Vấn Đỉnh Cung Khuyết

Hạ Vân Tự lẳng lặng nhìn máu trong bồn, hít một hơi thật sâu: "Gần đây ta luôn không thoải mái, ban đầu chỉ nói là vì nguyệt sự, nhưng nguyệt sự qua vẫn không tốt lên, hiện tại càng cảm thấy không đúng."

"Sao có thể?" Oanh Thời hoảng loạn hơn nàng, nhíu mày thật chặt, cân nhắc, "Đồ ăn nô tỳ đều cẩn thận kiểm tra, ngay cả mứt hoa quả cũng chưa từng thiếu cảnh giác. Huân hương cũng theo lời nương tử căn dặn mà kiểm tra thật hư, mỗi lần kiểm tra nô tỳ và Tiểu Lộc Tử đều ở bên cạnh, y nữ kia làm việc rất nghiêm túc, mỗi lần đều dùng nước pha loãng xem đến cuối cùng, hẳn là... Cũng không có vấn đề mới đúng."

Hạ Vân Tự suy ngẫm: "Nghĩ lại, mấy ngày nay bệnh trạng của ta ngày càng nặng, nên chắc không phải vấn đề từ đồ ăn. Nếu đồ ăn không phải, vậy mứt hoa quả cũng thế, bất luận ra tay trong thứ gì, gần đây ta không hề ăn nhiều hơn."

Oanh Thời không đáp, cũng trầm tư, muốn giúp nàng tìm ra nguyên cớ.

"Cũng chưa chắc đã gặp phải độc thủ gì, chẳng qua trong cung việc nhiều, có người muốn dạy dỗ một chút mà thôi. Chúng ta vẫn là sớm ra tay trước, ngày mai truyền thái y bắt mạch kia tới, ta tự có biện pháp hỏi gã."

Sương mù dày đặc, nếu các nàng gặp phải độc thủ, chính mình có lẽ sẽ nhầm đường lạc lối.

Hành sự trong cung từng bước đều phải cẩn thận, các thái y không muốn lao lực, chỉ cầu không có sai sót, rất nhiều kẻ không đoán ra bệnh thì không dám vọng ngôn. Nếu trước khi điều tra rõ ràng các nàng đã tùy tiện nói thái y kia tâm tư bất chính, kết quả sẽ càng dễ bị ám hại.

Oanh Thời sợ sệt gật đầu, sáng sớm hôm sau liền mời thái y tới bắt mạch.

Hạ Vân Tự cho mọi người lui xuống, chỉ giữ lại Trịnh thái y trong phòng, thời điểm Trịnh thái y bắt mạch, nàng hòa nhã hỏi: "Trịnh thái y chắc cũng sáu mươi rồi đúng không?"

Trịnh thái y đột nhiên nghe hỏi không khỏi sửng sốt, khẽ cười: "Vâng, lão thần sáu mươi ba."

"Nếu sớm có hài tử, hiện tại chắc cũng đã bốn mươi rồi." Hạ Vân Tự điềm đạm nói, thấy tay gã đã rời khỏi tay nàng, liền hỏi, "Có gì khác thường không?"

Trịnh thái y nhíu mày: "Gần đây thân thể nương tử có chút suy nhược, vi thần sẽ kê đơn thuốc bổ thân cho nương tử."

Hạ Vân Tự nhìn không chớp mắt: "Chỉ là thân thể suy nhược? Không có chứng bệnh gì khác?"

Sắc mặt Trịnh thái y cứng đờ: "Sao nương tử lại hỏi như vậy? Có chỗ nào không ổn sao?"

"Thân thể suy nhược thái y đã nói qua." Hạ Vân Tự tỏ vẻ buồn ngủ, đưa tay xoa huyệt thái dương, "Ngày thường mệt mỏi, tim đập nhanh, có khi còn thấy buồn nôn, cả người đau nhức... Lúc trước thái y nói là thân thể suy nhược, ta cũng cảm thấy đúng, nhưng..."

Nàng dừng lại, sắc mặt Trịnh thái y rõ ràng căng thẳng hơn mấy phần.

Cũng may chỉ đơn thuần là căng thẳng, không có chột dạ.

Hạ Vân Tự chậm rãi tiếp tục: "Tối qua lúc súc miệng, ta thổ huyết."

Trịnh thái y sợ hãi: "Thổ huyết?"

Hạ Vân Tự gật đầu: "Thái y nếu không ngại thì nói rõ xem ta rốt cuộc làm sao vậy."

Thái y hãi hùng, vội tiến lên bắt mạch lại cho nàng. Gần đây mạch tượng của nàng kỳ thật không ổn, nhưng y giả không thể chỉ từ mạch tượng mà chẩn đoán chứng bệnh, lúc trước gã nghe nàng nói triệu chứng, lại kết hợp với mệt mỏi và tim nhanh, cho nên mới cảm thấy do thân thể suy nhược gây ra.

Nhưng nếu thổ huyết, vậy tuyệt đối không đơn thuần chỉ là thân thể suy nhược.

Trịnh thái y nhíu mày, hai ngón tay bắt mạch cho nàng hồi lâu, vẫn không mở miệng.

Hạ Vân Tự không khỏi cảm thấy bất an, nhưng hiện tại địch ta bất phân, nàng chỉ có thể bình tĩnh chờ.

Chờ trong chốc lát, Trịnh thái y cuối cùng cũng lên tiếng: "Nương tử có thể mở miệng ra cho thần kiểm tra không?"

Hạ Vân Tự không rõ nội tình, theo lời mở miệng ra. Trịnh thái y tới gần, cẩn thận nhìn trong chốc lát, sắc mặt càng nặng nề.

"Sao vậy?"

Trịnh thái y ấp úng: "Nương tử súc miệng hộc máu, đây không phải bệnh lục phủ ngũ tạng, chỉ là trong khoang miệng chảy máu, ngày thường không phát hiện, khi súc miệng nhổ ra mới thấy rõ ràng."

Hạ Vân Tự gật đầu.

Gần đây nàng đúng là cảm thấy trong miệng không khỏe, nhưng vì toàn thân đều khó chịu, vì thế mới không chú ý điểm này.

"Bệnh trạng này..." Trịnh thái y trầm ngâm, ánh mắt theo bản năng nhìn bốn phía, xác định xung quanh vắng lặng, gã vẫn thấp giọng, "Giống như do độc gây ra."

Không biết sao, đáp án này ngược lại khiến Hạ Vân Tự yên tâm.

Nàng bình tĩnh hỏi: "Độc gì?"

"Tạm thời thần không biết." Trịnh thái y nhíu mày, "Nhưng ngũ tạng không có gì đáng ngại, hẳn không phải từ đồ ăn mà đến. Vi thần trước kê thuốc giải độc cho nương tử, chỉ là chưa điều tra ra độc này bắt nguồn từ đâu, chỉ sợ không có công hiệu."

"Làm phiền thái y." Hạ Vân Tự gật đầu, "Còn phiền thái y tạm thời giữ bí mật."

Trịnh thái y ngầm hiểu: "Thần đã rõ."

Nhìn Trịnh thái y rời đi, Oanh Thời lập tức vào phòng, thấp thỏm bất an hỏi nàng: "Sao rồi?"

Hạ Vân Tự nhẹ giọng: "Trúng độc."

Oanh Thời sửng sờ, rất nhanh hoàn hồn, xoay người muốn đi: "Nô tỳ đi bẩm báo Hoàng Thượng!"

"Đứng lại!"

Oanh Thời la lên: "Hoàng Thượng lúc này rất thương nương tử, ngài ấy nhất định sẽ quản!"

Hạ Vân Tự lãnh đạm lắc đầu: "Chúng ta đã rất cẩn thận nhưng người này vẫn có thể thần không biết quỷ không hay hạ độc, nếu bẩm báo Hoàng Thượng, đến lúc đó khó tránh rút dây động rừng, sợ rằng kẻ này cũng thần không biết quỷ không hay mà thu tay."

Huống hồ chuyện trong cung đều nói không rõ.

Phi tần hậu cung đều là thê thiếp của hoàng đế, là người một nhà, hoàng đế sẽ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Nàng không tin hắn. Nếu muốn làm rõ, vẫn là bản thân đi điều tra nguyên cớ, trình chứng cứ đến trước mặt hắn.

"Chúng ta trước cẩn thận hơn là được." Hạ Vân Tự thở dài, "Ngươi trước đừng nói với người ngoài, ai cũng không được nói."

"... Vâng." Oanh Thời căng thẳng đáp.

Hạ Vân Tự nhìn nàng, biết nàng ấy đang sợ. Kỳ thật không chỉ có Oanh Thời, bản thân nàng cũng sợ. Mặc kệ bình thường bày mưu tính kế thế nào, chỉ cần là chuyện liên quan đến tính mạng, bất kỳ ai cũng sẽ sợ.

Nhưng tuy sợ hãi, tuy biết những ngày tiếp theo bản thân vẫn trúng độc, nàng bắt buộc phải bình tĩnh, luống cuống tay chân chỉ khiến chính mình chết nhanh hơn mà thôi.

Vì thế thời điểm Hàm Ngọc tới dâng điểm tâm, chủ tớ hai người đều tỏ vẻ bình thường. Nghe giọng mũi của Hàm Ngọc nặng hơn ngày thường, Hạ Vân Tự còn chủ động hỏi: "Ngươi nhiễm phong hàn sao?"

Hàm Ngọc mỉm cười: "Hôm nay trời lạnh, vừa không để ý đã sinh bệnh."

Hạ Vân Tự suy nghĩ: "Năm nay mùa đông đến sớm, chi phí cho vị phân Thải Nữ như người quả thật không đủ dùng." Nói rồi, nàng lệnh Oanh Thời, "Lát nữa ngươi chọn mấy áo bông đưa qua chỗ nàng ấy, chăn cũng lấy thêm hai bộ, còn than cứ từ chỗ ta đưa một cân qua, buổi tối cũng đủ đốt."

Oanh Thời gật đầu đồng ý.

Hàm Ngọc tươi cười tạ ân, từ trong hộp đồ ăn lấy ra chén canh đào keo táo đỏ đưa cho nàng.

Không bao lâu, Hạ Huyền Thời tới, vừa nhìn liền chú ý đến chén canh đào keo táo đỏ đêm nay. Đã nhiều ngày tuy nàng không thể thị tẩm, nhưng hắn vẫn tới thăm nàng, thấy nàng ngày ngày đều ăn đồ liên quan tới táo đỏ. Lúc trước hắn có hỏi, nàng chỉ nói gần đây thân thể suy nhược, nhưng tính toán thời gian đã qua bảy tám ngày, nhìn nàng càng ngày càng yếu.

Có khi hắn đang chơi cờ với nàng, nàng đều ngáp liên miên.

Hắn hỏi: "Trẫm thấy nàng ngày càng yếu, có truyền thái y tới xem chưa?"

Hạ Vân Tự gật đầu, qua loa có lệ: "Thái y đã kê thuốc bổ cho thần thiếp, thần thiếp sẽ tĩnh dưỡng thật tốt."

Bất tri bất giác lại qua ba bốn ngày, hoàng đế biết nàng không khỏe nên chỉ tới ban ngày, thỉnh thoảng sẽ lật thẻ bài nhưng chỉ ngủ cũng giường, không hoan hảo.

Chỉ là, thân mình nàng vẫn chậm chạp khỏe lại, thậm chí còn ngày suy nhược, tối ngủ phải tới buổi trưa mới tỉnh, ngay cả việc đi thỉnh an Thuận Phi cũng chậm trễ mấy canh giờ, cũng may Thuận Phi biết nàng gần đây không khỏe nên chưa từng trách tội.

Tiếp theo, ngay cả Oanh Thời cũng đột nhiên cảm thấy thân thể suy nhược. Đau đầu, mệt mỏi, buồn nôn, thỉnh thoảng đau nhức cả người, chỉ là bệnh tình tới chậm hơn nàng một ít.

Sự việc không thể tiếp tục che giấu, Hạ Vân Tự phải nói cho Tiểu Lộc Tử biết, Tiểu Lộc Tử hoảng sợ, lập tức túi thơm trang sức trên người nàng và Oanh Thời kiểm tra một lần, nhưng chưa từng phát hiện cái gì.

Cũng may không tra ra, nếu có vấn đề, vậy ngay cả người bên cạnh nàng cũng không thể tin được.

Lại qua hai người, Hạ Vân Tự thật sự không thể gượng nổi. Bản thân rõ ràng trong chăn ấm đệm êm, nàng lại cảm thấy bản thân như rơi vào hư không, bốn phía tối sầm. Đồng thời, nàng còn cảm thấy hồi hộp, một chút động tĩnh cũng khiến người nàng đổ đầy mồ hôi lạnh. Đầu óc đàn đồn, đã ngủ không yên, lại không thể tỉnh táo.

Đến đêm khuya, một trận ầm ĩ làm nàng hoàn toàn bừng tỉnh.

Ngoài phòng là tiếng kêu kinh ngạc của Tiểu Lộc Tử: "Ngọc Thải Nữ, người..."

Còn chưa nói hết, cửa phòng bị đẩy ra, Hạ Vân Tự giật mình vén màn, thấy Hàm Ngọc lảo đảo xông tới. Nàng không khỏi nhíu mày: "Đã nửa đêm rồi, sao vậy?"

"Nương tử!" Hàm Ngọc vội dập đầu, ngẩng mặt, run rẩy nói: "Nương tử, nương tử, than kia không đúng..."

Hạ Vân Tự đang hốt hoảng lập tức tỉnh táo, bật ngồi dậy: "Ngươi nói cái gì?" Lúc này nàng mới chút ý lò sưởi nhỏ Hàm Ngọc mang tới.

Hàm Ngọc lại dập đầu, tay cầm lò sưởi bò tới, mở nắp ra, bên trong là khối than cắt nhỏ.

Là bạc than tốt nhất lấy từ chỗ nàng.

Tuy gọi là bạc than, kỳ thật nên là màu đen, chỉ là bề mặt phản ra ánh sáng mà thôi, không phải màu bạc chân chính. Nhưng khối than trước mắt, tuy rằng bề mặt màu đen, nhưng bên trong lại chảy ra màu bạc, như có thứ gì đó bị nén vào trong.

Hạ Vân Tự hít sâu: "Đây là thứ gì?"

"Nô tỳ cũng không rõ lắm... Nô tỳ muốn thêu thùa một lúc, đang định thêm than, vừa mở nắp ra liền thấy bên trong chảy ra thứ này." Nói tới đây, nàng nghẹn ngào, trong giọng lộ rõ sự kinh hoảng, "Kỳ thật... Gần đây nương tử cảm thấy không khỏe, sau đến Oanh Thời cô nương cũng bị bệnh, nô tỳ sợ rằng có gì khác thường, nhưng người không nói gì cả, thái y cứ mỗi ba ngày đều tới bắt mạch cũng không phát hiện dị thường, nô tỳ mới không dám nói thẳng. Bất luận đây là gì, tóm lại đều không phải thứ tốt. Hiện tại trời lạnh, hàng ngày đều phải dùng than, nếu người thật sự vì vậy mà không khỏe, chỉ sợ..."

Sắc mặt Hạ Vân Tự trắng bệch.

Hạ đọc trong than, việc này nàng không nghĩ tới.

Khó trách ngay cả Oanh Thời cũng trúng chiêu.

Thứ này đặt trong phòng, tiếp xúc nhiều nhất là nàng, sau đó là Oanh Thời. Những cung nữ khác thay phiên làm việc, Hàm Ngọc vậy, hoàng đế cũng thế, họ chỉ thỉnh thoảng tới đây, cho nên đều tránh được một kiếp.

"Tiểu Lộc Tử." Hạ Vân Tự cao giọng.

Tiểu Lộc Tử khom người đi vào, nàng đẩy lò sưởi trong tay Hàm Ngọc về tay gã: "Ngươi nhìn xem!"

Tiểu Lộc Tử không rõ nội tình, theo lời tiến lên nhìn, kinh ngạc hỏi: "Đây là..."

"Xem ra độc hạ trong than." Hạ Vân Tự lạnh lùng nói, "Hoạn quan quản than là người của ngươi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui