, nằm ẩn sâu trong góc một cơn đau nho nhỏ. Đầu lưỡi mềm mại của hắn liền tiến đến gần, di chuyển vòng tròn quanh vết thương, như thể muốn giúp cậu đuổi cơn đau đi, nhẹ nhàng xoa nắn.

Nhưng thời điểm mà bọn họ xác định mối quan hệ yêu đương thực sự không hợp lý cho lắm. Cuối kỳ chỉ còn cách có hai ngày, trường Trung học Thụy Hải bắt đầu phụ đạo bắt buộc, đi sớm về khuya. Điều này làm cho Trần Dương không ngừng than khổ, liền đưa ra ba câu hỏi mang tính rất triết học: “Tại sao phải học hành? Tại sao phải thi thố? Tại sao phải tồn tại?!”

Phùng Đường cũng không rảnh phản ứng lại thằng kia, ôm cứng những ghi chép trọng điểm của Văn Dã, xem đi xem lại mà học, học trước học sau cố gắng cho thuộc lòng. Tên này gục đầu xuống bàn, mắt suýt nữa trọn tròng trắng dã. Lại liếc sang nhìn Văn Dã đang nghe nhạc, bi thương than trách: “So sánh với cậu thật là tức chết người khác đó.”

Trần Dương nói: “Tao không còn gì so đo với anh Dã nữa, cậu ấy chính là thủ khoa ngành đầu thai. Mà hôm nay tao xem một bài văn mẫu, nhìn người ta viết làm sao mà hay dữ vậy? Tao liền nhìn qua tên tác giả, bất ngờ luôn.”

“Ai?”

“Vân Nhạc! Mịa nó chứ, thằng đó cũng có thể viết được văn mẫu sao? Tao lúc đó cằm cũng rơi đi đâu mất!”

Phùng Đường đảo mắt nói: “Cái này có gì đâu mà bất ngờ chứ, cậu ta vốn là học sinh giỏi nha. Trong lớp cậu ta đều đứng nhất. Mày nghĩ tự chém gió à?”

Văn Dã dừng bài nhạc trong tai nghe lại, lắng nghe cuộc đối thoại của Trần Dương và Phùng Đường, không kiềm chế được mà phì cười. Hắn nhắn cho Vân Nhạc một tin, nói với cậu rằng buổi tối nay sẽ về nhà cùng nhau. Gần đây tan học rất trễ, lại tăng thêm phụ đạo buổi tối, thành ra tận tám giờ mới có thể rời khỏi trường. Vân Nhạc đứng chờ hắn ở giao lộ đầu tiên phía trước trường, liền nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía sau. Quay đầu lại, liền thấy Văn Dã hướng mình mà vẫy tay. Vừa định bước nhanh lên một chút thì đột nhiên nghe tiếng người gọi tên hắn.

Là Kiều Sương, cô nàng chạy theo phía sau Văn Dã đến đây. Mái tóc cột đuôi ngựa gọn gàng giờ nhìn có chút rối bời, hơi thở gấp gáp nói: “Mình có vài lời muốn nói cùng cậu. Mình cũng biết là sắp đến ngày thi rồi, nhưng mình vẫn muốn…”

Văn Dã hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Kiều Sương do dự một chút, rồi từ trong cặp sách lấy ra một phong thư, cúi đầu: “Cái này gửi cho cậu.”

Phong thư có màu phấn hồng, phía trên có viết tên của cô nàng. Văn Dã chỉ thoáng nhìn qua đã biết ngay đó là cái gì. Hắn từ nhỏ đến lớn đã nhận được không biết là bao, liền khách khí từ chối: “Tôi không thể nhận.”

Kiều Sương cắn môi dưới, hỏi: “Cậu có người yêu rồi?”

“Ừm.” Văn Dã không một chút do dự mà trả lời: “Chúng tôi đang ở cùng nhau.”

Kiều Sương rút tay về, lúng túng gật gật đầu, nói một câu xin lỗi rồi đem phong thư màu hồng nhạt bỏ lại vào trong cặp, quay đầu bước đi.

Văn Dã không nói nhiều hơn một câu. Quá nhiều ôn nhu khi từ chối, chỉ là cổ vũ thêm cho tình cảm sinh sôi.

Tất cả những việc này đều bị Vân Nhạc nhìn thấy. Chờ lúc Văn Dã đi đến, mới nghi hoặc mà hỏi: “Cô ấy tỏ tình cùng cậu à?”

“Ừm.” Văn Dã nắm lấy tay cậu, nhét vào trong túi áo của mình. Trong lòng hắn suy nghĩ, chờ thi xong hắn sẽ đem cậu đi bệnh viện mua một ít thuốc mỡ về. Bệnh nứt nẻ do lạnh khó có thể trị tận gốc, nhiều khi còn kéo dài tận một hai năm, thậm chí lâu hơn.

“Cô ấy gửi cho cậu một phong thư tình sao?” Vân Nhạc lại hỏi. Cậu còn quay đầu muốn xác nhận một chút, thế nhưng hình bóng của Kiều Sương đã mất hút.

“Đúng thế.”

“Tại sao lại gửi thơ tình chứ?”

Văn Dã suy nghĩ một chút mới nói: “Phần lớn người ta tỏ tình, đều là bắt nguồn từ việc trao thư.”

“Ồ.” Vân Nhạc gật gật đầu, hướng về phía siêu thị trên đường đi mà nhìn một chút, ra vẻ như suy nghĩ việc gì.

Tiếng chuông tan học “Leng keng” vang vọng khắp ngôi trường, môn kiểm tra cuối cùng rốt cuộc cũng đã kết thúc. Lúc Trần Dương lao từ phòng thi ra lại đụng ngay Văn Dã, cũng đang chuẩn bị cùng nhau về lại phòng học. Một tin nhắn ngắn được gửi đến máy hắn, cái tin này đến từ Vân Nhạc, trên đó viết: Tôi đang ngồi đọc sách ở góc rừng chờ cậu.”

Văn Dã có chút kinh hỷ. Đây là lần đầu tiên Vân Nhạc chủ động nhắn tin đến cho hắn, không phải để hỏi xem hắn có về nhà hay không hoặc có ăn cơm hay không. Hắn nói Trần Dương quay về phòng học trước, bản thân một mình đi vào rừng cây. Vân Nhạc đang đứng ở đó, trên người mặc bộ đồng phục học sinh, bên ngoài khoác chiếc áo len cao cổ màu trắng. Cổ áo đính lông che khuất cằm của cậu, xem ra cũng rất ấm áp dễ chịu. Tuyết rơi đọng trong rừng đã tan, lá cây rơi trên mặt đất cũng đã được quét dọn, chất đống dưới gốc cây, như mấy gò đất nhỏ. Vân Nhạc đeo cặp sách, trên tay cầm một phong thơ màu hồng nhạt. Vừa nhìn thấy Văn Dã đã chủ động trao thư cho hắn và nói: “Đây là thơ tình.”

Văn Dã nhận lấy, chớp mắt vài cái. Thơ tình trên đó viết tên cậu, bên cạnh còn vẽ một trái tim rất đáng yêu.

Việc này thật không giống phong cách của Vân Nhạc, hắn không khỏi cười hỏi: “Tôi có thể mở ra xem không?” Hắn rất tò mò không biết Vân Nhạc đã viết cái gì, có chút gấp không chờ nổi nữa.

Vân Nhạc gật gật đầu đáp: “Có thể.” Hai người bọn họ đứng đối diện nhau, người viết thư tình mặt không biểu cảm, ngược lại người xem thư tình, mặt đã đỏ như trái gấc.

Văn Dã:

Thật tốt khi cậu đọc được.

Đây là bức thơ tình đầu tiên tôi viết. Tôi đã tra cứu nhiều cách thức, nhìn qua nhiều bài văn mẫu, nhưng không thể tìm được bất cứ thứ gì phù hợp với tâm tình của tôi. Thực sự tôi cũng không biết làm sao biểu đạt cho cậu hiểu. Tôi không rõ cậu có bao giờ cảm nhận qua sự lạnh thấu xương của nước giếng chảy tràn ra ngoài và đông thành băng trong cái giá rét của mùa đông. Tôi đã từng bị đông cứng ở bên trong, kể cả trái tim cũng bị kết dính trong băng đá. Cậu đã nhặt được tôi từ trong tuyết lạnh, đem tôi nâng lên cao, cho tôi được hưởng những tia nắng mặt trời.

Ánh nắng rất kỳ diệu, nó chói mắt nhưng lại mạnh mẽ, đem lớp băng lạnh lẽo bên ngoài phơi nắng đến tan chảy, rồi chậm rãi bốc thành hơi.

Tôi dường như tỉnh lại từ thời khắc ấy. Trái tim tưởng chừng như không bao giờ có thể đập, lại trở về tần suất ban đầu. Thậm chí còn nhanh hơn, không cách nào khống chế được. Nó giờ đây thời khắc nào cũng nhớ đến cậu, cứ chực trào nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tôi biết, nó giờ đã không còn thuộc về tôi nữa.

Nó đã thuộc về ánh mặt trời kia.

Ánh mặt trời mênh mông bao la vô bờ mọi vùng miền. Trái tim tôi rất tham lam, nó lại muốn trở thành trái tim của cả ánh mặt trời kia.

Vân Nhạc

Mùa đông, ngày 22 tháng 1.

~ Hoàn Chương 30 ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui