Vạn Dặm Hoa Đào Trong Mưa Hạ

“Hy Hy, chúng ta về cung đi.” Ta nói khe khẽ, nhìn bàn tay đang định gắp cái bánh nếp hoa hòe thứ hai khựng lại giữa không trung.

“Sao thế, không phải lúc chiều vẫn còn chơi rất vui hay sao?” Vu Thuần Hy nhìn ta thắc mắc, vẫn đưa nốt cái bánh đang gắp dở lên nhai nuốt, sau đó nói tiếp: “Nàng còn bảo người Kha Kỳ có rất nhiều món còn chưa học xong mà.”

Ta rót cho hắn chén trà, tầm mắt lướt qua đống văn kiện trên thư án, từ ngày đến đây nó chỉ có dày thêm chứ không hề giảm bớt.

Từ sáng sớm hôm nay ta đã theo Tiểu Trương xuống làng, dành cả ngày chăm chỉ giã bột hái hoa nhồi bánh. Nghe thì đơn giản thế thôi, nhưng tới khi làm mới thấy còn khó hơn là học thuộc Tứ Thư Ngũ Kinh nữa. Lần đầu tiên thì bột bánh cho quá nhiều nước, lần thứ hai thì lại quá khô, bánh còn chưa chín mà lớp ngoài đã vỡ ra hết cả, đến lần thứ ba thì mới tạm gọi là thành công. Loay hoay mãi còn tưởng lúc xong thì trời đã tối rồi, thế mà lúc cho bánh vào hộp chỉ mới qua giờ Thân một chút. Mà ta là kiểu người thiếu kiên nhẫn vô cùng, nên lập tức ôm hộp bánh bỏ lại Tiểu Trương ở phía sau, nhanh chóng phi ngựa về khoe với Vu Thuần Hy.

Bởi vì về sớm hơn mọi lần lại không nói trước, cho nên hắn không hề biết mà ra đón ra. Ta giao ngựa lại cho người hầu, rón rén đi về phía thư phòng định tạo bất ngờ cho hắn, thì đột nhiên bên đó vang lên tiếng quát đầy tức giận.

“Trẫm không cho phép bất kỳ ai xen vào giữa Trẫm và nàng ấy. Nàng phải biết giới hạn của mình!”

Ta giật thót cả mình suýt thì đánh rơi luôn cả hộp bánh nếp. Cũng thật lâu rồi mới thấy Vu Thuần Hy nổi giận như vậy, rốt cuộc là ai ngu ngốc đi chọc hắn thế chứ, rõ là ăn no ấm cật dậm dật đủ trò mà. A! Câu này dùng như vậy hình như có hơi sai sai?

Ta thấy một dáng người cao nhưng khá mảnh mai, hắn mặc áo giáp bạc bên hông trái giắt kiếm. Lạ một cái là hắn lại đeo mặt nạ che kín hết chỉ chừa đôi mắt phượng có chút u buồn. Ta đoán chắc hắn là tướng quân dưới trướng của Vu Thuần Hy.

Hắn cứ đi qua ta mà không thèm liếc mắt hay chào hỏi lấy một câu, thật là mất lịch sự.

Đương lúc ta phân vân không biết có nên vào trong hay không, lỡ như không may Vu Thuần Hy vẫn còn giận dữ thì ta chẳng khác nào là người đổ vỏ cho cái tên đeo mặt nạ ăn ốc kia.

“Có thể nói chuyện một chút được không?” Bỗng dưng phía sau vang lên giọng nói, ta không ngờ tên đeo mặt nạ nhìn hung dữ như vậy lại có giọng nói khá thanh thoát.

Bọn ta đi đến một đình nghỉ ở vườn Đông tiền viện.

Đứng trước một người cao lớn hơn mình gần một cái đầu, trong khi hắn trong có ý định ngồi xuống ghế, ta, một người rất lịch sự, đành phải đứng nói chuyện với hắn.

Ta phát hiện nãy giờ hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cái hộp trong tay mình, ta thầm nghĩ không phải chuyện hắn muốn nói là xin ta vài cái bánh nếp đấy chứ. Quả nhiên hắn nhìn thấy vẻ mặt keo kiệt nhăn nhó của ta thì đành dời mắt ra khỏi nó, đằng hắng một tiếng.

“Hoàng thượng đang bỏ lỡ rất nhiều việc quan trọng.”

Ta ngớ người ra không hiểu. Rõ ràng lỗi không phải do ta ngốc mà là do tên này nói chuyện chẳng có đầu đuôi gì cả.

“Bởi vì cùng cô đến đây, cho nên một năm nay tồn đọng lại rất nhiều việc còn chưa kịp giải quyết.”

“Nhưng ngày nào ta cũng thấy hắn...” Ta hơi suy nghĩ rồi nhanh chóng thay đổi cách xưng hô, “Hoàng thượng phê duyệt tấu chương đến khuya.”

“Có một vài việc cần người phải đích thân ra mặt giải quyết, không phải cứ viết đôi ba chữ là xong được. Nước không thể một ngày không có vua, cô không thể vì sự ích kỷ của mình mà để bao cố gắng của Hoàng thượng trở thành công cốc được.” Hắn có chút mất kiên nhẫn, đôi mắt sắc lại pha chút lo lắng.

“Vậy sao ngươi không đi khuyên Hoàng thượng?” Ta biết rõ là vì hắn không thể khuyên được cho nên mới mở lời với ta, nhưng ta cứ thích giả ngây, muốn hắn xuống nước năn nỉ. Ai bảo tên này vừa mới gặp đã cậy bản thân có quyền có chức mà lên mặt với ta.

Mặc kệ hắn là tướng quân mấy phẩm, ta đây chỉ phục tùng người to nhất là Hoàng thượng. Hắn dám làm gì được ta, dù sao đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ chứ.

Hắn nhìn ta câm nín không nói nên lời, hồi lâu sau mới thở dài: “Cô nghĩ ta mà có thể khuyên được thì cần phải nói chuyện này với cô à?”

“Ta không quan tâm. Ngươi nhận bổng lộc thì đây là việc của ngươi. Ta chỉ cần ngày ba bữa cơm, chăn êm nệm ấm lại còn được đi chơi thỏa thích. Việc nước việc dân liên quan gì đến ta?” Ta dứt quyết ôm hộp bánh rời đi, để lại hắn với đôi mắt ngạc nhiên, còn mũi miệng có há to hay không thì... bị che không nhìn thấy được.

Sau khi bỏ đi, ta không đến gặp Vu Thuần Hy ngay lập tức mà lặng lẽ trở về phòng mình.

Những lời nói lúc nãy là thật, ta không phải là quan thần, dù thực sự có khâm phục Bao Đại nhân lấy dân làm gốc nhưng chỉ tiếc ta là một con rùa không có chí hướng, chỉ thích sống vui vẻ qua ngày thôi. Tuy nhiên Vu Thuần Hy thì không như thế, hắn là vua một nước, nói thật ta không biết vua một nước thì nên làm gì, nhưng rõ ràng không bao gồm việc rời khỏi cung để du ngoạn lâu như thế này.

Ta nhớ lại chén trà đầu tiên mình pha cho hắn bị quá lửa nên nước trà đắng nghét, vậy mà hắn cũng bình tĩnh uống hết. Chậu hoa ta chăm sóc lần đầu tiên ra hoa liền đem đi khoe hắn, hắn lấy một bông kẹp vào trong quyển sách thường đọc. Tiểu Kỳ dạy ta thêu túi, ban đầu vốn dĩ là muốn thêu một đôi chim cuối cùng lại thành cái gì đó rối rắm không rõ hình dạng, thế nhưng hắn mỗi ngày đều đặt trong lớp áo dưới ngực.

Có lẽ cuộc đời ta chưa từng được ai đối xử tốt, hoặc có khi là đã từng nhưng lại vô tình quên mất, cho nên vô thức mà cảm động trước những điều nhỏ nhặt mà Vu Thuần Hy làm cho mình. Hắn đặt cả tâm tư vào mỗi lời nói mỗi cái chau mày của ta, có qua mà không có lại thì không tốt chút nào, cho nên ta đành phải siêng năng dọn dẹp lại góc bừa bộn để dành một khoảng trống trong tim dành cho hắn.

Ta đặt phần bánh còn thừa vào lại trong hộp: “Buổi tối đừng ăn nhiều, sẽ khó tiêu đấy.”

Vu Thuần Hy lẳng lặng nhìn ta dọn bên này dẹp bên kia, bỗng nhiên bắt lấy tay ta, không đợi hắn lên tiếng ta đã nói trước.

“Chàng biết ta vốn là người cả thèm chóng chán… Hơn nữa chúng ta đã ở đây gần một năm rồi, ta đã gần một năm nay chưa ăn lại chân giò nướng mật của ngự thiện phòng rồi. Đồ ăn Kha Kỳ ăn mãi cũng ngán rồi, chỉ có đồ tông truyền của đầu bếp trong cung mới là cực phẩm nhân gian thôi.”

Vu Thuần Hy vẫn có vẻ như còn nghi ngờ những gì ta nói. Ta nghĩ nếu còn ngượng ngùng mà giải thích nữa thì lộ hết ra rồi còn gì, cho nên vươn vai ngáp một cái, nhanh nhẹn thay quần áo leo lên giường.

Nằm yên được một lúc thì thấy một bên chăn bị xốc lên, ta hơi giật mình vì hôm nay Vu Thuần Hy không thức khuya làm việc như thường khi. Ta trở mình quay về phía hắn, hai mắt ráo hoảnh nhìn hắn. Hắn đã cởi áo bào bên ngoài, tháo búi tóc xuống, nằm nghiêng người về phía ta.

“Hy Hy, hôm nay ta học được một ít tiếng Ô, cùng mọi người nói chuyện về chàng.”

Hắn vuốt khẽ những sợi tóc lòa xòa trên mặt ta, chờ đợi ta nói tiếp.

“Mọi người đều bảo chàng và ta có tướng phu thê.” Ngón trỏ ta chạm nhẹ lên chiếc mũi cao mạnh mẽ của hắn, giọng nói bỗng dưng rất bướng bỉnh. “Rõ ràng là ta hoạt bát vui vẻ thế này, nào có giống chàng ngày nào cũng trầm lặng ủ dột.”

Ta lười biếng tựa cả người vào lồng ngực rộng lớn ấm áp của hắn, bàn tay mân mê những sợi tóc đậu trên vai hắn. Tóc hắn rất mềm lại thơm mùi lá trà nồng đượm.

“Chàng xem, có tóc bạc rồi này. Chỉ tại chàng lúc nào cũng suy nghĩ lo lắng, sau này phải học tập ta, ăn no ngủ kỹ một chút.”

“Ta không biết, nàng dạy ta đi!”

Nếu ta biết trước sau này mình sẽ ra đi nhanh như vậy thì ngay lúc đó ta đã chăm chỉ một chút dạy hắn sống một cuộc sống thật tốt mà không có ta, để hắn quen với nó cũng là để ta bớt một phần ăn năn.

Ba ngày sau, Hòa Trung vào thông báo xe ngựa đã chuẩn bị xong, toàn bộ hành lý mang theo cũng đã đóng lên xe sẵn sàng.

Ta đứng dậy định đi ra ngoài thì bị Vu Thuần Hy bắt lấy tay, hắn đưa ta một chiếc váy của người Kha Kỳ, tuy nhiên không giống những chiếc khác mà ta thấy mọi người hay mặc. Chiếc này toàn bộ đều là màu trắng, những đường chỉ ngũ sắc đan bện cầu kỳ vào nhau được đính vào viền váy, viền tay còn có viền cổ áo. Đoạn chỉ còn thừa ra không bị cắt đi mà để rủ xuống, theo mỗi cái nhấc tay bước chân thì lung lay theo. Sau khi ta mặc xong bước ra, Vu Thuần Hy liền đặt lên đầu ta một chiếc mũ hình như là cùng một bộ với váy.

Ta hơi ngơ ngác nhìn lại hắn không hiểu. Lúc này mới phát hiện hắn cũng đang mặc một bộ đồ của nam nhân Kha Kỳ, hơn nữa thiết kế cũng y chang váy của ta.

“Chuyện này là thế nào?” Không lẽ hắn định để ta đóng bộ trong cái váy rườm rà này để về kinh, thế thì quá tàn ác rồi.

“Chẳng phải là nàng nói rất thích váy của người Kha Kỳ sao, ta tặng nàng đấy.” Mặc dù ta công nhận là y phục có đẹp thật nhưng ngồi trong kiệu vừa bí bức lại không tiện cử động, ta sẽ bị nó đè chết mất.

Thế nhưng ngoài dự kiến, bọn ta không ra chỗ Hòa Trung đợi bên đoàn xe về kinh. Vu Thuần Hy dắt ta ra ngoài, tay đón lấy con ngựa từ một tên lính, bế xốc ta lên ngựa rồi nhảy lên phía sau. Hắn bảo sẽ dẫn ta đến một nơi mà ta chưa từng biết.

“Những nơi hay ho ta đều bảo Tiểu Trương dẫn đi hết rồi, chàng chỉ ngồi trong phòng thì biết được nơi nào nữa chứ?” Ta ngồi trong lòng hắn trên lưng ngựa, gặng hỏi thế nào hắn cũng không chịu trả lời.

Đi tầm hơn một khắc thì đến một ngọn đồi thoai thoải, thảm cỏ dày dặn xanh mướt càng làm nổi bật sợi dây thừng màu đỏ to hơn cả thân người ta. Sợi dây này vòng qua hai thân cột của một ngôi miếu không có cửa, bởi vì chính sợi dây và cột gỗ chính là cửa của nó.

Dưới mái hiên treo tấm bảng ghi chữ Ô, ta đọc không hiểu.

“Đây là miếu U Lang U Tác, cũng chính là miếu Nguyệt Lão của người Kha Kỳ.”

Lúc này ta mới lờ mờ đoán ra, bộ y phục chúng ta mặc có lẽ là hỷ phục của Kha Kỳ, ta hừ mũi khinh thường, đến ăn cũng đã ăn sạch sẽ rồi, bây giờ mà tổ chức hôn lễ có phải là muộn rồi quá không.

Vu Thuần Hy hình như đọc được ý nghĩ của ta: “Chẳng phải là vì ta quá tuần tú khiến nàng bất an lo sợ cho nên mới phải làm những chuyện hình thức này hay sao?”

“Ai thèm lo sợ chứ, chàng tự cao vừa thôi!” Ta bĩu môi đáp trả.

Đột nhiên hắn đưa ngón tay lên chạm vào môi ta, ra hiệu im lặng. Lúc này trên đồi nổi gió lớn, giữa những tiếng vù vù ầm ĩ của cây cối đung đưa xung quanh, có một âm thanh tựa như tiếng sáo ngọc ai thổi đâu đây. Ta tròn mắt ngạc nhiên, vừa lắng nghe vừa thích thú nhìn quanh tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, thì ra là từ trên đỉnh của ngôi miếu trước mặt.

“Truyền thuyết nói, đúng vào lúc gió Nam thổi qua những viên gạch đặc biệt trên mái của miếu U Lang U Tác, nếu người con trai đưa người con gái mà mình thích đến cùng với một món đồ định ước có buộc sợi chỉ đỏ lấy từ Hồng Tác Môn, thì cả hai sẽ được bên nhau mãi mãi.”

(Hồng Tác Môn: Cửa bằng dây thừng đỏ.)

“Món đồ định ước đâu?”

“Nàng đeo đấy thôi.” Ánh mắt hắn hướng về bên hông ta, nơi đang lộ ra một dải chỉ đỏ giống y hệt màu đỏ của sợi dây thừng của miếu, một đầu chỉ còn lại buộc vào với mảnh ngọc trắng vân xanh như bầu trời ngày hôm nay.

“Chàng thật nhỏ mọn, rõ ràng là giàu có vô cùng vậy mà lại gộp quà của ta thành vật định ước. Thiếu thành ý, ta không thèm!”

“Ta cũng là lần đầu tiên yêu một người, là lần đầu tiên làm chồng. Nếu có gì sai sót mong phu nhân bỏ quá.”

Gió vẫn thổi tạo thành tiếng sáo cao bổng xa xôi, nhưng gần ngay trước mắt ta lúc này, giọng nói của Vu Thuần Hy còn hay hơn, trong ánh mắt màu trà đó chỉ có mỗi một bóng hình ta trông thật hạnh phúc.

“Nàng cũng phải tặng ta vật định ước.”

“Nhưng ta không chuẩn bị trước gì cả.” Ta hơi suy nghĩ, trong đầu bất chợt hiện lên tên hắn: “Hy Hy... không có gì, chỉ là muốn nói với chàng, mỗi sớm thức dậy, trước khi mặt trời chiếu đến, trong mắt ta chỉ có một ánh nắng ấm áp trong lành nhất. Chính là chàng...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui