Vận Đào Hoa

Dưới trời đêm, 1 bóng người nhanh nhẹn vượt qua hàng phòng vệ của Yên phủ, động tác nhẹ nhàng linh hoạt, giống như cơn gió thổi qua, khiến hộ vệ Yên phủ chẳng hề hay biết. Bóng người nhẹ nhàng chạy tới tiểu viện hoang vu nhất, phi thân lên mái nhà, đem toàn bộ việc bên trong thu vào trong mắt. Mà, trong căn phòng đó, đang diễn ra cuộc thẩm vấn của đám Anh Đào và Tử Đằng với những hắc y ám vệ.
Phàm nhi nhìn hắc y thủ lĩnh ở đối diện, trong đôi mắt to tròn tựa thạch anh đen hiên lên ánh sáng lạ:
-Các ngươi… Là người của ẩn tộc đúng không?
Đám hắc y nhân kinh hãi nhìn con gà nhỏ trước mắt, hắc y thủ lĩnh cũng không tránh khỏi ngạc nhiên, thậm chí trong mắt hắn còn lóe lên tia sát khí. Nếu không phải hắn đang bị trói, hẳn hắn đã lao lên làm thịt Phàm nhi.
-Uy, đừng có trừng gia bằng ánh mắt đó, gia sẽ rất sợ hãi a
~.- Phàm nhi che mỏ nhìn hắc y thủ lĩnh, nét cười nhạo đầy mặt- Sao thế? Bộ gia nói sai chỗ nào à?
Khóe miệng Tử Đằng hơi co giật. Phàm nhi, ngươi không thấy bọn họ đang dùng cái ánh mắt gì nhìn ngươi hả????
-Tỷ tỷ, ẩn tộc là gì?-Tử Đằng nói nhỏ.
-Phàm nhi không có nói với muội sao?- Nhận được cái lắc đầu của cô, Anh Đào nhỏ giọng giải thích- Ngoài các thế lực trên Xích Nguyệt đại lục mà muội từng nghe danh ra, thì đại lục này còn tồn tại ẩn tộc. Ẩn tộc là cách gọi chung cho cỗ thế lực của các gia tộc liên hợp lại. Khác với ngũ đại gia tộc, ẩn tộc không màng thế sự, không tham gia vào việc tranh đấu và sống tương đối khép kín. Bất quá, thế lực của ẩn tộc vẫn không thể xem thường.
-So với Nguyệt Vũ sơn trang thì bên nào hơn?
-Tỷ không rõ. Cơ mà năm phụ thân tỷ 18 tuổi cũng đã từng giao đấu với người của ẩn tộc, lúc đó thắng bại bất phân.- Nói đến đây, nàng lại dời mắt về phía đám hắc y nhân. Khiến cho ẩn tộc buộc phái đến cao thủ như vậy, thân xác này của tiểu Đằng rốt cuộc là gì?

-…- Vân Tử Đằng cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ thưởng trà. Cô hơi nghiêng đầu, mái tóc đen mềm mại chạm nhẹ trên mặt đất.
-Mau ra thôi!- An Triệt nhanh tay nhanh mắt, vội túm lấy Mộ Dung Anh Đào kéo ra ngoài. Nhìn nghĩa tỷ bị lôi xềnh xệch trên mặt đất, sắc mặt hóa thành màu gan heo, Vân Tử Đằng chỉ có thể im lặng để hắc tuyến chảy dài trên đầu. An Triệt, ta cầu phúc cho ngươi, chúc ngươi không bị nghĩa tỷ đánh đến tàn phế.
Mà ở bên kia, Anh Đào không ngừng dãy dụa, cố gắng thoát khỏi tình trạng bị kéo lê dưới đất nhưng hoàn toàn vô vọng. Đến tận lúc An Triệt dừng lại, sắc mặt người nào đó đã từ màu gan heo chuyển sang đen như đít nồi.
-An Triệt, ngươi lôi đủ chưa?- Anh Đào nghiến răng- Quần áo bản tiểu thư sắp bị ngươi lôi tới rách rồi này!!!!
-Rách? Quần áo ngươi đều làm từ thiên tàm ti cả mà?- An Triệt dẩu mỏ, giả bộ ngây thơ.
-Ngươi…- Tiếng nghiến răng đi kèm cùng hỏa khí.
-Ta làm sao? Có phải thấy ta rất soái, rất mĩ nên mê rồi không?- An Triệt tự kỉ hất tóc.
-Lăn cho ta!!!!!- Anh Đào nổi khùng, 1 đấm đem An Triệt bay thẳng lên trời.
-Nè, bộ ngươi đang ghen tị với nhan sắc của ta nên tính hủy dung ta hả?????- An Triệt văng xuống đất, khuôn mặt tuấn mĩ thẳng thắn thể hiện tình yêu cùng đất mẹ.
-Ghen tị cái đầu ngươi! Đi chết đi!!!- Thêm 1 đấm nữa trực tiếp đem tên kỳ lân tự kỷ đánh bay. Ngay cả xúc cảm đập đầu vào tường nàng cũng có rồi. Tại sao cái tên mang bề ngoài tuấn mĩ lạnh lùng này lại biến thái vô sỉ đến độ này chứ!!! ><

Bóng người từ trên nóc nhà nhẹ nhàng phi thân xuống, lẳng lặng tiến lại gần nàng. Anh Đào ngẩng đầu, bắt gặp bóng người đang từ từ hiện ra khỏi bói tối thì đôi mắt xẹt qua tia kinh ngạc. Rất nhanh, đôi tử đồng trong suốt lại trở về lạnh lẽo cung trầm tĩnh, chỉ là đáy mắt có chút mềm nhẹ:
-Huyết!- Cánh môi mềm mại khẽ mở.
Bóng người không đáp lời, chỉ tiếp tục tiến lên, quỳ xuống trước mặt Mộ Dung Anh Đào. Nam nhân tên Huyết này rất mĩ. Hắn cao chừng 1m9, có điều dáng người không vì chiều cao này mà trông có vẻ đồ sộ, ngược lại tay chân còn linh hoạt như loài báo đêm đi săn mồi. Mái tóc đỏ rực phủ thêm sắc màu đen tối của bóng đêm, khiến hắn thêm vài phần âm trầm cùng tàn nhẫn, nhưng đáng chú ý nhất vẫn là đối mắt đen lạnh lùng trong trẻo. Hắn mặc trên mình 1 bộ đồ đen viền đỏ, mái tóc dài buộc đơn giản, từ trên người hắn cảm nhận được khí tức lạnh lùng, tựa như con hùng ưng cao ngạo không khuất phục ai.
Vậy mà bây giờ, con hùng ưng ấy lại quỳ trước mặt nàng, im lặng ngoan ngoãn, tựa như thiếu nữ trước mắt mang theo sức mạnh khiến sinh vật cao ngạo nhất cũng phải cúi đầu.
-Trong trang truyền đến tin tức gì à?- Anh Đào cười nhẹ.
Huyết không đáp lời, hắn chỉ lẳng lặng đem phong thư cùng không gian cổ giới (nhẫn không gian) cho nàng. Anh Đào nhận lấy, nhẹ nhàng mở ra xem, độ cong nơi khóe miệng càng thêm sâu.
-Đúng là phụ thân có khác. Biết đồ nhi của cựu bằng hữu đang ở đây liền tích cực hỗ trợ.- Mi dài nâng lên, hướng Huyết phất tay- Ta sẽ ở đây thêm 1 thời gian nữa. Báo với bọn họ không cần lo lắng, ta tự có chủ trương, còn nữa, yêu cầu người của Nguyệt Vũ sơn trang trong triều đình đề xuất thêm ý tưởng, làm Thần Thần càng bận rộn càng tốt. Hắn nổi tiếng là tên nhớ dai, chúng ta không trốn được mãi đâu.
Huyết khẽ gật đầu, bóng người trong thoáng chốc đã biến mất, chỉ để lại những đợt gió đêm lạnh buốt phả lên khuôn mặt tinh xảo của nàng. Anh Đào bảo trì nụ cười ma mị trên môi, thản nhiên cất tiếng:
-Muội nhìn đủ chưa?

Từ tán cây gần đó, Vân Tử Đằng bước ra, lạnh lùng nhìn về phương hướng Huyết vừa rời đi.
-Ám vệ của tỷ à?
-Ừ.- Nàng gật nhẹ- Thử cho tỷ ít đánh giá qua con mắt y khoa của muội đi.
Vân Tử Đằng nhăn mặt:
-Người này có thân hình cao lớn, ngoài do luyện tập ra thì còn có vài phần bẩm sinh, vì vậy sức bền đặc biệt vượt trội hơn người thường. Đáng chú ý nhất là cấu tạo đầu gối của hắn, nói thế nào nhỉ… Ừm, đặc biệt hơn thường nhân, giúp sức bật của hắn vượt trội hơn rất nhiều. Chỉ đáng tiếc, cao thủ như vậy…- Đôi mắt xám bạc khẽ đảo về phía nàng-… lại không nói được.
-Muội nói không sai. Có cách nào chữa được cho Huyết không?
-Nếu muội không nhầm, hắn hẳn bị đầu độc mới trở nên như vậy. Nhưng so về độc tố thì muội còn kém mẫu thân tỷ nhiều lắm, cũng chẳng đảm bảo thành phần độc còn có những loại dược thảo nào muội chưa từng thấy.- Vả lại, muội có cảm giác người đó chỉ “từng” bị câm thôi. Dĩ nhiên, mấy lời này Vân Tử Đằng chỉ nói thầm trong lòng. Làm sao có chuyện nàng biết mà Phượng Vũ di di không biết, hẳn là Phượng Vũ di di lại đang chơi đùa Anh Đào tỷ tỷ mà thôi.
-Tiểu Đằng…- Anh Đào nhẹ giọng, đánh thức Vân Tử Đằng đang suy nghĩ lung tung- Ẩn tộc rất nguy hiểm, tỷ muốn cử người bảo vệ muội.
-Bảo vệ? Tỷ tỷ, ta cũng đâu phải loại liễu yếu đào tơ. Lại nói, ta còn có Phàm nhi nữa cơ mà. – Tử Đằng xua tay, cười hì hì.
-Đại lục này khác với thế giới của chúng ta, hết sức nguy hiểm. Tỷ muốn đảm bảo muội được sống an toàn.- Anh Đào nhíu mày.
-Muội không cần đâu.- Tử Đằng quả quyết, thấy vẻ không vui của Anh Đào thì vội giải thích- Đừng hiểu lầm, muội không có ý muốn cự tuyệt ý tốt của tỷ. Nhưng tính cách muội thì tỷ vẫn là rõ nhất, muội không cần ai bảo vệ, muội muốn tự đứng trên đôi chân của mình. Tỷ tỷ…- Tử Đằng cúi đầu, khẽ nỉ non, giọng nói mang theo ưu thương nhàn nhạt- Ngoài tỷ và tiểu Thiên Thiên ra, muội sẽ không bao giờ tin tưởng ai khác.
Mộ Dung Anh Đào ngước nhìn bầu trời thăm thẳm trên đầu, muôn ngàn tinh tú sáng lấp lánh bao phủ lấy từng ngóc ngách của tầm vải đen trên cao kia, đẹp đẽ mà sao cô độc đến thế. Trước kia, khi còn tồn tại trong giới hắc đạo, Tử Đằng được biết đến như 1 y vương lãnh huyết vô tình, ngoài bệnh nhân ra thì cho dù có người chết trước mặt thì cũng chẳng quan tâm. Vậy nhưng, thiên hạ chỉ biết đến 1 y vương lãnh huyết vô tình, liệu có ai biết đên 1 Vân Tử Đằng cô độc bi thương?

Nàng từng oán hận ông trời để cho nàng sống hạnh phúc rồi đột ngột cướp đoạt hết thảy, nhưng nàng biết Tử Đằng thậm chí còn đau khổ hơn nàng gấp bội. Muội ấy, khi nhỏ tựa như con chó sói cô độc, căm hận thế giới, sống xa lánh nhân loại. Rồi một ngày, người đó xuất hiện, từ từ xâm nhập vào lòng cô, đem cho cô hơi ấm cô khao khát nhất, cuối cùng lại rời bỏ cuộc sống của cô. Vậy nên không phải Tử Đằng tàn nhẫn hay lạnh lùng, chỉ là cô rất sợ mà thôi. Cô sợ 1 ngày nào đó mình sẽ quan tâm 1 người, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn người đó tuột khỏi tay mình…
Anh Đào nhớ, khi sư phụ của Tử Đằng qua đời, cô đã ôm nàng và Thí Thiên, không khóc, chỉ im lặng. Đêm đó, trước quan tài sư phụ, Vân Tử Đằng lặng lẽ quỳ gối, thật lâu sau mới nói với nàng và cậu:
-Chị Anh Đào, tiểu Thiên Thiên, nếu chúng ta trân trọng càng nhiều, thì khi mất đi sẽ tổn thương càng sâu phải không?
Nàng không trả lời, mà Thí Thiên chỉ khẽ nhắm mắt trầm tư. Suốt cả đêm, 3 người bọn họ cùng bảo trì trầm mặc. Vân Tử Đằng quỳ gối, còn tỷ đệ nàng nhìn cô trống rỗng vô hồn…
Mộ Dung Anh Đào thu lại ký ức đột ngột tràn về, thật sâu nhìn Tử Đằng:
-Tỷ có 1 ám vệ rất giỏi, chỉ có điều hắn khác tùy hứng, muội muốn hắn nghe lệnh thì phải tự tay thuần phục.- Người mình tự thu thập thì vẫn an tâm hơn.
-Vậy cũng được. Muội cũng chưa muốn làm bình hoa di động.- Vân Tử Đằng cười cười. Cô muốn sánh bước cùng tỷ tỷ chứ không phải được tỷ tỷ bao bọc.
-Cũng khuya rồi, tỷ về phòng trước. Tiểu Đằng, đừng thức khuya quá nhé.- Mộ Dung Anh Đào quay lưng, trước khi rời đi còn dịu dàng dặn dò Tử Đằng .
Vân Tử Đằng mỉm cười nhìn bóng lưng nghĩa tỷ, đáy mắt để lộ tia ôn nhu. Sau tất cả, nàng chỉ còn lại Mộ Dung Anh Đào và Mộ Dung Thí Thiên.
Xoay người, bóng dáng màu lục lặng lẽ tiến vào trong tiểu viện, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng, phượng mâu lạnh lùng nhìn đám hắc y nhân ở bên trong, cánh môi cô khẽ cong, tiếu tựa phi tiếu.
Có những việc, cô vẫn nên tự xử lý đi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận