Trong thành lúc này vẫn rất đông đúc náo nhiệt, bầu không khí sôi động nhốn nháo nở rộ trên khắp các nẻo đường.
Xe ngựa hoà trộn với dòng người di chuyển qua lại, ở hai bên còn bày biện các quầy hàng buôn bán không ngơi tay.
Cảnh tượng tràn ngập sự phồn hoa của một buổi thái bình thịnh thế.
Linh Vũ bị choáng ngợp đến mức thảng thốt.
Nàng đưa tay lên che miệng cố cho không lộ vẻ thất thố, trầm mặc một hồi, thanh âm lộ vẻ run rẩy:
“Tiểu nữ chưa bao giờ được nhìn thấy nhiều người thế này”
Nói đến chữ cuối thì dòng nước mắt nóng hổi đã lăn dài trên gò má.
Khương Thiên chứng kiến biểu cảm của nàng thì nội tâm cũng vô cùng kinh ngạc.
Hắn không ngờ một khung cảnh sinh hoạt có chút hỗn loạn của phàm nhân lại có thể khiến cô nương này nổi lên niềm xúc động mãnh liệt như vậy.
Không biết nên nói nàng tính tình trẻ con hay là đa sầu đa cảm nữa.
Nàng xúc động cũng không được bao lâu thì đã lấy lại bình tĩnh, đưa vạt áo lên lau những giọt nước còn đọng lại nơi khoé mắt, nhẹ giọng thì thầm:
— QUẢNG CÁO —
“Cùng đi nhìn thử một chút”
“Được” Khương Thiên nhanh chóng gật đầu.
Hai người hoà vào đám đông di chuyển trên đường lớn.
Dòng người vô cùng tấp nập nhưng lại di chuyển chỉnh tề ngay ngắn chứ không hề xảy ra hiện tượng chen chúc nhau.
Ngẫu nhiên có vài ánh mắt nam nhân khi đảo qua người Linh Vũ thì sẽ dừng lại một chút, sau đó tự hỏi không biết vị cô nương nhan sắc kiều diễm này là tiểu thư của nhà thế gia đại tộc nào.
Lại có một số vị tiểu thư sau khi nhìn trộm dung mạo của Khương Thiên thì trong lòng tràn đầy ái mộ, ý đồ muốn tiến đến bắt chuyện làm quen, nhưng khi nhìn qua người thiếu nữ đi kế bên hắn thì thoáng sửng sốt, thở dài buông rèm xuống, chỉ trách bản thân không đủ xinh đẹp.
Hai người tản bộ được một lúc thì đã chuệnh choạng tối, ánh tà dương nhấn chìm hơn phân nữa toà thành lúc này thu hẹp lại chỉ còn vỏn vẹn một rặng mây đỏ vắt vẻo nơi chân trời.
— QUẢNG CÁO —
Bên đường người ta bắt đầu đốt hoa đăng, từng ánh đèn lay động kết hợp với nhau như những đốm lửa liên miên bất tận, hắt lên khuôn mặt nhu thuận của Linh Vũ, khiến cho nàng trông càng lung linh hơn thường ngày.
Khương Thiên có chút si ngốc ngắm nhìn nàng, trong nội tâm âm thầm cảm thán, khó trách cái gọi là giấc mộng phàm nhân cũng chỉ gói gọn trong hai câu “tỉnh nắm quyền thiên hạ, say nằm gối mỹ nhân”.
Quyền lực và giai nhân giống như một liều mê hồn dược, khiến cho tất cả nam nhân trong thiên hạ phải điên cuồng mà truy cầu.
…Có đôi khi ngay cả tu sĩ cũng khó tránh khỏi.
Theo thời gian chầm chậm trôi qua, ánh trăng cũng bắt đầu sáng tỏ.
Khương Thiên nhìn ngang liếc dọc một hồi, nhẹ giọng đánh thức tiểu cô nương vẫn còn đang chăm chú quan sát đến nhập thần kia:
“Vào trong trà lâu kia nghỉ chân một hồi đã”
“Ừm” Nàng bị gọi cho hoàn hồn thì có chút giật mình, khẽ ôn nhu nói.
Trong trà lâu lúc này có từng nhóm lớn nhóm nhỏ tụ tập, tiếng trò chuyện rôm rả nổi lên khắp nơi.
Tiểu nhị thấy hai người bước vào thì ánh mắt sáng lên, vội chạy tới tiếp đón: — QUẢNG CÁO —
“Hai vị khách quan mời vào.
Vẫn còn một chút thời gian mới đến lễ hội hoa đăng, ghé lại nơi này uống chén trà a”
“Lễ hội hoa đăng?” Khương Thiên có chút nghi hoặc, nghĩ đến hẳn là một dịp lễ hội nào đó của người dân trong thành này.
Hắn phất tay ném cho tiểu nhị một thỏi bạc, từ kinh nghiệm lần trước vào thành khiến hắn biết được mọi người sống ở đây đều rất ưa thích bạc:
“Cho ngươi.”
Tiểu nhị thấy vị công tử này ném cho mình một thỏi bạc to thì có chút thất thần, hơi bóp bóp tay một chút, xác định đây là bạc thật thì mừng như điên, cười đến hai mắt tít lại:
“Cảm tạ công tử.
Ngài chờ một chút, để tiểu nhân đi chuẩn bị chỗ ngồi tốt nhất cho ngài và vị cô nương xinh đẹp này”.