Vạn Dặm Giang Sơn Không Bằng Một Nụ Cười Của Người


"Đại hoàng tử có lẽ hiểu lầm rồi!"
Quân Mộ Ngọc lên tiếng cắt lời của Huyền Kính Minh, gã liền nhìn y, ánh mắt không hề lộ tia tức giận vì bị ngắt lời.

Quân Mộ Ngọc từ tốn nói: "việc Nhị hoàng tử có nam thê ở kinh thành dĩ nhiên thần biết rõ.

Thần và Nhị hoàng tử quan hệ cũng chỉ dừng lại ở mức chủ tớ, hoàn toàn không thể hơn được, mong Đại hoàng tử đừng hiểu lầm."
"Còn việc khi nãy là do Nhị hoàng tử không cẩn thận vấp phải tà áo, thần theo phản xạ đỡ lấy Nhị hoàng tử nên cả hai mới bị ngả.

Sau đó vì sợ đè trúng vết thương của thần nên ngài ấy mới vội ngồi dậy, thần cũng theo đó đẩy ngài ấy ra.

Không ngờ sự việc nhỏ nhoi đó lại khiến Đại hoàng tử hiểu lầm..."
Huyền Kính Minh trầm mặc, ánh mắt gã vẫn lạnh nhạt như cũ, không hề nhìn ra được tư vị gì.

Quân Mộ Ngọc cũng im lặng không dám lên tiếng, đầu y hơi cúi xuống nhìn bản đồ trước mặt.

ngôn tình hài
"Ta hiểu rồi, lần sau nên cẩn thận một chút, tránh để người khác hiểu lầm!", Huyền Kính Minh im lặng một lúc rồi lên tiếng nói.

Quân Mộ Ngọc cúi đầu cung kính đáp vâng một tiếng sau đó liền nhẹ nhàng chuyển chủ đề.
"Thần nghe Nhị hoàng tử nói, khi tấn công mấy thành lũy nhỏ của Nam Man, số quân trong đấy cũng chỉ khoảng một trăm.


Vậy thật sự là Nam Man không biết chúng ta tập kích, có lẽ tạm thời sẽ không tấn công bất ngờ nữa."
Huyền Kính Minh khẽ cười gật đầu: "kế của quân sư đúng là rất hiệu nghiệm, đại doanh Bắc Thụy có lẽ sẽ an nhàn được một thời gian."
Quân Mộ Ngọc chỉ cười cười không nói gì, đuôi mắt xinh đẹp khẽ cong lên, thể hiện tâm trạng vui vẻ.

Hỉnh ảnh này trong mắt Huyền Kính Minh thì lại như tranh họa, tuy chỉ là đôi mắt, nhưng lại trong veo diễm lệ không khác gì nước hồ thu, đẹp đến rung động lòng người.
"À, thần quên mất.", Quân Mộ Ngọc thò tay vào ống tay áo lấy ra một bình ngọc màu trắng chỉ to bằng hai ngón tay đưa cho Huyền Kính Minh, "Cái này là Nhị hoàng tử bảo thần đem đến gửi cho điện hạ, thuốc này chỉ có ở Đông Doanh, hằng năm tiến cống số lượng không nhiều.

Nhị hoàng tử vì thường xuyên ra chiến trường nên được Hoàng thượng ban tặng vài lọ.

Công dụng cầm máu giúp mau lành vết thương rất tốt, Đại hoàng tử nên dùng để mau hồi phục!"
Huyền Kính Minh còn đang ngơ ngẩn, nghe y nói liền hoàn hồn, nhất thời cảm thấy sượng sùng đành ho khan vài tiếng.

Gã đưa tay cầm lấy bình ngọc trong tay y, đáy mắt lóe lên vài tia ôn hòa hiếm thấy.

"Đồ tốt như vậy mà lại cho ta, Nhị đệ quả là có lòng, nhờ quân sư gửi lời cảm tạ của ta lại cho đệ ấy nhé?"
Quân Mộ Ngọc mỉm cười, cúi người vâng một tiếng.

Tâm trạng của y cũng phi thường dễ chịu.

Thật ra việc lấy thuốc đưa cho Huyền Kính Minh là chủ ý của y, Huyền Du hoàn toàn không hề biết.

Thật sự thuốc tốt như vậy Quân Mộ Ngọc cũng không có ý định đưa cho kẻ khác, chỉ là, Huyền Kính Minh là một trong số ít hoàng tử không có thái độ ganh ghét đố kị Huyền Du, luôn giữ quan hệ không mặn không nhạt với hắn, nói đúng hơn là theo phe trung lập.

Nếu có thể lôi kéo được người này theo phe Huyền Du, con đường sau này sẽ đỡ gian nan một chút.

Trò chuyện thêm một chút về binh pháp, Quân Mộ Ngọc liền xin trở về lều để thay thuốc.

Huyền Kính Minh cũng không giữ y lại, gật đầu chấp thuận.

...
Quân Mộ Ngọc trên đường trở về lều, vừa vặn gặp ngay Trương Kiệm cùng Huyền Du đi về hướng ngược lại.

Y liền cúi người hành lễ.
"Quân Dạ bái kiến Nhị hoàng tử, Trương Tướng quân!"
Thấy y, cả hai liền dừng lại cuộc trò chuyện, Huyền Du đưa tay đỡ Quân Mộ Ngọc, dịu dàng lên tiếng: "quân sư không cần đa lễ!"
Trương Kiệm cũng xua tay, cười khà khà nói: "quân sư mau đứng lên đi, Trương mỗ cảm thấy thật sự không quen!"
Quân Mộ Ngọc cười cười không đáp, y nhìn Huyền Du một lượt, hắn đã cởi áo giáp thay cho mình một bộ y phục khác.


Cổ tay thiết kế nhỏ gọn có đeo bao da bọc xung quanh, dễ dàng cho việc cầm vũ khí, không hề rườm rà vướng víu như triều phục.
"Trương Kiệm, hôm khác lại nói tiếp chuyện khi nãy, bây giờ ta và quân sư còn có chuyện muốn nói!", Huyền Du không lạnh không nóng lên tiếng.
Trương Kiệm liền không nghĩ nhiều, cúi chào hai người rồi lui đi.
Huyền Du và Quân Mộ Ngọc liền cùng nhau trở về lều.

Suốt quãng đường không ai nói với nhau câu gì.
Huyền Du vén mành lều lên bước vào, còn giữ mành lại chờ y vào mới buông xuống.

Quân Mộ Ngọc là lần đầu tiên vào lều của Huyền Du, xung quanh bài trí khá giống với bên lều của y.

Chỉ khác ở chỗ có thêm vài cái bàn, trên đấy để rất nhiều cuộn chiếu tre.

Huyền Du ngồi xuống ghế, vỗ vỗ tay lên đùi mình ý bảo y mau ngồi xuống.

Quân Mộ Ngọc không từ chối, tự nhiên ngồi vào lòng hắn.

Huyền Du thuận thế liền ôm lấy eo y, vùi mặt vào tóc Quân Mộ Ngọc, tham lam hít mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể y.
"Huyền Kính Minh muốn gặp ngươi là để nói chuyện gì?", Huyền Du lên tiếng hỏi.
Quân Mộ Ngọc cũng thật thà nó tất cả cho hắn nghe, nghe xong, Huyền Du không khỏi cảm thấy buồn cười.

Từ khi nào mà Huyền Kính Minh lại thích xen vào chuyện của hắn?
Huyền Du cầm bàn tay trái của y lên vuốt ve rồi hôn nhẹ, "ngươi cảm thấy Huyền Kính Minh có thể là một đồng minh tốt sao?"
Quân Mộ Ngọc hơi nhột nhưng cũng không giật tay ra, để mặc hắn chơi đùa, "chưa thể chắc được, dù sao những lần gần đây tiếp xúc, ta cảm thấy gã không phải kiểu người đâm dao sau lưng kẻ khác.

Chúng ta cứ thử xem sao."

"Hừm, ta cảm thấy gã là đang nhắm vào ngươi thì có!", sự việc cùng nhau trượt băng kia còn rành rành ở đấy, bảo hắn có thể không phòng bị Huyền Kính Minh sao?
Huyền Du càng nghĩ càng bực bội, nhìn sang y liền nổi hứng trêu chọc mà đưa lưỡi liếm nhẹ lên lòng bàn tay của y.

Quân Mộ Ngọc không chịu nổi nữa liền rụt tay lại.

"Làm gì có, ngươi đừng có đoán già đoán non nữa."
Huyền Du nhìn gò má thấp thoáng ửng đỏ sau mạng che mặt của Quân Mộ Ngọc mà phì cười.

Con người này ở cạnh hắn lâu vậy rồi mà da mặt vẫn mỏng như thế, đúng thật là khiến lòng hắn ngứa ngáy.
Vòng tay đặt trên eo Quân Mộ Ngọc khẽ siết chặt, "ta mong trận chiến này kết thúc nhanh một xíu, ta muốn về nhà, ở đây ta chẳng thể công khai ôm ấp ngươi được, làm gì cũng phải lén lút."
Quân Mộ Ngọc bật cười: "nhập gia tùy tục, đang ở trong doanh, ngươi chịu khó một chút xíu đi, chẳng phải nửa đêm ngươi vẫn lẻn vào lều ta sao? Cũng đâu phải là không thể thân mật."
"Uầy...", Huyền Du chán nản thở dài, tại sao hắn đã muốn trốn đánh trận mà vẫn không thoát chứ?!
Quân Mộ Ngọc cười cười, Huyền Du lại vùi mặt vào tóc y, mái tóc đen mượt mang theo mùi trầm hương dịu nhẹ, lại còn thoang thoảng mùi thuốc.
Huyền Du nhớ đến vết thương y thì lại đau lòng, lẽ ra hắn đã định để y lại kinh thành.

Nhưng để mắt thấy nếu như khi ấy, Quân Mộ Ngọc gặp Hãn Mục Khiêm trong lúc hắn đi vắng đó thì sẽ rất nguy hiểm!
Chuyện Quân Mộ Ngọc và Hãn Mục Khiêm quen biết nhau bằng cách nào vẫn còn là dấu chấm hỏi lớn với hắn.

Bây giờ trọng sinh sống lại, dĩ nhiên Huyền Du sẽ trói chặt Quân Mộ Ngọc bên mình, tuyệt không cho y và Hãn Mục Khiêm có bất cứ một liên quan nào đến nhau.
_________________________________________.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận