Vạn Dặm Tìm Tình Yêu

Tuệ Nhi mệt mỏi lết cái thân xuống dưới cổng bệnh viện. Minh Ngôn ngồi ở trong xe đợi cô, thấy cô xuống anh liền nhanh chóng xuống mở cửa xe cho cô. Tuệ Nhi nhìn anh, cô chỉ nở một nụ cười nhẹ rồi ngồi vào trong xe. Xong anh cũng vào luôn.

Hai người ngồi trong xe không nói một lời nào. Thực ra Minh Ngôn cũng đang định mở miệng nói gì đó nhưng cứ nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi, đôi mắt đỏ hoe, gương mặt phờ phạc thì anh lại thôi, dù sao cô cũng đã rất mệt chuyện của Mộc Linh rồi cứ để cô nghỉ chút đi. Không khí trong xe rất căng thẳng.

Đến trước cửa nhà Tuệ Nhi, Minh Ngôn bước xuống xe mở cửa xe cho cô. Tuệ Nhi bước xuống, nở nụ cười nhẹ.

- Cảm ơn thầy. Mấy hôm nay làm phiền thầy rồi.

Minh Ngôn nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.

- Đã nói khi chỉ có hai người thì gọi tôi là anh mà.

Tuệ Nhi không nói gì chỉ cười nhẹ. Cơ mặt giãn ra chút, thong thả đút tay vào túi quần.

- Nếu mệt ngày mai em hãy xin nghỉ học đi. Tôi sẽ duyệt đơn cho. Còn chuyện của Mộc Linh chắc chắn nhà trường sẽ điều tra rõ ràng, em không cần lo.


Tuệ Linh cúi đầu.

- Cảm ơn anh.

Minh Ngôn nhìn cô một lúc rồi cười.

- Không có gì chỉ là em vẫn nợ tôi một bữa cơm đấy chỉ cần "trả nợ" đầy đủ đầy đủ là ok rồi. Thôi em vào nhà đi.

- Ừm, em biết rồi

Cô quay người bước vào nhà, mở cửa bước vào nhà. Còn anh thấy cô vào nhà rồi cũng lái xe đi.

Tuệ Nhi mệt mỏi, đôi mắt đờ đẫn. Cô ném chiếc túi lên chiếc sofa rồi cũng ngả cả người vào sofa. Đã mấy ngày nay cô không được ngủ rồi mà có ngủ cũng không yên được. Kể cả có chia tay với Minh Hoàng cô cũng không tệ hại như vậy, cảm giác lo lắng cho người khác thật sự quá khó chịu. Tuệ Nhi nhấc người dậy lấy chai nước trong tủ lạnh rồi mở ngăn kéo lấy một vỉ thuốc bước đến bên giường.

Tuệ Nhi khẽ nhếch mép, haizz không ngờ có lúc một người vô lo vô nghĩ, không quan tâm tới mọi thứ như cô phải dùng thuốc ngủ. Vụ ngã của Mộc Linh thật sự đúng là một cú sock tinh thần lớn đối với cô thật giống như chuyện

Tách vỉ thuốc Tuệ Nhi lấy một viên cho vào mồm, uống ngụm nước lạnh. Dòng nước mát lạnh chảy từ họng theo cổ xuống dưới. Cất đồ lại chỗ, đặt giờ cho điện thoại,Tuệ Nhi lên giường ngủ một chút.

Sáng sớm hôm sau, đang yên giấc thì chiếc điện thoại vang lên. Tuệ Nhi ngái ngủ với tay lấy điện thoại, dụi dụi mắt tắt chuông báo thức. Lâu lắm rồi mới có giấc ngủ yên bình như thế này. Tuệ Nhi dậy làm vệ sinh cá nhân, chuẩn bị đồ rồi đi đến trường.

~ Đến trường~

Mộc Linh tỉnh lại, lại có giấc ngủ ngon nên tâm tình của cô cũng tốt lên vài phần. Thế nhưng vừa mới đặt chân tới trường Tuệ Nhi đã gặp "quỷ ám".

Trần Minh Hoàng đứng trước cổng trường, tâm trạng lo lắng sốt ruột. Anh cứ ngó trước ngó sau như đang ngóng chờ ai đó. Chợt thấy bóng dáng Tuệ Nhi, thấy lòng anh cảm thấy vui sướng. Tuệ Nhi vừa bước được một bước vào công đã bị Minh Hoàng chặn lại. Cô lùi hai bước, đuôi mắt nhếch lên ý nói có chuyện gì?

Minh Hoàng ngập ngừng, cầm tay Tuệ Nhi.


- Tuệ Nhi... cho anh xin lỗi chuyện lần đó nhé. Anh và cô ta thật sự không có gì đâu, là cô ta quyến rũ anh trước mà. Em quay lại với anh đi. Anh biết em vẫn còn yêu anh mà.

Tuệ Nhi định giật tay mình ra nhưng Minh Hoàng lại nắm chặt lấy tay cô. Nghe những lời nói của Minh Hoàng độ khinh bỉ, chán ghét của cô đối với Minh Hoàng lại tăng lên. Cho hỏi có ai không bảo mình phản bội là do kẻ thứ ba quyết rũ không. Thật không có sự sáng tạo.

- Yêu anh? Nực cười, cho tôi xin anh làm ơn có thể bớt độ ảo tưởng lại chút được không? Anh nghe rõ đây TÔI KHÔNG YÊU ANH. Trước còn có chút còn giờ đến cả hứng thú tôi cũng không có. Một chút cũng không.

- Là vì hắn ta đúng không? Là vì tên thầy giáo đó đúng không? Nếu không phải vì hắn ta chắc chắn em sẽ không thay lòng.

Tuệ Nhi cảm thán. Không ngờ độ ảo tưởng của Minh Hoàng lại cao như thế. Cô là một tác giả viết tiểu thuyết cũng không ảo tưởng như hắn.

Cô còn đang định mở miệng phản bác thì đã có một bàn tay khác gạt tay cô ra khỏi hắn.

- Buông cô ấy ra.

Bàn tay đó không ai khác là của anh. Minh Hoàng dữ dằn nhìn anh.

- Chỉ tại anh, chỉ tại anh mà Tuệ Nhi không còn yêu tôi. Anh chính là kẻ phá hoại tình cảm của người khác.


Khóe miệng của Tuệ Linh giật giật. Trời ơi tên này không những độ ảo tưởng xuất sắc mà độ " biến đen thành trắng" cũng tệ không kém. Minh Ngôn nhướng mày, cười.

- Ồ, tôi là kẻ phá hoại tình cảm người khác? Ủa chứ không phải là do cậu có người khác rồi bỏ Tuệ Nhi sao? Hình như cô bé đó tên Kiều Kiều đúng không?

- Anh.. Anh...

Minh Ngôn trở nên nghiêm túc, hàn khí tỏa ra.

- Gọi tôi bằng thầy. Hơn nữa...

Anh giơ tay của Tuệ Nhi lên:

- Cô gái của tôi không đến lượt cậu đụng.

~END chap 8~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận