Vận Đào Hoa

Ở lại Mê Vụ sơn mạch vài ngày, Vân Tử Đằng buộc phải trở lại Vân gia, mà Mộ Dung Anh Đào cũng muốn đi theo xem. Giao cho tiểu nghĩa muội lục nguyệt ngọc bội nhưng không giải thích cụ thể, các nàng liền xuống núi.
Cũng vào khoảng thời gian này, nàng đã chính thức bước vào đỉnh phong Đấu linh, trở thành 1 cái cường giả ''nho nhỏ''. Còn Vân Tử Đằng mới vào Đại đấu sư, đây là điều quá sức tưởng tượng với 1 người mới vừa bắt đầu tu luyện trong vòng nửa năm. Bất quá, có sự trợ giúp của Phàm nhi và bây giờ là cả Vong tiêu, muội ấy sẽ rất nhanh đuổi kịp nàng.
-An Triệt, ngươi thật vô dụng nha! Xem Phàm nhi giúp tiểu Đằng tu luyện kìa, tại sao ngươi không giúp ích gì cho ta.
-Tiểu Đào nhi, ngươi tưởng cứ nói giúp là giúp chắc. Bọn ta chỉ có thể giúp các ngươi tới Đại đấu sư, còn để tu luyện lên cao hơn đều phụ thuộc vào chính bản thân các ngươi. Lại nói, ngươi làm như trong vòng 9 năm tu luyện qua 3 cấp là đơn giản lắm vậy.- Hừ hừ, chẳng biết có bao nhiêu người qua không nổi đâu, thường nhân cũng phải mất tới vài chục năm đó nha. Vài chục năm lận đó. Chỉ có mấy quái vật như ngươi mới coi trò này đơn giản vầy thôi. Trong lòng An Triệt hung hăng bổ sung thêm, tất nhiên mấy lời này đều bị Anh Đào nghe thấy hết. Ấy, ai bảo nàng và hắn có mối liên kết thông qua ý niệm cơ.
-Việc này ta biết rõ. Vậy nên ta mới đưa muội ấy nhiều đan dược như vậy. Mặc dù tiểu Đằng có thể tự luyện đan nhưng ta vẫn muốn muội mạnh nhanh lên 1 chút.
-Tỷ tỷ, muội cũng không phải quái vật như tỷ ==.
-Ặc! Cả muội cũng nói ta thế à!!!!- Mộ Dung Anh Đào nét mặt bi thương.- Aizzzz, tỷ nói thật, tỷ cũng chỉ là thường nhân mà thôi.
-_ _|||||- Đầu mọi người giăng đầy hắc tuyến. Thật đúng là ''thường nhân'' quá cơ.
_____________Ta là đường phân cách *lăn lăn*_______________
Nhìn tiểu viện của Vân Tử Đằng trước mắt, Anh Đào xoa xoa trán, xúc cảm muốn đốt Vân gia bỗng trào dâng mãnh liệt. Aizzzz, tiểu Đằng trước đây là Vương y, cuộc sống sung túc, vạn người đều phải quỳ gối cầu xin, bây giờ lại là 1 luyện dược sư mà phải sống trong căn nhà xập xệ này. Vân gia, các người quả là muốn chết!!!!!!!
-Anh Đào tỷ tỷ, tỷ đừng chơi trò đốt nhà ở đây.- Vân Tử Đằng đầu đầy hắc tuyến, mở miệng nhắc nhở.
-Và cũng đừng chơi trò hạ độc!- An Triệt 1 câu đánh gãy ý tưởng của nàng.
-Nói chung là đừng phá hoại gì hết!- Cuối cùng là 2 người đồng thanh.
Mộ Dung Anh Đào tức đến dậm chân, phẫn nộ quăng cho An Triệt đống bạc lẻ:
-Ngươi và Phàm nhi mau đi chợ mua đồ ăn về đây!!!!!
-Cái gì? Sao lại là ta??????- An Triệt trừng mắt. Hắn là nam nhân, tại sao phải đi chợ?????
-Hỏi ngớ ngẩn. Không phải các ngươi đi thì chẳng lẽ bọn ta đi?- Anh Đào quăng ánh mắt khinh bỉ- Ta đang bị tiểu Thần truy nã, ra đấy để mà bị tóm luôn hả (An Triệt lòng khinh bỉ:" Ai mà tóm nổi ngươi. Lười thì cứ nói thẳng ra.)? Còn tiểu Đằng nhà ta bị cả Liễu Bích thành biết mặt, mua bằng niềm tin hả?- Ở bên cạnh, Vân Tử Đằng gật đầu phụ họa.
-Nhưng mà…- An Triệt nhìn sang Phàm nhi ở trên vai. Bảo hắn đi cùng Phàm thì hắn không ngại, nhưng nếu là đi với Phàm trong hình dạng con ''gà'' này là cả 1 vấn đề đó!!!! Trời ơi, cứ tưởng tượng hắn là mỹ nam sáng ngời như thế này mà lại có 1 con ''gà'' trên vai… Chỉ nghĩ thôi cũng thấy phát run.

Đọc được suy nghĩ của hắn, Mộ Dung Anh Đào rất không khách khí quay sang Phàm nhi:
-Phàm nhi, hắn bảo ngươi là ''gà'', ngại ra đường cùng ngươi làm hắn xấu mặt.
-Cái gì?!!!!!!!- Phàm nhi rít lên, trừng mắt nhìn An Triệt- Cái tên khốn khiếp này!!!!! Đi! Gia nhất định phải lôi ngươi đi cùng. Hừ hừ hừ, nhớ rằng gia cũng đẹp không kém ngươi đâu!!!!!!
Thế là, 2 nam nhân duy nhất đã bị 1 cước đá văng, An Triệt còn bị Phàm nhi mổ liên tục vô đầu. Ài, suy cho cùng đều là do hành động rất không có nhân tính của các nàng.
-Tiểu Đằng thân yêu, muội mau uống tẩy tủy đan đi
~~, sau đó mau mau tu luyện 1 chút nha
~.- 2 tên kia vừa đi, Anh Đào lập tức quay ngoắt thái độ, chạy tới ôm tay Tử Đằng làm nũng.
-Ân. Tỷ nhớ đừng làm gì quá tay nhé!- Vân Tử Đằng nhắc nhở. Aizzzzz, từ bao giờ Dạ Huyết của thế giới ngầm lại hóa thành hài tử thế này????
Mộ Dung Anh Đào trừng mắt dậm chân:
-Tiểu Đằng, muội nghĩ gì đều viết cả lên mặt đấy!!!!!!
-Ách! Muội có việc.- Vân Tử Đằng chột dạ, vội chạy thẳng vào trong nhà, để lại Anh Đào mặt đen xì phía sau.
Mộ Dung Anh Đào hậm hực nhìn xung quanh, cuối cùng lại chuyển hướng sang Mê Vụ sơn mạch. Tiểu viện của Tử Đằng vốn nằm sát Mê Vụ sơn mạch. Hừ, cho dù chỗ này tương đối ít ma thú thì cũng rất nguy hiểm với tiểu Đằng. Vân gia đây muốn đẩy tiểu muội của nàng vào chỗ chết sao?
Huy động sức mạnh. Mộ Dung Anh Đào nhanh nhẹn phóng vào trong sơn mạch, ngay cả tàn ảnh cũng chẳng còn.
Đi dạo vài vòng, Anh Đào bất chợt nghe được tiếng đao kiếm va chạm, rất không có nhân tính chạy tới xem kịch vui.
-Nga~, cái gì đây?
Ngồi vắt vẻo trên cành, Anh Đào trợn mắt nhìn cảnh đang diễn ra. 1 nữ nhân và 1 nam nhân lưng dựa lưng chiến đấu với hắc y sát thủ, nhưng xem thái độ thì có vẻ nam nhân là thuộc hạ của nữ nhân kia. Mà nữ nhân kia thì thật mỹ a! Tuy trên người khoác nam trang nhưng vẫn thấy được vẻ yêu nghiệt của nàng. Mắt phượng mị nhân, đôi mày liễu xinh đẹp hơi nhíu lại khiến người ta không tự chủ muốn xóa bỏ phiền muộn của nàng. Sống mũi à thẳng, làn da trắng mịn tựa như bạch ngọc, môi anh đào căng mọng dụ nhân. Đối con ngươi không mang sắc tím như nàng may màu xám bạc của Tử Đằng, nó đen láy, sâu thẳm và tĩnh lặng tựa hồ nước mùa thu, tĩnh đến lạnh lùng vô cảm. Hàng mi dài như cánh mướm hơi cụp xuống, để lộ ra mùi vị máu tanh. Ba ngàn sợi tóc đen theo mỗi chiêu thức của nàng ta vẽ nên trong không khí những đường con tuyệt đẹp. Thân hình có hơi cao so với nữ nhân khác, bờ vai cũng có rộng hơn, bất quá thêm vài phần anh khí. Nữ nhân này cũng rất được nha, hắc y sát thủ ngã dưới chân nàng ta nhiều vô kể.
Mộ Dung Anh Đào thản nhiên xem kịch vui, đôi chân trắng nõn đung đưa tựa như đứa trẻ nghịch ngợm, hoàn toàn chẳng có chút phong phạm lễ nghi nào của nữ nhân cổ đại.
Nhìn nữ nhân trước mắt và hộ vệ của nàng ta đem toàn bộ hắc y sát thủ xử lý hết, Mộ Dung Anh Đào có chút bực bội. Đám sát thủ này thật yếu ớt nha, nhanh như vậy đã chết. Nàng mới chỉ xem được vài phút thôi mà.

Mà nữ nhân kia sau khi xem qua vết thương của hộ vệ liền nhìn về phía nàng, thanh âm câu hồn đúng với vẻ ngoài của nàng ta nhưng còn mang theo vài phần sát khí:
-Còn chưa ra mặt?
-Kết thúc rồi hả? Chán chết!- Anh Đào chống cằm, đôi tử đồng xinh đẹp xẹt qua tia trêu tức- Hỏi ngươi 1 câu nha, ngươi rốt cuộc là nam nhân hay nữ nhân, hay ngươi là bán nam bán nữ?- Mới đầu nàng còn nghĩ người trước mắt là nữ, nhưng giọng nói của ''nàng ta'' lại mang theo âm điệu trầm thấp của nam tử.
-Là nam nhân thì sao, mà là nữ nhân thì sao?- Hắn thu lại sát khí, mỉm cười hỏi.
-Là nữ nhân thì ta sẽ cứu ngươi. Ngươi bị trúng độc mà, phải không?- Mộ Dung Anh Đào thích thú nhìn ''nữ nhân'' đối diện kinh ngạc- Còn nếu là nam nhân…- Tròng mắt hơi đảo, lộ ra chút tinh quái của tiểu hài tử- Ta liền kệ xác ngươi!
-Vậy nếu là bán nam bán nữ?- Hắn vẫn bảo trì nụ cười mị hoặc.
-Vẫn cứu ngươi thôi.
-Nếu ta bảo ta không có giới tính?- Hắn thật sự muốn xem nữ nhân này sẽ làm gì.
-Nếu vậy…- Mộ Dung Anh Đào xoa xoa cằm, tươi cười càng lúc càng giống hồ ly- Ta chỉ còn cách lột đồ ngươi ra xem thôi.
-0.0
-0.0
Nhất thời, không khí liền cứng lại, 2 người trợn tròn mắt nhìn nàng, chừng như hoàn toàn không thể tin được nàng lại nói ra điều như vây. Cuối cùng, ''nữ nhân'' kia bật cười thành tiếng:
-Hahaha, ngươi thật sự rất thụ vị. Được rồi, ta nói thật, ta là nam nhân. Thế nào, ngươi có muốn lột đồ ta ra kiểm chứng không?
-Ngươi là nam?- Anh Đào có hơi chút thất vọng- Ài, ta đã thấy quá rất nhiều nam nhân âm nhu nhưng chưa bao giờ gặp phải ai giống nữ như ngươi vậy. Ngươi mà đến tiểu quan quán làm việc thì sẽ thành hoa khôi đó nha.
-Khụ…- Cả hắn và hộ vộ đều bị sặc nước miếng.
-Nếu ngươi không ngại, ta rất sẵn lòng đem ngươi tới Tiểu Quan quán.- Như vậy Chiến Vũ sẽ không làm phiền tiểu đệ đệ của ta nữa. Trong lòng nàng âm thầm bổ sung thêm.
-…- 5 người đầu giăng đầy hắc tuyến. Uy uy, khoan đã khoan đã, tại sao lại có tới 5 lận?

Mộ Dung Anh Đào trợn tròn mắt, cảm giác lạnh sống lưng bao phủ khắp người, đầu cứng ngắc từ từ quay lại. Phía sau nàng, Vân Tử Đằng, An Triệt, Phàm nhi vẻ mặt co giật nhìn nàng, chừng như đang nói :"Bắt nạt con gái nhà lành, không biết xấu hổ."
-Hắc hắc, mấy người các ngươi đã xong việc?- Anh Đào cười cười chữa ngượng.
-Chưa xong…- Vân Tử Đằng lắc đầu.
-Nhưng sợ ngươi chạy loạn…- An Triệt cứng ngắc.
-Lại gây ra họa.- Phàm nhi khinh thường.
-…- Mộ Dung Anh Đào thức thời ngậm miệng. Coi như 3 người các ngươi lợi hại, mình ta đấu không nổi ''võ miệng'' của các ngươi.
-Anh Đào tỷ, mau đi thôi.- Vân Tử Đằng kéo tay Anh Đào. 2 nam nhân kia có vẻ mang thân phận đặc biệt, tốt nhất là tránh đi thì hơn.
-Ân.- Anh Đào dịu dàng xoa đầu Tử Đằng, nàng hiểu cô nhóc này đang nghĩ gì mà. Lại quay sang 2 nam nhân kia, Mộ Dung Anh Đào lấy ra từ nhẫn không gian 1 cái bình bạch ngọc ném cho nam nhân âm nhu- Ta rất hiếm khi nổi hứng nhân từ. Cái này cho ngươi, uống đi. Còn về phần hộ vệ của ngươi…- Nàng liếc về phía lưng đẫm máu của tên hộ vệ- Ừm, chẳng liên quán tới ta, ta mặc kệ.
Nói rồi, liền kéo Vân Tử Đằng bỏ đi.
-Thiếu chủ…- Nhìn bọn họ đã bỏ đi xa, Ngọc Chân Nham nhíu mày- Nữ nhân đó thật quá kiêu ngạo.
-Nàng ta có tư cách ấy.- Nam nhân âm nhu-Ngọc Chân Kỳ Phong mỉm cười, ngón tay thon dài khẽ miết chiếc bình, sâu trong đôi mắt xẹt qua 1 tia sáng lạ- Ta thấy nàng ấy rất thú vị, nhưng ngươi có vẻ không thích nàng ấy?
Ngọc Chân Nham lúng túng nhìn thiếu chủ, cuối cùng ngập ngừng đáp lời:
-Nữ nhân như vậy, thường là họa.
-Họa?- Kỳ Phong bật cười- Ngọc Chân Nham, ngươi cái gì cũng giỏi, duy chỉ có nhìn người là kém.
Ngọc Chân Nham kỳ quái nhìn thiếu chủ, mà Ngọc Chân Kỳ Phong cũng không đáp lời hắn, chỉ cúi xuống xem xét viên đan dược mới lấy từ trong bình. Đan dược màu xanh, tròn đều, bề mặt nhẵn mịn không tì vết tỏa ra ánh sáng lấp lánh, chỉ cần nhìn thoáng qua liền biết là đan tốt. Ngọc Chân Kỳ Phong khẽ thở dài:
-Tùy tiện phất tay liền lấy ra 1 lọ thượng phẩm đan dược bách độc đan có phẩm cấp cao. Nếu không phải phá gia chi tử thì chính là phú khả địch quốc.
__________*lăn lăn* Mị là đường phân cách*lăn lăn*________________
Buổi tối, Mộ Dung Anh Đào bỏ ra ngoài sân. Đêm nay là rằm, đáng tiếc bầu trời âm u đã khiến mặt trăng tròn khuất dạng sau đám mây lớn. Tiểu viện bé nhỏ thường ngày vốn âm u tĩnh mịch của Vân Tử Đằng hôm nay đặc biệt náo nhiệt, có lẽ là do An Triệt và Phàm nhi cứ liên tục chí chóe. Bây giờ cũng vậy, cả 2 đang vì 1 cái đùi gà mà cãi nhau đến loạn. Nghĩ đến tính cách trẻ con của 2 tên thần thú đó, Mộ Dung Anh Đào khẽ bật cười.
-Anh Đào tỷ.- Từ phía sau, Tử Đằng đột ngột mở miệng.
Anh Đào quay đầu nhìn nghĩa muội thân thiết. Mọi người thường bảo nàng có vẻ trầm tĩnh của mẫu thân, nhưng cả 2 tỷ đệ nàng đều thừa kế vẻ tà mị yêu nghiệt của phụ thân nhiều hơn. Mà ngược lại với nàng, Vân Tử Đằng có vẻ ngoài rất lãnh. Mắt phượng xinh đẹp, lông mày lá liễu dài và mảnh, hàng mi dài tựa như đôi cánh hồ điệp, đẹp đến ngây người nhưng lại mang theo lãnh khí. Nhất là đôi đồng tử xám bạc, chỉ cần liếc qua là khiến người khác tựa như rơi vào ngục băng ngàn năm. Sống mũi à thẳng, môi chúm chím đỏ mọng, nước da trắng trẻo mềm mại, mái tóc đen nhánh đến gót chân như thác nước mềm mại đổ xuống. Từng chi tiết đều được thượng đế dày công tạo nên, tuyệt đối là mỹ nhân khó tìm. Nàng sống ở Nguyệt Vũ sơn trang lâu như vậy, mỹ nữ thấy qua rất nhiều nhưng ngoài mẫu thân ra, quả thật chưa thấy được ai đẹp như Tử Đằng.
-Muội sao vậy?- Anh Đào nghiêng đầu mỉm cười, dưới ánh trăng hệt như con yêu tinh lạc xuống trần.

Vân Tử Đằng nhìn nghĩa tỷ, âm thầm thở dài. Cả 2 kiếp người, tỷ ấy lúc nào cũng yêu nghiệt như vậy.
-Mộ Dung Anh Đào, tỷ đã thay đổi.- Giọng nói quả quyết, là khẳng định chứ không phải nghi vấn.
-Giờ muội mới nhận ra?- Anh Đào khẽ cười.
Hơi lưỡng lự, cuối cùng Tử Đằng quả quyết gật đầu.
-Mới đầu là hơi nghi ngờ, nhưng bây giờ muội tin chắc. Trong ký ức của muội, tỷ là 1 người lãnh huyết tàn nhẫn, chưa bao giờ đặt niềm tin vào bất cứ ai ngoại trừ Mộ Dung gia và muội. Hoặc nên nói là…- Đôi mắt Vân Tử Đằng lạnh lùng- Ngoại trừ muội và Thí Thiên, tỷ chưa bao giờ tin tưởng bất cứ ai, bất cứ điều gì, cho dù đó có là những người thân của tỷ. Tỷ căn bản chưa bao giờ biết đến nói đùa. Trong mắt tỷ vĩnh viễn chỉ có máu tanh, vậy nên tỷ mới là Dạ Huyết.
-Dạ Huyết đã sớm chết.- Anh Đào bật cười- Người đứng trước mặt muội là Mộ Dung Anh Đào của Nguyệt Vũ sơn trang, sinh ra tại Xích Nguyệt đại lục.
-Tỷ tỷ…
-Vân Tử Đằng!- Mộ Dung Anh Đào thu lại nụ cười, gương mặt trở nên nghiêm túc- Có lẽ tại Xích Nguyệt đại lục, tỷ vẫn phải trải qua những gì của kiếp trước, nhưng ở đây có những điều mà kiếp trước không thể có được. Tỷ gặp được những cường giả tính cách đặc biệt, không ham cầu hư vinh, gặp được những người chỉ 1 lòng trung thành với chủ nhân. Vân Tử Đằng, tỷ đã quyết định sẽ buông tha cho quá khứ rồi.
-…- Vân Tử Đằng nhìn sâu vào đôi mắt Anh Đào, thấy được sự kiên quyết của nàng thì đành thở dài. Cô không biết đây là tốt hay xâu, bởi Mộ Dung Anh Đào trước kia luôn tâm 1 niệm 1 điều: Không cảm xúc, không yêu thương thì sẽ không bao giờ nuối tiếc. Mất đi điều đó thì cho dù có là đệ nhất sát thủ cũng sẽ dễ dàng bị tổn thương mà thôi.
-Tiểu Đằng…
-Được rồi…- Tử Đằng thở dài- Muội cũng hy vọng tỷ buông được gánh nặng trước đây, sống vô ưu vô lo. Tiểu Đào nhi, tỷ nếu đã quyết tâm thì hãy sống thật tốt.
-Hì hì, tiểu Đằng, muội vẫn là tốt nhất!- Mộ Dung Anh Đào cười, vội nắm tay Tử Đằng kéo xuống ngồi bên cạnh- Tỷ chưa biết nhiều về Liễu Bích thành và Vân gia, mau giải thích cho tỷ đi.
Vân Tử Đằng lắc đầu, cũng thuận theo ngồi xuống.
-Tiểu Đào nhi, Liễu Bích thành thực ra là kinh thành của Lam quốc, 1 tiểu quốc thuộc Ngân Mạc quốc. Tại biên giới gữa ngũ đại quốc thì thường là tiểu quốc thuộc địa.
-Thật? Tỷ chưa nghe nói về điều này bao giờ.
-Bởi vì trong mắt ngũ đại quốc, các thuộc địa này chính là sông nhỏ, mà ngũ quốc chính là biển lớn. Còn Vân gia chính 1 trong các gia tộc tu luyện lớn nhất của Lam quốc. Phụ thân của thân thể này là hữu tường triều đình, thân phận hiển hách nhưng đối với đích nữ của mình lại vô cùng tàn nhẫn. Còn nữa, phủ này thực ra không phải của Vân gia, mà là của mẫu thân Vân Tử Đằng là Thanh Yên- nghĩa tử của Thái Hậu, thân phận bí ẩn. Nơi này được gọi là Yên phủ…
Mộ Dung Anh Đào trầm mặc nghe Vân Tử Đằng lôi toàn Vân gia ra kể, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo, hàn khí bao phủ khắp người nàng.
__________________________________________________________
Mị đổi tên, mị không làm Sakura nữa, mị làm miêu T^T . Đây là kết quả của những tháng ngày bị áp bức bắc nạt, rõ ràng là 1 con mèo xinh xắn đáng yêu mà tại sao cứ bị thêm chữ heo vào T^T *ôm mặt khóc-ing*
Aiko (ngồi bên cạnh): *cười lớn* Làm 1 con mèo ở nhà đánh máy chứ không làm Mèo Heo vô bảo tàng nữa à. :v


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận