Vạn Dặm Hồng Trần


“Cô nương nói vậy là sao? ” Hắn kinh ngạc hỏi ngay.

Tiểu cô nương thấy hắn lộ vẻ thất thố như vậy thì mỉm cười, bắt đầu giải thích:
“Nếu là cá ở nơi nước chậm thì sau khi mắc câu một lần đã có tính cảnh giác rất cao, lần thứ hai là giới hạn, tuyệt đối không thể có chuyện cùng một vị trí, cùng một mồi câu mà bị lừa đến lần thứ ba.”
“Vậy chẳng phải chuyển sang nơi nước xiết là được sao?” Khương Thiên tò mò hỏi.

“Không đơn giản như vậy.

Cá ở nước xiết tuy đớp mồi ngay không cần quan sát nhưng vì vậy nên tốc độ đớp mồi rất nhanh, lực đớp cũng mạnh.

Lưỡi câu thường sẽ bị mắc sâu vào miệng chúng, gây nên tổn thương không nhỏ.

Tuy lúc công tử thả xuống có lẽ chúng sẽ chưa chết ngay nhưng cũng không sống được bao lâu.”
Khương Thiên nghe vậy thì cảm thấy rất có đạo lý.

Chợt nhớ đến cái gì, vội hỏi ngay:
“Nhưng rõ ràng lúc thả cần ở cái ao trong tôn- ở cái ao gần nhà thì ta vẫn có thể câu được ba lần mà”
“Cá ở ao vốn đã quen với người, càng khó câu hơn cá ở suối.

Nếu vậy chỉ có thể giải thích là do người nào đó biết công tử thích ăn cá nướng nên cố ý sắp đặt thôi.”
Khương Thiên ngây người, chẳng trách lúc trước hắn lại có vận khí đặc biệt tốt như vậy.

Lần nào cũng có thể vừa đúng lúc câu một con ba lần.

Bây giờ nghĩ lại rõ ràng là có người sắp đặt.

Lẽ nào lại như vậy?

Khương Thiên ta muốn ăn cá cũng phải đợi có người dâng tới tận miệng sao?
Hắn càng nghĩ càng mơ hồ.

Nếu vậy tất cả những con cá mình từng ăn cũng không phải do số phận sắp đặt gì, toàn bộ đều đặt dưới bàn tay của con người mà thôi.

Trong lúc bất giác, đạo tâm lung lay, giống như có một cái gì đó đang thay đổi từ bên trong.

Tạo hoá tròn và khuyết, thế sự xoay vần đổi thay không ngớt.

Con người cũng vậy, có đôi lúc phải chấp nhận sự thật để tiến lên phía trước, hoặc là cứ níu kéo rồi sụp đổ trong đống gạch vụn.

Tiểu cô nương thấy sắc mặt hắn tái nhợt thì tưởng là hắn đang tức giận, thở dài nói: — QUẢNG CÁO —
“Công tử lòng dạ như biển, tiếc là rất khó để học theo.

Nếu mỗi khi bắt được một con vật mà phải tha cho nó đến hai lần thì những thôn dân như chúng ta sẽ chết đói mất thôi.”
Khương Thiên định giải thích với nàng do hắn là tu sĩ nên không cần phải nạp thức ăn vẫn có thể sống được, việc ăn cá nướng đơn giản chỉ là muốn thoả mãn vị giác.

Nhưng hắn chợt nhớ đến mình đang giả làm một phàm nhân bình thường nên lại thôi, chỉ cười cười:
“Cô nương không cần suy nghĩ quá nhiều về những lời đó đâu, sinh tồn mới là quan trọng nhất.”
Nói đoạn hắn thu cần lên, điệu bộ muốn chuẩn bị quay về động phủ.

Tiểu cô nương thấy vậy thì ngạc nhiên hỏi:
“Công tử định rời đi sao?”
“Nếu đã biết đang làm một việc vô ích thì cũng chẳng cần phí công nữa.

Huống hồ ta càng không thể đoạt đi ước nguyện được tắm rửa của thiếu nữ”
Hắn cười khổ, lắc đầu nói.

Tiểu cô nương đỏ mặt cúi đầu.

Sau đó hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn hắn:
“Tiểu nữ mạo muội, xin hỏi quý danh của công tử”
“Tại hạ Khương Thiên, Khương trong yên ổn, Thiên trong thuận thiên.”
Hắn chắp tay hướng về tiểu cô nương này hành lễ.

“Tiểu nữ Linh Vũ, Linh trong lanh lợi, Vũ trong nhảy múa.”
Tiểu cô nương thấy hắn giới thiệu trang trọng như vậy thì vội vàng đứng dậy đáp lễ, cũng bắt đầu tự giới thiệu.

“Ngày sau gặp lại”
— QUẢNG CÁO —
"Ngày sau gặp lại"
..
Sau khi chào từ biệt Linh Vũ, hắn cũng không la cà mà một đường thẳng tiến về phía động phủ.

Lúc tới gần vách đá thì lại gặp Chung Tử đã đứng chờ sẵn.

Vị Chung sơn thần này trên trán mồ hôi chảy ròng ròng, đang không ngừng lấy tay lau.


Gã vừa thấy hắn thì lộ vẻ mừng rỡ:
“A tiên trưởng, ngài đây rồi”
“Chung sơn thần đến tìm ta lại có việc gì sao?”
Hắn nghi hoặc hỏi, rõ ràng lúc nãy vừa từ biệt, mới cách vài tiếng lại thấy tên sơn thần này tìm đến tận cửa.

“Khi nãy tiểu thần đi vội quên nói, lúc quay lại thì tiên trưởng đã ra ngoài mất.” Chung Tử cười khổ một tiếng, đoạn nói tiếp “Mấy ngày tới tiểu thần có việc phải rời núi một thời gian.

Kính xin tiên trưởng lưu ý giúp một chút, tránh để cho mấy con yêu thú kia nhân cơ hội ra hại người.”
“Ồ, có việc gì mà để sơn thần của một núi phải bỏ đi nơi khác vậy”
Khương Thiên ngạc nhiên hỏi.

“Chỉ là đi thỉnh an Thập Vạn Đại Sơn Vương một phen thôi”
Chung Tử cung kính đáp lời.
“Hả, sao lúc trước cũng không nghe ngươi nói ở dãy núi này có cái gì gọi là Thập Vạn Đại Sơn vương?"
“Cái danh Thập Vạn Đại Sơn vương chỉ là mọi người tự gọi với nhau thôi, kì thực lão nhân gia giống như một vị thần bảo vệ cho dãy núi này hơn”
“Lại có chuyện này sao.

Chung sơn thần nếu không ngại thì có thể kể cho ta một ít về vị Thập Vạn Đại Sơn vương này không?"
— QUẢNG CÁO —
“Tất nhiên là được.” Chung Tử gật đầu.

Hơi ngần ngừ một chút, mới hỏi:
“Theo như tiên trưởng thấy thì thực lực của tiểu thần thế nào?”
“Ừm… có hơi yếu một chút?” Khương Thiên không hiểu hắn tự nhiên đổi sang chủ đề này làm gì, nhưng cũng thành thật trả lời.

“Tiên trưởng không cần khách khí.

Kì thực, cũng không phải là hơi yếu một chút, mà là rất rất yếu.”
Chung Tử cười khổ, sau đó không để Khương Thiên đợi lâu, tiếp tục giải thích:
“Trong quá khứ vẫn có một số tu sĩ ma đạo hoặc yêu thú đạo hạnh cao thâm tìm đến, muốn tàn sát những sơn thần như chúng ta để thu lấy hương hoả.

Chính nhờ vị lão gia này ra mặt ngăn cơn sóng dữ, mọi chuyện mới êm xui.”
“Lại có người tốt như vậy sao?” Khương Thiên ngạc nhiên.

“Cũng không phải hoàn toàn miễn phí.


Quy củ là cứ mỗi mười năm chúng ta phải rời núi đi giao nộp một phần hương hoả lên cho lão gia tu luyện.

Nhưng vậy cũng đã là rất tốt rồi.”
“Ừm, như vậy mới hợp lý” Hắn không tin trên đời này thật có người đi làm chuyện tốt mà không cần hồi báo.

Ngẫu nhiên đi ngang qua vung cái tay thì cũng thôi đi, vậy mà thật sự ở lại bảo vệ mấy tên sơn thần này.

Ngay cả danh môn chính đạo bọn hắn cũng vậy.

Tuy nói là thực hiện chức trách thủ hộ thiên hạ thương sinh, nhưng thường ngày cũng được cung phụng không ít tài nguyên.

Nếu trong một mối quan hệ mà một bên chỉ cho đi, còn bên kia chỉ muốn nhận lại thì mối quan hệ đó không sớm thì muộn cũng sẽ tàn lụi.

“Lão gia luôn bế quan trường kỳ, chỉ khi nào thu nhận hương hoả hay có cường địch từ bên ngoài tấn công mới xuất hiện.

Cũng không xen vào chuyện nội bộ ở các núi”
Trong mắt sơn thần tràn ngập sự cung kính và sùng bái.

Khương Thiên gật gật đầu, vốn muốn đi gặp vị Đại Vương này chào hỏi một chút, nhưng lại do dự không biết lão ta có mang ý xấu với mình hay không.

Dưới tình huống không biết tu vi của đối phương , hắn chỉ đành từ bỏ ý nghĩ này.

“Vậy Chung sơn thần cứ yên tâm đi cống nạp hương hoả.

Nơi này giao cho ta coi sóc là được.” Hắn vỗ ngực nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận