Walter, walter, walter, walter...
Hôm nay em khóc nhiều hơn mọi hôm. Hôm nay em đau lòng hơn mọi hôm. Em đã gọi cho anh rất nhiều, đã nhắn tin cho anh rất nhiều nhưng anh không phản hồi. Ngày mai em phẫu thuật rồi, em muốn thử vận may của mình một lần nữa nên đã gọi vào điện thoại anh. Lần này đã gọi được, không như những lần khác chỉ là lời của cô tổng đài. Em đã rất hồi hộp, em đã rất mong chờ. Vậy mà lúc anh nói “alo, Walter đây”, tim em như muốn nhảy ra ngoài. Em rất mừng, em muốn nói với anh nhiều hơn, em muốn kể những chuyện đau lòng của em cho anh nghe. Anh nói “ai vậy, cho hỏi ai vậy”, anh cứ lặp lại câu nói ấy, còn em thì nức nỡ không biết mở lời ra sao. Em nghe thấy giọng mình, em nghe thấy mình nói “anh..anh hạnh phúc không?”. Có khoảng lặng rất dài, và em nghe thấy tiếng người con gái đầu dây bên kia. Cô ấy nói “Walter, khuya rồi ai gọi vậy”. Em lập tức dập máy. Em cảm thấy bản thân rất đáng xấu hổ. Bây giờ tất nhiên anh đang hạnh phúc. Em, em đang mong chờ điều gì từ anh. Em mong rằng anh sẽ trả lời rằng “không hạnh phúc sao”. Đầu dây bên kia có phải là chị Cathy không. Chị ấy với anh sống chung với nhau rồi à. Sống chung thì sao chứ, hai người sắp kết hôn rồi. Chuyện ấy rất bình thường.
Walter, giây phút này em từ bỏ anh, thật sự từ bỏ anh. Nếu có kiếp sau hãy để em gặp được một người đàn ông yêu thương, chăm sóc và biết quý trọng em. Walter, kiếp sau em không muốn gặp lại anh nữa. Gặp anh chỉ bị ruồng bỏ, chối bỏ tình yêu. Walter, em muốn quên anh, quên anh...
Walter! Walter! Anh không cần đến nữa, em sẽ không đợi anh nữa...em buông tay anh, được không..
Walter, anh đã xem phim “Daisy” chưa. Mỗi ngày em đều tặng anh “cúc họa mi”. Tính ra em đã tặng anh được một rừng hoa rồi ấy. Anh có biết ý nghĩa của cúc họa mi không? Kiếp sau anh là người tặng hoa cho em được không?