Vạn Dặm Tình

8.

Mẫu thân nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt ta, lại nắm lấy tay ta giống như vô tình nói:

“Kỳ thật vì nương thấy, Thẩm tiểu vương gia cũng không tồi, nếu ngày nào đó…”

Ta nín khóc mỉm cười, rúc vào trong ngực nương làm nũng: “Nương đã đồng ý với con, cha nương sẽ nuôi con cả đời!”

Trên trời ánh trăng trong trẻo, trong phòng tiếng cười liên miên. Đây chính là hạnh phúc ta cầu hai đời mới có được.

Tiễn mẫu thân rời đi, ta lại ra ngồi ở xích đu trong viện, trong đầu đột nhiên hiện ra bầu không khí ở Định An vương phủ, có lẽ, có thể giống như Vương phi, gả cho người khác rồi nhưng vẫn là dáng vẻ của chính mình, đó cũng là một lựa chọn tốt đi?

Lười biếng vươn vai, không nghĩ đến những chuyện đó nữa, ta vừa quay đầu liền rơi vào một đôi mắt đầy ý cười: “Nghiên Nghiên, ta đã trở về.”

Ta có chút hoảng hốt, ngay sau đó nhún người hành lễ: “Thần nữ gặp qua Thẩm tiểu vương gia, không biết Vương gia tối muộn đến đây là có việc gì?”

Ta không nhìn rõ vẻ mặt của người đối diện, chỉ nghe thấy hắn thấp giọng nói:

“Nghiên nghiên, muội muốn phân định rạch ròi với ta như vậy sao? Lần này ta đến đây, chỉ là muốn hỏi một câu, muội có nguyện ý, cho ta một cơ hội sánh vai bên muội không? Ta phải lòng muội từ rất rất lâu, trước đó muội đã có hôn ước, ta nghĩ nhìn muội hạnh phúc là đủ rồi. Nhưng hiện nay hôn ước đã xóa bỏ, muội có đồng ý…”

Ta đứng dậy, nhìn thẳng vào đôi mắt của Thẩm ngôn, giọng nói ra rất nhẹ nhàng nhưng lại đầy kiên định:


“Thần nữ đã từng cực kỳ hâm mộ việc một đời một kiếp một đôi, chỉ là sau khi trải qua quá nhiều chuyện, thần nữ không muốn lại làm chim trong lồng cá trong chậu, không tình nguyện ký thác hạnh phúc của bản thân lên một người khác. Thần nữa một lòng hướng tới tự do, chuyện nơi đây giờ không còn liên quan đến thần nữ, qua một thời gian nữa liền sẽ rời kinh thành, trời đất bao la, biển rộng trời cao. Tại đây chúc tiểu vương gia thuận buồm xuôi gió, hết thảy bình an.”

Thẩm Ngôn gắt gao nhìn ta, ánh mắt phức tạp chứa đựng cảm xúc cuồn cuộn, hắn chậm rãi nói:

“Khoảng thời gian trước, ta vẫn luôn lặp lại một giấc mơ…”

Giống như có sấm sét bên tai, rất nhiều sương mù đều chậm rãi tan ra. Có khi nào đây chính là cơ duyên mà Trần đại sư đã từng nhắc tới?

Đời trước, Thẩm Ngôn vì bị thương ở chân vẫn luôn tự ghét bỏ bản thân, cho đến khi phó tướng của hắn ra mặt làm chứng hắn mới phát hiện ra sự tình không đúng, nhưng khi đó Hứa gia đã không còn chốn dung thân. Những người hắn sắp xếp vào Cố phủ để bảo vệ ta cũng bị trừ khử từng người một, ngay khi sức đầu mẻ trán, Định An vương phủ lại đột nhiên gặp nạn… Đợi hắn quay về kinh thành, ta đã dùng một mồi lửa thiêu rụi Trường Ninh bá phủ.

Mà lần này, chứng cứ phạm tội lại tìm thấy trong phòng Cố Tự ở Cố gia.

Cho dù hôn ước của chúng ta đã xóa bỏ, phụ thân cũng vẫn luôn coi hắn như nửa nhi tử, hắn vậy mà lại có thể làm ra loại chuyện lòng lang dạ sói nhường này!

Ta hoảng hốt không nói lên lời.

Thẩm Ngôn chớp mắt nói:

“Không phải Cố Tự. Chứng cứ phạm tội, là Hoàng Thượng đưa tận tay cho… Tề Nhược Hàm. Mẫu phi tự mình thẩm vấn nàng ta, không biết đã xảy ra chuyện gì, Tề Nhược Hàm điên rồi, vẫn luôn nhắc mãi cái gì mà ta có ánh mắt của trời. Hiện giờ nàng ta đang bị nhốt ở thiên lao, muội có muốn đi gặp nàng ta không?”

Ta không muốn, chuyện của kiếp trước coi như gió thổi mây bay, ông trời cho ta một cơ hội sống lại, không phải để ta lãng phí thời gian cho những kẻ không chút dính dáng đến bản thân. Tề Nhược Hàm đã để chứng cứ phạm tội vào thư phòng của phụ thân như thế nào cũng không còn quan trọng nữa.

Thẩm Ngôn, hẳn sẽ là thiên tử đời sau, giao thiệp giữa hai chúng ta chỉ có vậy, cũng nên dừng lại ở đây thôi.

Ta cứng rắn bày ra tư thế đuổi khách: “Sắc trời không còn sớm, tiểu vương gia nên quay về thôi.”

Thẩm Ngôn vươn tay, giống như muốn sờ mặt ta, nhưng lại đột nhiên thu tay lại, quay người trèo tường rời đi. Cuối cùng, hắn ngồi trên bức tường từ phía xa xa liếc nhìn ta một cái.

18.

Ta đi đến Giới Đài tự một chuyến.

Trong đại điện đàn hương lượn lờ, Trần đại sư chắp tay trước ngực, không hề nhìn ta:

“Trong lòng thí chủ đã có đáp án, không cần bần đạo giải thích nghi hoặc, vẫn mời thí chủ trở về đi.”

“Trong lòng tín nữ có rất nhiều nghi ngờ chưa giải, xin đại sư giải đáp.”


Trần đại sư mở mắt, cực kỳ thương xót nhìn ta:

“Thân ở đường ch.ết mà lại sinh. Có người dùng tuyệt cảnh của chính mình, đổi lấy đường sống cho người khác. Mệnh hoàng tộc quý không thể nói, chỉ là đổi lấy một cơ hội trọng sinh, vẫn là dư dả.”

Cảm tạ Trần đại sư, ta về phủ thu dọn hành lý – sớm đã nghe Dì nói Giang Nam giàu có và đông đúc, lần này ta cùng cha nương đi Giang Nam tìm Dì.

Tân hoàng đăng cơ, đại xá thiên hạ, gắng sức xây dựng học đường cho nữ tử, y quán cho nữ y. Ca ca cũng vào triều làm quan, mỗi ngày đi sớm về khuya cực kỳ vất vả.

Cố gia bị phán lưu đày, nghe nói khi có phán quyết, Cố Tự gào khóc thảm thiết tại chỗ, không còn nửa điểm bóng dáng quý công tử kinh thành.

Chuyện ở kinh thành đều không còn liên quan đến ta nữa.

Xe ngựa chở hành lý đột nhiên nhiều hơn một cái tráp, vách tráp khắc hình hoa mai cực kỳ sinh động, cây trâm hình hoa mai bên trong càng sống động như thật. Còn có một tờ giấy, nét chữ cứng cáp hữu lực:

“Ta biết nàng sẽ không nhận ngôi vị Hoàng Hậu, càng sẽ không tự chuốc muộn phiền, chỉ mong nàng đừng thay đổi tâm ý, đợi ta.”

Còn có một tờ giấy khác, nét bút có chút non nớt: “Nghiên Nghiên tỷ đừng vội, chờ ta lớn lên, ca ca liền sẽ đi tìm tỷ.”

Ta mặt không đổi sắc xé hai mảnh giấy, nghĩ đi nghĩ lại vẫn để vào trong túi tiền, đợi đến khi có lửa đốt trụi mới tốt.

Xe ngựa một đường đi về phía nam, trước mắt ta hiện lên khung cảnh khi xuất thành, thiên tử trẻ tuổi một thân thường phục, đứng đó tiễn đưa.

Sau này trời nam đất bắc, tự mình bảo trọng.

________________


Ngoại truyện

Thẩm Ngôn tại vị ba năm, chăm lo việc nước, thiên hạ thái bình.

Chỉ có một điều, hắn không chịu lập hậu, cũng không muốn nạp phi. Triều thần dâng tấu chương, hắn cũng bỏ mặc.

Thậm chí còn sớm soạn ý chỉ, sau khi bản thân qua đời liền truyền ngôi cho ấu đệ Thẩm Tử Quân.

Ngự thư phòng dường như luôn thắp đèn suốt đem, vất vả như vậy lâu ngày thành tật, một đêm tuyết lớn, hắn một mình thưởng mai, đột nhiên trúng gió bất hạnh qua đời.

Tin tức vừa truyền ra, vạn dân khóc thương.

Khi chuông tang trong thành kêu vang, một nữ nhân buôn bán dường như có thần giao cách cảm, nhìn về phía kinh thành xa xa, có một người cưỡi ngựa như bay phi đến.

Trong tay người đó cầm một cành hoa mai, xoay người xuống ngựa:

“Ta thấy hoa mai này nở thật đẹp, thật sự không đành lòng cô phụ.”

“Để nàng đợi lâu rồi.”

(Hết)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận