VÂN DÃ

Ở hậu đài ồn ào của trường quay, Lan Thư vừa kết thúc công việc xong liền nhận được cuộc gọi từ Văn Hòa Vũ, bóc máy trả lời: “Ông xã? Có chuyện gì sao?” Dì mặc một chiếc váy đen dài thắt lại ở eo, mái tóc uốn lọn chải chuốt rất tao nhã. Dì ngồi phía trước bàn phấn, đang tự trang điểm cho mình.

Văn Hòa Vũ cũng vừa làm xong việc, dạo gần đi cứ bay đi bay lại công tác, thành ra nhớ nhớ quên quên. Mấy hôm trước ông nội Văn Quốc Cường có gọi điện cho chú, thông báo một việc gì đó rất quan trọng, chú liền muốn gọi điện để nói cho vợ hay, nhưng rốt cuộc lại quên mất. Lần này tự dưng lại nhớ đến, liền nhanh chóng gọi một cú điện thoại để kể: “Ba có nói cho anh biết, Văn Dã nó biết yêu rồi.”

“Hả?” Lan Thư dừng ngay động tác tay lại: “Anh nói cái gì?”

Văn Hòa Vũ nhắc lại: “Con trai của em biết yêu rồi! Lại còn là con trai nữa.”

Lan Thư hơi sững người, kinh ngạc hỏi lại: “Anh nói thật không?” Ở trong vòng quan hệ của dì, việc này cũng xuất hiện khá nhiều, quan điểm và thái độ của dì đối với các loại xu hướng tình dục cũng rất bao quát. Tuy nhiên lần này đến lượt chính con trai mình thì dì có hơi kinh ngạc, nhưng bình tĩnh lại, cũng cảm thấy hết sức bình thường.

“Ừm, ba anh nói tình huống của thằng bé kia có chút đặc biệt. Anh nghĩ rằng con trai mình sẽ mang thằng bé kia theo cùng, nên ban đầu anh cũng định mua vé máy bay cho cả hai bọn chúng luôn. Nhưng anh không chắc thằng bé kia đã có hộ chiếu hay chưa, thành ra mới nhờ Mẫn Xuyên chạy sang hỏi, kết quả cũng quên thông báo cho em biết…”

“Nhưng em đã đặt vé cho con trước rồi mà! Anh không chịu báo sớm gì hết, nhiều khi thằng nhỏ đã hạ cánh từ hôm qua rồi không chừng.” Lan Thư nhanh tay chộp lấy điện thoại di động của trợ lý gọi điện ngay cho Văn Dã, sau một hồi không ai nhấc máy, dì vừa hiếu kỳ vừa kích động hỏi chồng: “Thằng nhóc kia mặt mày nhìn như thế nào? Mọi người đều đã biết hết rồi à?” Dì cũng đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng lúc này ngồi sau hậu trường gọi điện cho chồng, lại cứ như một cô thiếu nữ chỉ độ ngoài đôi mươi.

“Biết rồi.” Văn Hòa Vũ tay đang lật xem văn kiện, cười đáp: “Ông bà ngoại cũng đã được báo cho hay luôn rồi.”

Lan Thư vỗ bàn, lớn tiếng nói: “Hơi quá đáng luôn đó! Tại sao em lại là người cuối cùng biết việc này chứ, em chính là mẹ ruột của thằng nhỏ nha!”

Ba giờ rưỡi chiều, xe taxi từ sân bay xuất phát, chạy dọc theo đại lộ trồng đầy những cây ngô đồng. Xe đi ngang qua từng dãy nhà chọc trời, Vân Nhạc ôm Khăn Quàng Cổ nhìn ra bên ngoài, thấy đài phun nước dưới bầu trời xanh ngăn ngắt, bờ sông dậy sóng lăn tăn lạ lùng của ngoại quốc. Đầu đường cuối ngõ đều nở rộ những bông hoa tươi đẹp, ngoài ra còn có những người nghệ nhân lưu lạc xin tiền dọc đường, ôm đàn accordion, hát lên những khúc ca không tên. Con người nơi này thật sự khác lạ, làn da trắng lấp lánh phản chiếu dưới ánh mặt trời, có đôi mắt xanh lam như ngọc bảo. Lần đầu được tận mắt chứng kiến, thật đúng là một nơi đầy kiến trúc kinh điển của thế giới, so với miêu tả trên sách vở càng hết mực lộng lẫy và ấn tượng hơn hẳn. Khăn Quàng Cổ mở trừng đôi mắt mèo màu trà, bàn chân nhỏ xíu múp míp thịt cào cào trên cửa xe, “Meo meo” kêu lên. Nó cùng với Vân Nhạc động tác đồng bộ, hết hướng bên trái lại hướng bên phải, mới mẻ vô cùng.

“Chỉ chừng mười phút nữa là đến nơi.” Văn Dã ngồi bên cạnh nói với cậu.

Vân Nhạc xoay người lại. Lần đầu tiên trong đời cậu được đi máy bay, trong lòng lo lắng lại còn bị say máy bay, dựa vào lồng ngực của Văn Dã ngủ hết cả chuyến bay. Lúc này khuôn mặt có chút trắng bệch, ngược lại tinh thần cực kỳ ổn định, liền đáp một tiếng, hỏi: “Ông nội bà nội đều đã ở đó rồi sao?”

“Đều đã đến rồi.” Văn Dã xoa xoa thái dương cậu, hỏi: “Đầu cậu có đau nhức gì không?”

Vân Nhạc trả lời: “Không bị xây xẩm gì. Đến khi tới nhà rồi, tôi muốn trước tiên phải đem lễ vật ra. Bà ngoại ông ngoại cũng đến rồi hả?”

“Bọn họ cũng tới cả rồi.” Suy nghĩ một chút nói thêm: “Nhưng cậu phải chuẩn bị tâm lý tốt trước đó.”

Vân Nhạc lập tức khẩn trương, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Văn Dã phức tạp giải thích: “Bà ngoại rất thích gây kinh ngạc cho người khác, bà nội lại càng thích cùng bà ngoại bày trò vui đó.”

Hai người họ đáng lẽ rành rành phải là thông gia khó ở chung, kết cuộc lại hết sức hợp ý, như là một đôi chị em gái.

Xe dừng lại ở trước ngôi biệt thự ba tầng màu trắng. Văn Dã thanh toán tiền xe, dỡ hành lý xuống, mang theo Vân Nhạc đi đến trước cửa nhấn chuông. Hai phút sau vẫn không ai trả lời, Văn Dã thò tay lấy ra chìa khóa mở cửa, nhỏ giọng nói: “Vào thôi.”

Vân Nhạc hốt hoảng tinh thần, nắm lấy áo của Văn Dã, theo thật sát ở phía sau.

Ngoài trời vẫn còn sáng, nhưng bên trong nhà lại một màu đen đặc, như thể ai đó cố tình che không cho ánh sáng tràn vào bên trong, không nhìn rõ được bất cứ thứ gì.

Ngay cửa bày ra hai đôi dép đi trong nhà, có vẻ như được cố ý chuẩn bị. Hai đôi dép màu xám trắng, còn gắn lỗ tai thỏ nhồi bông nữa. Trong nhà vắng lặng như tờ, Khăn Quàng Cổ “meo meo” kêu lên không ngừng. Vân Nhạc đã chuẩn bị tâm lý thật kỹ, nhưng đến lúc ánh đèn dần dần sáng lên, vẫn là giật mình đứng sững cả người. Một con gấu nhung nhồi bông cao gần bằng hai người được đặt ở chính giữa phòng khác, có thể là do quá nặng mà cổ ngoẹo qua một bên, đôi mắt vô định mà nhìn cậu. Bên cạnh còn có vô số món quà khác, có món quà dành cho bé trai, cũng có món mà các bé gái sẽ rất thích, có cả những món quà dùng để tặng cho trẻ em độ tuổi thôi nôi, cũng có món cần thiết cho thiếu niên mười bảy tuổi. Trên những món quà đều được treo đèn trang trí lấp lánh như sao, kéo dài từ lưng con gấu, men theo cầu thang lên đến tận hành lang lầu hai. Ở đó có dán dải băng rôn ghi chữ: Hoan nghênh bạn nhỏ Vân Nhạc đến tham quan nhà!

Văn Dã “Phốc” một tiếng mà bật cười, còn chưa kịp nói gì thì từ sau đống lễ vật đi ra mấy người. Đầu tiên là bà nội ông nội Vương Quế Trân cùng Văn Quốc Cường, hai vị còn lại là ông ngoại bà ngoại của hắn. Họ thoạt nhìn đều rất trẻ trung, cười tủm tỉm đi đến trước mặt Văn Dã, ôm lấy hắn một hồi. Bà ngoại tên gọi là Tạ Thư Cầm, đã sang nước ngoài sinh sống từ nhiều năm trước, nhưng cũng không phải ở tại quốc gia này. Đôi lúc cũng quay về thăm lại quê hương, nhưng đa phần là đi du lịch đây đó tứ phương. Bà ngoại Tạ Thư Cầm đưa tay lên cưng chiều mà vuốt tóc Văn Dã, đồng thời cũng nhìn sang Vân Nhạc. Vân Nhạc vẫn như trước ngơ ngơ ngác ngác, cũng chưa lấy lại được tinh thần. Bà ngoại che miệng cười cười, xoay người sang phía chồng lấy ra một hộp quà được gói kỹ lưỡng, trao cho Vân Nhạc nói, “Ông bà cũng không biết cháu trai sẽ thích gì, đành phải mua tất cả quà mà bọn ta cho rằng trẻ con sẽ thích, tất cả mọi món quà đang được ưa chuộng đều mua mỗi thứ một món, coi như là quà tặng lần đầu gặp mặt.”

Vân Nhạc ngơ ngác nhận lấy, cậu cúi đầu nghiêng mình nói: “Con xin cảm ơn…” Văn Dã ở đằng sau nhắc nhở cậu gọi một tiếng bà ngoại. Cậu liền ngoan ngoãn hô bà ngoại, âm thanh thật nhỏ, nghe như tiếng muỗi kêu.

Bà nội Vương Quế Trân tính cách không nhẹ nhàng như Tạ phu nhân, càng không thể ăn nói nhỏ nhẹ như bà ngoại được. Bà cứ vậy cầm một đống quà nhét vào tay vào ngực của Vân Nhạc, suýt nữa thì che luôn mặt của cậu. Khăn Quàng Cổ chỉ còn có thể sống sót qua vài kẽ hở, Văn Dã liền vội vàng cứu nó lôi ra. Bà nội Vương Quế Trân nói: “Hai đứa lên lầu nghỉ ngơi trước đi, nội với bà ngoại Tạ sẽ chuẩn bị cơm tối.”

Văn Dã dạ một tiếng, đem Khăn Quàng Cổ thả xuống, để nó tự quen thuộc với môi trường mà chạy nhảy nô đùa. Lại nhìn sang Vân Nhạc nãy giờ cuối đầu xuống đất, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của cậu lên. Vân Nhạc không thể nhìn rõ được hắn, trong đôi mắt dịu dàng mọng nước, chớp mắt một cái, liền trào ra ngoài rơi trên những hộp quà kia. Trong mười năm qua, cậu ít khi nào rơi một giọt nước mắt nào. Nhưng từ lúc bỏ nhà ra đi và gặp được Văn Dã, mọi sự yếu đuối mỏng manh của cậu đều biểu lộ ra. Mọi người đều như vậy nâng đỡ tâm hồn cậu, khắp nơi đều đối xử tốt với cậu, đều chăm sóc cho cậu.

Con người ai cũng như ai, khi đối mặt với sự ác ý tiêu cực, phải luôn luôn tự xù lông bảo vệ chính mình, nhưng khi đối mặt với sự quan tâm và ôn nhu vô cùng tận, rốt cuộc cũng không thể cứ giả tạo kiên cường hoài được. Huống chi từ trước đến nay cậu chưa bao giờ được trải nghiệm những tình cảm thân thương như thế này, thành ra những thứ trước mắt này khiến cho cậu lo lắng, cảm thấy rất siêu thực. Cậu lần nữa bám lấy áo của Văn Dã, chỉ lo tất cả mọi thứ lúc này chỉ là một giấc mộng, tỉnh dậy, liền không còn bất cứ thứ gì nữa.

Vân Nhạc đột nhiên tự ngắt lấy mặt mình, khí lực rất mạnh, ngắt đến đỏ đỏ hồng hồng. Văn Dã kinh ngạc nói: “Cậu làm gì vậy?”

Vân Nhạc kinh hỷ mà nhếch môi, cười đáp: “Không phải là nằm mơ.”

Văn Dã dở khóc dở cười, đem cậu ôm chặt trong lòng, giúp cậu chùi khóe mắt đỏ hoe, xong liền nắm mặt cậu mà vò, bóp như nặn bột: “Thích như vậy sao?”

“Thích, nhưng mà, tôi…” Cậu không biểu đạt được tâm tình của mình lúc này, nói năng đâm ra lộn xộn.

Văn Dã hiểu ra được ý tứ của cậu, liền đem cậu ôm vào lòng dụ dỗ nói: “Chỉ cần an tâm nhận lấy là tốt rồi.”

“Cậu là người tôi yêu, người nhà của tôi tự nhiên cũng sẽ yêu quý cậu, hoan nghênh cậu thôi.”

Vân Nhạc đáp một tiếng, còn nói: “Cái kia, tôi cũng muốn lấy quà ra tặng mọi người nữa.” Nói xong liền muốn đi mở hành lý ra.

Văn Dã lôi cậu trở lại, cười nói: “Không vội, về phòng rửa mặt sạch sẽ đã. Sau đó xuống lầu, chính thức mang quà tặng cho các ông bà.”

~ Hoàn Chương 38 ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui