Phù thủy đã bị giam trong ngục chờ xét xử, và sớm sẽ bị hành quyết công khai.
Tin tức chấn động này như một viên đá rơi xuống hồ sâu, nhanh chóng lan rộng khắp nơi.
Tát Sa vẫn còn ở tỉnh Sa San, khi nhận được tin thì đã là vài ngày sau.
Hắn sốt ruột đi tới đi lui, chửi rủa không kiểm soát được, không hiểu nổi tại sao Ngải Vi lại ngu ngốc đến mức vẫn ở lại Tây Nhĩ, thậm chí còn rơi vào tay chính phủ.
Hắn càng không hiểu tại sao lũ ngốc tinh khôn đó lại hành động nhanh như vậy.
Một chiếc xe ngựa dừng lại bên ngoài một thị trấn nhỏ, phu xe ngủ thiếp đi vì mệt mỏi sau chặng đường dài, Chung Tư xé rách tờ báo trong tay, liếc nhìn Ngải Lợi đang bất tỉnh, sau đó kéo chiếc mũ xuống che mặt.
Tại một ngôi làng cách đó một trăm sáu mươi dặm, Sa La vẫn đang lo lắng chờ đợi.
Ở trên biển cách xa hàng vạn hải lý, hàng trăm chiếc thuyền đang căng buồm thuận gió tiến về phía bờ biển của nước Tháp Hạ, bờ biển dần hiện ra.
Mọi người trong khoang thuyền đều bước lên boong háo hức ngắm nhìn.
Lâm Tích đứng ở mũi thuyền, gương mặt tái nhợt u ám càng thêm lạnh lẽo vô cảm, như thể bị linh hồn của công tước đời trước nhập vào.
Công tước Tác Luân thoáng hiện lên một tia phiền muộn, cúi xuống an ủi cô con gái yêu quý.
Dù lục địa mới đã ở ngay trước mắt, nhưng cảm xúc Phương Lệ Na vẫn trầm xuống.
Cô bé không thể kiềm được nước mắt mỗi khi nghĩ đến Ngải Vi của mình đã rời khỏi thuyền, có lẽ sẽ gặp điều bất hạnh.
******
Cơn mưa dai dẳng khiến đường phố Đề Đô trở nên lầy lội, gây cản trở cho người đi bộ và xe ngựa.
Mưa ngập các vũng nước trũng, nước sông dâng lên tràn ngập những cây cầu, người dân đầy phẫn nộ nguyền rủa, cho rằng thời tiết tồi tệ là sự vùng vẫy cuối cùng của phù thủy.
Thời gian chầm chậm trôi qua, lịch từng tờ từng tờ bị xé xuống, cuối cùng cũng đến đêm trước ngày hành hình.
Trong một phòng giam nghiêm ngặt sâu bên trong, cánh cửa sắt nặng nề mở ra, ngọn đuốc chiếu sáng căn phòng giam lạnh lẽo.
Đôi mắt đỏ ngước lên, nheo lại trước ánh sáng bất ngờ, ngạc nhiên nhìn người đến thăm.
"Hành hình đã bị đẩy lên à?"
Tần Lạc nhìn cô, đặt chiếc hộp mang theo xuống.
"Tôi thay người khác mang đồ đến." Khi nắp hộp được mở ra, mùi thức ăn lan tỏa, trộn lẫn với mùi ẩm mốc của phòng giam tạo nên một mùi quái dị.
"Đây là tấm lòng của phu nhân Uy Liêm, cảm ơn vì cô đã đối xử tử tế với cô ấy."
Cô nhàn nhạt cười.
"Cô ấy quả là một người phụ nữ nhân hậu, hãy giúp tôi gửi lời cảm ơn."
Phản ứng của cô điềm tĩnh hơn nhiều so với dự đoán của Tần Lạc.
"Có vẻ như cô không mấy quan tâm."
"Tôi rất cảm kích lòng tốt của phu nhân Uy Liêm, chỉ không ngờ việc nhỏ này lại phiền đến anh."
Bỏ qua lời châm chọc, Tần Lạc vẫn giữ phong thái lịch lãm, nhẹ nhàng hỏi, "Dù sao ngày mai cũng là ngày hành hình, tôi đến hỏi xem cô còn yêu cầu gì không."
Cô suy nghĩ một lúc rồi đáp, "Có thuốc lá không?"
Tần Lạc lấy ra một gói thuốc, cùng với một que diêm ném qua.
Cô rút ra một điếu, gõ nhẹ lên hộp, châm lửa và rít một hơi.
Khói trắng từ từ bốc lên, mùi hương len lỏi vào tâm phế, mang đến cảm giác thư giãn khó tả.
Cần cổ hơi nghiêng, đôi mi dài nửa khép nửa mở, ngón tay thon thả kẹp điếu thuốc thỉnh thoảng đưa lên môi hút nhẹ.
Trong ánh lửa nhấp nháy, phòng giam nhỏ hẹp hiện lên một cảnh tượng kỳ lạ nhưng đẹp đẽ.
"Phán quyết là kiểu tử hình nào?" Edit: FB Frenalis
Tần Lạc nhìn cô không chớp mắt, dáng vẻ hút thuốc của cô vô cùng duyên dáng, gợi lên cảm giác quen thuộc nhưng không thể nhớ nổi từ đâu.
Anh ta đáp ngẫu nhiên, "Máy chém, thợ thủ công đang dựng gấp trong đêm."
Mặc dù mọi người đều cho rằng thiêu sống phù hợp hơn với phù thủy, nhưng quan Chấp Chính đã bãi bỏ hình phạt này không lâu trước đó, chỉ còn có thể chọn cách ít đau đớn hơn.
"Tốt, tôi thích nhanh chóng." Cô bình thản mở mắt.
"Đưa cho tôi tờ khai và bút."
Tần Lạc nhìn cô chằm chằm một lúc rồi lấy ra bản cáo trạng từ ngực áo.
"Cô luôn khiến tôi ngạc nhiên."
Ngải Vi không thèm nhìn, lật ngay đến trang cuối ký tên.
Cô đoán trước sẽ có một bản khai như vậy, Tần Lạc có thể mưu mẹo, nhưng luôn cẩn trọng, nhất định phải làm mọi thứ hoàn hảo.
Cô có vẻ không muốn nói chuyện, điều này lại khiến Tần Lạc càng thêm tò mò.
"Không có tâm nguyện nào khác sao?"
Cô hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng dập tắt điếu thuốc.
"Tôi có một điều thắc mắc."
Tần Lạc lịch sự hỏi, "Có lẽ tôi có thể giải đáp cho cô?"
Cô xoay xoay hộp thuốc trong tay, hỏi một câu đầy bất ngờ.
"Tại sao quan Chấp Chính Tu Nạp lại ghét những người phụ nữ có đôi mắt xanh lục?"
Tần Lạc khựng lại, rồi tự cho là hiểu, cười rộ lên.
"Cô cũng là một người ái mộ cậu ấy cuồng nhiệt sao?"
Cô khẽ nghiêng đầu.
"Coi như là vậy."
Giọng Tần Lạc đầy châm biếm.
"Vậy cô thật là một cô gái ngốc, yêu một người không có trái tim."
Cô bật cười, rút thêm một điếu thuốc.
"Không sao, tôi sắp không có đầu rồi, chẳng cần bận tâm về điều đó nữa."
Không ngờ lại là câu trả lời như vậy, Tần Lạc không nhịn được cười lớn, ánh mắt trở nên đầy kỳ lạ.
"Thật thú vị, nếu cô không phải là phù thủy, chắc chắn sẽ rất quyến rũ."
"Cảm ơn." Cô liếc mắt nhìn anh ta, nhàn nhạt trả lời.
"Dù tôi có phải phù thủy hay không, tôi cũng không muốn gặp lại anh nữa."
Tần Lạc cũng không trả lời câu hỏi của cô.
Nhưng điều đó không quan trọng, câu trả lời đã không còn ý nghĩa với cô nữa.
Bình minh dần ló rạng qua ô cửa nhỏ, chiếu lên một lớp sương mỏng lạnh lẽo, trong sương mù hiện lên khuôn mặt của nhũ mẫu Mã Á, người phụ nữ già nua đầy nếp nhăn đang mỉm cười với cô, như gọi cô sang thế giới khác.
Cô lặng lẽ nhìn ảo ảnh cho đến khi nó hoàn toàn biến mất.
Cô nhấc chiếc bình đất ở góc phòng, bắt đầu dùng nước chỉnh trang lại mái tóc dài mượt của mình, cố gắng búi cao để lộ phần cổ, tạo thành một búi tóc gọn gàng.
Cuối cùng mưa cũng ngớt, một khán đài cao đã được dựng lên ở quảng trường trung tâm Đế Đô, một lưỡi dao sáng loáng treo lơ lửng phía trên.
Vài người lác đác tụ tập lại, khi trời sáng dần, đám đông càng lúc càng đông, nhanh chóng trở thành một nhóm lớn chưa từng thấy.
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.top/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.
Mặc dù tỉnh Sa San đã được thu hồi, nhưng kẻ thù không đội trời chung của người dân - gia tộc Lâm thị, đã trốn ra nước ngoài mà không bị trừng phạt bởi máu và lửa.
Điều này không phù hợp với kỳ vọng của người dân về việc báo thù đẫm máu cho Sa San, cơn giận dồn nén không có chỗ phát tiết, cần một nghi lễ đẫm máu khác để thỏa mãn sự điên cuồng.
Phù thủy khét tiếng và trung thành với gia tộc Lâm thị là vật tế lý tưởng nhất.
Mọi người thì thầm bên dưới khán đài, háo hức và phấn khích chờ đợi, chờ đợi tiếng la hét giãy giụa của phù thủy, chờ đợi đầu cô lăn khỏi cơ thể, máu tươi văng khắp nơi.
Đối diện quảng trường là tòa nghị viện uy nghiêm của đế quốc, có người đứng bên cửa sổ nhìn xuống, gương mặt đẹp đẽ như thần không chút cảm xúc nào.
Tần Lạc hiểu bạn mình đang nghĩ gì, liếc nhìn một cái rồi phá vỡ sự im lặng.
"Tôi biết cậu không thích, nhưng đôi khi phải thuận theo cảm xúc của đám ngu ngốc này để làm họ thỏa mãn, nếu không, người chịu thiệt sẽ là chúng ta."
Ánh mắt Tu Nạp hiện lên chút chế giễu lạnh lùng.
"Nếu một ngày nào đó người bị xử tử là tôi, họ cũng sẽ hoan hô như vậy."
"Cậu sẽ không ngu ngốc đến mức đó đâu." Tần Lạc cười nhạt, chỉ vào đám đông phía xa qua tấm kính trong suốt.
"Chúng ta chỉ cần trang điểm cho giống họ, vỗ tay theo tiếng hò reo hay giận dữ của họ, dẫn dắt, kiểm soát, và lợi dụng họ, trở thành hiện thân hay người đại diện của quần chúng, thì chúng ta sẽ luôn đứng vững trên đỉnh của đế quốc."
Tu Nạp gật đầu, đưa ra nhận xét.
"Rất thực dụng, nhưng cũng rất bẩn thỉu."
"Cao quý là vinh dự chỉ dành cho người đã chết." Xe ngựa đã đợi ở dưới, Tần Lạc ném một tập văn kiện lên bàn và sải bước đi ra ngoài.
"Đây là bản án tử của phù thủy, nhớ ký tên vào.
Tôi còn phải đến thành Vũ Sơn, thẩm phán ở đó là một kẻ ngu ngốc hoàn toàn."
Các vụ án lớn đều yêu cầu chữ ký của quan Chấp Chính để phê chuẩn án tử, đó là trình tự quy định, nhưng khi thực hiện thường linh hoạt hơn, Bộ Trưởng Tư Pháp quyết định trước và quan Chấp Chính sẽ ký bổ sung sau cũng không phải là điều hiếm thấy.
Tu Nạp ngồi xuống, lấy bút nhúng mực chuẩn bị ký vào bản án.
Khi vừa đặt bút, một giọt mực rơi xuống in trên giấy như một giọt nước mắt đen.
Không hiểu vì sao, trong lòng anh đột nhiên cảm thấy phiền muộn, anh lấy giấy thấm hút khô mực rồi ký tên một cách vội vàng lộn xộn bên cạnh vết mực.
Người hầu lại đưa thêm một loạt văn kiện, anh lần lượt duyệt qua, lặp lại công việc nhàm chán hàng ngày.
Tiếng hò reo vang dội từ quảng trường xa xa vọng đến, chắc chắn tử tù đã bước lên máy chém.
Một lá thư có dòng chữ "khẩn cấp" trượt ra từ đống văn kiện, con dấu sáp in biểu tượng quốc huy của nước Lợi Tư.
Mẩu ghi chú bên cạnh cho biết bức thư bị trì hoãn một tuần do cầu sập.
Tu Nạp mở phong bì, lấy lá thư ra đọc.
"Kính gửi quan Chấp Chính tôn kính:
Xin thứ lỗi cho sự mạo muội của tôi, tôi mong ngài hãy trì hoãn việc xử tử phù thủy của quý quốc.
Mặc dù tội ác chồng chất, nhưng thân phận của cô ta rất đặc biệt, cô ta ẩn chứa nhiều bí mật vô cùng quý giá.
Việc xử tử một cách thiếu suy xét sẽ là một sự tiếc nuối lớn, và chắc chắn ngài sẽ vô cùng hối hận.
Tôi rất chân thành mong ngài cân nhắc lại và thẩm vấn kỹ lưỡng, ngài sẽ thấy rằng tôi không nói dối.
Tái bút: Kèm theo thư là một bức phác họa, hy vọng có thể giúp ích cho ngài.
Kính thư, Tát Sa."
Đọc xong lá thư, anh mở tờ giấy kèm theo, hiện ra một bức phác họa đơn sơ về nửa thân trên của phụ nữ.
Chính xác hơn là một cái lưng, những đường nét thanh thoát, gợi cảm.
Dưới bả vai tinh xảo có khắc dấu ấn của "Thần Quang", chỉ vài nét vẽ nhưng rất sống động.
Một phần gương mặt nghiêng đủ để nhận ra: đó chính là phù thủy đang ở trên máy chém.
Trước chiến tranh ở tỉnh Sa San, Tần Lạc đã có những suy đoán tương tự.
Sau khi cô ta bị bắt, vì thân phận đặc biệt của phù thủy, sự kiểm tra đã bị bỏ qua.
Lá thư này lại đưa ra một chứng cứ bất ngờ.
Tu Nạp theo phản xạ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng rõ ràng việc dừng cuộc hành hình đã là điều không thể.
Thực tế, Tu Nạp không lo lắng về Thần Quang.
Chừng nào anh còn là quan Chấp Chính, tìm ra manh mối rồi tiêu diệt nó hoàn toàn là chuyện dễ dàng.
Việc sống chết của phù thủy - một thực thể thí nghiệm đã không còn quan trọng.
Điều thực sự khiến anh băn khoăn là tại sao thực thể thí nghiệm này lại tồn tại.
Bỏ xuống lá thư, Tu Nạp lần đầu tiên nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Anh nhớ lại Bắc Cát đã từng nói trong phòng thí nghiệm rằng ông ta là người đầu tiên được Thần Quang ban phước.
Sau đó Y Lan giết Bắc Cát, đốt cháy tất cả tư liệu, Thần Quang cũng bị cắt đứt từ đó.
Nếu còn ai có khả năng thực hiện công nghệ hồi sinh, chỉ có thể là các nhà nghiên cứu đã từng ở trong trung tâm nghiên cứu đó.
Anh đã thấy những thiết bị phức tạp vô cùng chính xác.
Nếu nói rằng trong vài năm gần đây, ai đó đã bỏ ra một số tiền khổng lồ và cực kỳ bí mật để tái lập lại một nơi như vậy ở đâu đó trong đế quốc...
Loại trừ khả năng này, anh bắt đầu nghĩ theo hướng khác.
Nếu phù thủy là thực thể thí nghiệm, thì linh hồn trong cơ thể này là ai?
Các thực thể thí nghiệm của Thần Quang được kiểm soát nghiêm ngặt trong độ tuổi từ mười ba đến mười lăm.
Báo cáo cho thấy phù thủy này hai mươi ba tuổi, vậy quá trình hồi sinh phải diễn ra từ tám đến mười năm trước, khi căn cứ Hưu Ngoã vẫn còn nằm trong tay Công tước Lâm.
Cô ta giỏi về quân sự, thông minh và xảo quyệt, lại trung thành với gia tộc Lâm thị....
Tim Tu Nạp đột nhiên đập mạnh.
Anh hẳn là phát điên rồi mới liên tưởng phù thủy mắt đỏ với người phụ nữ mắt xanh mà mình yêu quý nhất.
Ý nghĩ kinh khủng này tràn vào đầu khiến anh choáng váng.
Không, điều này không thể nào!
Dòng máu điên cuồng chảy rần rật, đầu óc rối loạn, anh đột ngột đứng dậy đi đi lại lại, trong cơn hoảng loạn vô tình hất đổ chiếc đèn bàn, tiếng đổ vỡ vang lên làm kinh động những người xung quanh.
Uy Liêm mở cửa hỏi: "Quan Chấp Chính?"
"Dừng cuộc hành hình....!không.....!bảo họ dừng lại là không thể.....làm cho họ lập tức dừng lại ngay..."
Uy Liêm sững sờ và ngạc nhiên, anh ta chưa từng thấy quan Chấp Chính hoảng sợ như vậy.
Vị quan Chấp Chính mất bình tĩnh thậm chí còn hét lên, khuôn mặt cực kỳ kinh hoàng.
"Làm cho họ dừng ngay cuộc hành hình! Lập tức!"
Khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, Tu Nạp điên cuồng tìm kiếm trong đống văn kiện trên bàn.
Uy Liêm bàng hoàng nhìn những hành động bất thường của quan Chấp Chính, nhất thời không biết phản ứng ra sao.
Tu Nạp vội vã lật tìm, hất tung mọi văn kiện xuống đất.
Cuối cùng anh tìm được bản án tử của phù thủy, lấy ra tờ thú tội đính kèm ở cuối cùng.
Dưới trang cuối có một dòng chữ nhỏ thanh thoát, nét chữ tinh xảo hơi nghiêng.
"Tôi thừa nhận tất cả những tội lỗi trên, Ngài Vi."
Dòng máu trong người Tu Nạp đột ngột lạnh ngắt, mỗi khớp xương trong cơ thể đều run rẩy.
Từ phía xa, quảng trường vang lên tiếng reo hò, tiếng hô vang dội đến mức làm rung chuyển cả cửa kính phòng làm việc của quan Chấp Chính.
Anh đột nhiên gầm lên một tiếng tuyệt vọng như dã thú, lao qua đám cận vệ xông ra khỏi phòng..