Vạn Dặm Hồng Trần


Sau một thoáng chờ đợi thì hai người được dẫn lên bàn nhỏ đặt cạnh cửa sổ trên tầng hai.

Trên bàn lúc này lại bày sẵn dĩa bánh quế và bộ ấm trà vẫn còn bốc khói nghi ngút.
Khương Thiên đặt mông ngồi xuống ghế, ghé mắt nhìn qua cửa sổ, thấy dưới đường cảnh quan hiện ra lung linh huyền ảo thì chậc chậc một tiếng:
“Chuyến này đúng là không uổng công, lại trùng hợp được chứng kiến một dịp lễ lớn như thế”
“Đúng vậy”
Linh Vũ nhẹ nhàng đáp lời, cũng hướng mắt nhìn xuống dưới, nhưng trong thanh âm lại kèm theo ý buồn không rõ ràng.
“Hửm?” Khương Thiên suy nghĩ một chút, thử dò xét:
“Ta thấy sinh hoạt ở đây cũng rất tốt.

Tối thiểu không cần phải lên núi hái củi hay ra sông câu cá.

Cô nương có thể thử cân nhắc.”
Nói đoạn hắn nhấc ấm trà lên, tự rót cho mình một chén, tiếp đó lại rót thêm chén khác đẩy về phía Linh Vũ.
“Có lẽ người như tiểu nữ không thích hợp với chốn náo nhiệt này.”
Tiểu cô nương vân vê chén trà trên tay, ánh mắt như có điều suy nghĩ, lại bổ sung thêm một câu:
“Vả lại cha mẹ cũng sẽ không đồng ý chuyển đến đây sống đâu”
Khương Thiên âm thầm lắc đầu, có lẽ việc hắn kém nhất chính là suy đoán tâm tư của nữ nhân này.
Đang lúc suy nghĩ mông lung, mũi của hắn bất chợt hít vào một hơi, buộc miệng khen:
“Thơm quá…”

Hương trà theo làn khói toả ra ngào ngạt, ngây ngất khó cưỡng.

Khương Thiên đưa chén trà lên miệng uống một hơi cạn sạch, lại khẽ nhíu mày:
“Thật đắng…”
Nước trà khi vào miệng thì có vị đắng chát, đối lập hoàn toàn với mùi hương lúc đầu.
Linh Vũ cũng thử nhấp một ngụm, ánh mắt sáng lên, sau đó cười duyên dáng giải thích:
“Trà này tiểu nữ từng nghe nói qua, gọi là ‘Thiết Quan Âm’ ”
“Thiết Quan Âm?” Khương Thiên lấy làm lạ hỏi lại, danh tự này không khỏi có chút khoa trương.
“Đúng vậy, trong sách viết nó rất kén người uống, chỉ những ai sành trà mới thưởng thức được”
Linh Vũ lém lỉnh nói.
Mặt mo của Khương Thiên hơi nóng lên.

Tuy hắn cũng rất thích uống trà, nhưng đó là linh trà chuyên dùng cho việc phụ trợ tu hành, còn một vài loại trà nổi tiếng của phàm nhân thì lại chưa từng thử qua.
Tiểu nhị vốn đang bận rộn qua lại không ngừng, vô tình nghe được lời nói của Linh Vũ thì tấm tắc khen:
“Tiểu thư đúng là một người hiểu về trà đạo”
Sau đó gã quay sang hỏi Khương Thiên với vẻ mặt áy náy:
“Nếu công tử không quen thì tiểu nhân lập tức đi thay một ấm trà khác, cam đoan thanh ngọt ngay từ khi mới vào lưỡi”
“Không cần” Khương Thiên nhàn nhạt nói, đoạn rót thêm một chén trà khác đưa lên miệng, khẽ chẹp chẹp vài tiếng, làm bộ nghiêm túc bình phẩm:
“Trà này rất không tệ”
“Phù…” Linh Vũ bụm miệng lại cố nén cười, lau lau khoé mắt, vui vẻ nói:
“Lúc nãy đi trên đường nghe mọi người bảo là trên sông Tần Như sắp diễn ra hội thuyền rất náo nhiệt, đợi lát nữa chúng ta đi xem một chút đi”
“Cũng được” Nói thật là hắn có hơi chút tò mò về những hoạt động của phàm nhân này.
Hai người vui vẻ bàn luận đủ thứ đề tài trên trời dưới đất, trong lúc nhất thời như hoà hợp với bầu không khí trong trà lâu.
“Hôm qua công tử có nói cần vào thành để mua một số thứ phải không?” Linh Vũ chợt nhớ đến việc kia, áy náy hỏi.
Khương Thiên khoát khoát tay:
“Không sao, để dịp khác đi là được.

À đúng rồi, nhắc đến chuyện Thập Vạn Đại Sơn Vương lần trước ta từng kể…”
Lại nói chuyện phiếm một hồi, nghe thấy tiếng chiêng trống ở nơi xa truyền đến, vài bàn xung quanh cũng đã lục tục đứng dậy, Khương Thiên cười nhạt:
“Gần đến thời điểm rồi, đi thôi”
Lúc xuống bậc thang hắn còn không quên ném cho tiểu nhị thêm một thỏi bạc, khiến cho đối phương hạnh phúc đến mức muốn ngất đi.
Sau khi hỏi thăm tiểu nhị phương hướng, hai người cùng rảo bước về phía về bờ sông Tần Như.

Ven sông lúc này được trang trí đèn đuốc sáng rực.

đám đông chen lấn ồ ạt chật như nêm.
Một thư sinh đi bên cạnh khẽ chậc lưỡi tiếc rẻ:

“Hận là không thể tranh thủ một chỗ trên thuyền hoa để được chứng kiến các đại tài tử xuất ra những bài thơ hay.

Đáng tiếc, đáng tiếc….”
Khương Thiên nghe vậy thì sờ cằm suy nghĩ một chút, khẽ nắm lấy cổ tay của Linh Vũ, đưa nàng thuấn di đến một khúc sông khá vắng vẻ.
Đoạn hắn phất tay một cái, bên bờ sông lúc này đã neo đậu một chiếc thuyền hoa.
Khương Thiên bước lên thuyền, vẫy tay với Linh Vũ:
“Linh cô nương cũng lên thuyền đi”
“Vâng” Linh Vũ cười ôn nhu đáp.
Thuyền hoa nhẹ nhàng rời bến, không có người chèo nhưng vẫn di chuyển với tốc độ rất nhanh.

Thoáng chốc đã lên đến đoạn náo nhiệt nhất trên sông Tần Như, bắt đầu kết bè cùng trôi nổi với hội thuyền xung quanh.
Hai bên bờ nổi lên tiếng chiêng trống, tiếng đốt pháo, tiếng múa lân vô cùng sôi động.

Ngẩng đầu nhìn sang các thuyền khác, thấy thấp thoáng có bóng người còn đang nhảy múa trên đó, dáng dấp thướt tha yểu điệu động lòng người.
Bất chợt có tiếng ngâm thơ vang lên từ thuyền lớn bên cạnh:
“Trăng sáng bao giờ có?
Nâng chén hỏi trời cao
Cung khuyết trên chính từng
Đêm nay là đêm nào?
Ta muốn cưỡi gió bay lên vút
Lại sợ lầu quỳnh cửa ngọc
Trên cao kia lạnh buốc
Trăng quanh gác tía
Cuối xuống cửa son
Ngắm kẻ thao thức
Chẳng nên oán giận

Sao cứ biệt ly thì trăng tròn?
Người có buồn, vui, ly, hợp
Trăng có tỏ, mờ, tròn, khuyết
Xưa nay đâu được vẹn toàn
Chỉ nguyện đời ta trường cửu
Bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên”
“Thơ hay” Linh Vũ buộc miệng tán thán một câu.

Bài thơ này ý cảnh sâu xa, mông lung huyền ảo, vừa thể hiện cái nhìn buồn khổ đối với nhân sinh, vừa như chê trách cuộc sống phiền muộn nơi trần gian.
Tiếng vỗ tay từ các thuyền xung quanh vang lên bôm bốp, đám đông nhốn nháo không tiếc lời khen ngợi: “hay tuyệt” “xứng đáng lưu danh thiên cổ” “ý nghĩa thâm ảo”…, đối với một bài thơ quá đỗi xuất sắc như thế này sẽ chẳng ai có tâm tư để mà ghen ghét nữa.
Linh Vũ không nghe tiếng Khương Thiên thì len lén nhìn sang, chỉ thấy hắn giờ phút này đã hoàn toàn thất thần.
“Công tử, công tử…”
Nàng lo lắng lây hắn dậy.
“Hả… à… ừm…”
Khương Thiên từ trong vô thức tỉnh lại, khẽ đáp một tiếng, nhưng ánh mắt vẫn tràn ngập sự mê mang.
Nếu ví nơi “lầu quỳnh cửa ngọc” kia chính là chốn thanh tu thì lời phê phán “không thể có hạnh phúc ấm áp như trần gian” giống như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt hắn.

Người làm bài từ này giống như đã từng tìm đến cửa tu hành, nhưng cuối cùng lại chấp nhận buông bỏ để trở về hưởng thụ buồn vui của trần gian vậy.
Ý cảnh của Khương Thiên giống như được hoà nhập với khúc sông này, tu vi cũng bất chợt lại tăng tiến thêm một chút.
“Người ở thuyền bên trái, nếu không ngại thì mời sang đây cùng uống ruợu đối ẩm”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận