Reagan chậm lại một nhịp, cảm thán.
"Những đứa trẻ này phối hợp thực chiến tốt quá!"
Chúng có sự quy củ hơn hẳn những gì cô nghĩ về những đứa trẻ ở độ tuổi thành niên này.
Đây không phải chuyện chỉ cần dạy bảo là được.
Cô làm giáo viên cũng được mười hai năm rồi, cũng từng đó thời gian được tiếp xúc với rất nhiều đứa trẻ.
Mà tuổi trẻ thì luôn bồng bột, háo thắng và đặc biệt rất muốn thể hiện bản thân.
Thế nên hiếm khi nào có thể nhanh chóng tác chiến với nhau như thế này.
Những đứa trẻ này dùng mọi khả năng của mình để hợp tác và hỗ trợ nhau mà không có lấy một giây lệch nhịp.
Xuất sắc!
Đúng vậy, chúng hiểu rằng cá nhân không thể thắng được cô nên đã bàn chiến lược một cách nghiêm túc, không một lời phàn nàn, không làm thui chột bất kỳ ai.
Hiệu trưởng đã đúng, ông nói với cô khi đưa danh sách và hồ sơ của "Gamma".
"Đây là tổ hợp thanh thiếu niên xuất sắc nhất trong đời nhà giáo của cô."
Nghĩ tới đây, Reagan không nhịn được, khóe miệng cong lên, cô xoay cổ tay, ngay lập tức làm tắt đi ngọn lửa của Albert trong sự ngạc nhiên của cậu ta.
Những ngón tay thon dài, mát lạnh của Reagan nắm chặt vào cẳng tay của cậu, nhấc bổng cậu thanh niên cao 1m83 nặng 70kg, rồi thẳng tay ném cậu ta vào đám nhóc đứng cách đó 5m.
Bọn nhóc có phần hoảng hốt nhưng vẫn sẵn sàng đỡ lấy bạn mình.
Về phía Reagan, dù hiện tại không có đứa trẻ nào ở gần cô nhưng không có đòn tấn công tự động nào được kích hoạt cả, chứng tỏ đám nhóc đã cạn Ma lực cho phần việc đó.
Nhưng không có thời gian nghỉ ngơi đâu, chúng bỏ phần tấn công tự động đi vì thấy rằng điều đó thật vô nghĩa.
Các cầu lửa cùng những mẩu băng khi chỉ còn cách cô có vài phân thì đột nhiên tan biến không một dấu vết.
Thay vào đó, chúng dùng trực tiếp các cá nhân thiên về chiến đấu để tiếp tục bào mòn thể lực của cô.
Liên tục bọn nhóc lao lên, chia thành các đợt, mỗi đợt sẽ từ 5,6 người tạo thành vòng vây để hội đồng cô.
Liễu Chi và Karl, hai nhóc sử dụng tốt vũ khí nhất đã ẩn nấp và chờ đợi thời cơ để tung ra những đòn công kích hiểm hóc.
Hai đứa phối hợp vô cùng ăn ý, dù Reagan có né để chúng vô ý đánh trúng nhau.
Nhưng ngay tức khắc chúng đã xoay chuyển vũ khí hoặc cố tình chậm lại một nhịp để tránh gây tổn thương cho đồng minh.
Karl xoay cổ tay, hướng phần lưỡi kiếm to lớn ra làm điểm tiếp xúc, giúp Liễu Chi có thể thoái mái bay nhảy trong không gian hẹp.
Bọn chúng cũng không phải lũ ngốc, vừa gây sức ép vừa tìm điểm yếu hay sơ hở của cô để dứt điểm.
Chỉ tiếc...!Reagan không tồn tại mấy thứ đó!
Lúc này một giọng nam trầm thấp vang lên trong đầu của mọi người.
"Võ sĩ gồm có: Võ Sĩ, Võ Sư, Võ Hoàng, Võ Vương, Võ Đế, Võ Thần và Võ Thánh.
Cấp bậc hầu hết ở mọi chức nghiệp đều giống nhau."
Từ trong cái bóng của Reagan, một đôi bàn tay thon dài, nhợt nhạt thò ra, nhắm tới cần cổ trắng ngần thon thả của Reagan tràn đầy sát ý.
Reagan xoay người, nhanh chóng nắm lấy cổ tay nhợt nhạt, lôi mạnh chủ nhân của đôi bàn tay ấy lên, dùng sức cụng mạnh đầu vào trán cậu nhóc.
Tần Trình đau đớn tặc lưỡi, chui lại vào cái bóng, nhanh nhẹn lẩn khuất lại vào đám đông, chờ đợi cơ hội tiếp theo.
Khóe miệng Reagan càng nhếch lên cao, nụ cười càng thêm tươi, đám nhóc này không ngại việc "Giết".
Đừng đùa chứ, kể cả là quân nhân khi tước đi sinh mạng kẻ khác còn chần chừ trong tích tắc đó.
Đám nhóc này được dạy bảo thế nào mà...!"Đáng thương" đến nhường này?
Đúng lúc này, không khí đột ngột đặc quánh lại.
Các tia sáng rực rỡ đột nhiên bị hút về một phía, cùng với đó là các dòng Ma lực cuồn cuộn chảy về một điểm.
Chúng tụ hội lại tạo thành một cột sáng và nguồn gốc của cột sáng ấy là...
Mỹ nam cùng mỹ kiếm được bao bọc trong luồng ánh sáng trắng thiêng liêng.
Reagan cười nhạt, từ đâu xuất hiện một chiếc ghế gỗ đơn, cô bình thản ngồi xuống.
Đám nhóc kia có lẽ cũng trông chờ vào chiêu "dứt điểm" này nên không có dấu hiệu tấn công.
Reagan âm thầm đánh giá.
Cô đã thấy qua kha khá thứ vũ khí quý hiếm trên đời, thế nên sự hiện diện của thanh kiếm kia cũng làm cô có chút hào hứng.
Nó là một thanh kiếm đẹp, đẹp ngay cả khi so với những thanh kiếm đẹp khác.
Nó có chiều dài tổng thể là 115cm, phần rộng nhất trên lưỡi kiếm vào khoảng 10cm, phần dày nhất ở thanh kiếm vào độ 1cm vì nó mỏng dần từ giữa sang hai bên lưỡi kiếm.
Nó có hình dạng chữ thập, chuôi kiếm có thể cầm bằng hai tay, ngạnh bảo vệ vuông góc với lưỡi kiếm.
Chuôi kiếm có hình trụ và có núm tròn ở đuôi, cái núm đó có lẽ là một viên Ma Thạch màu trắng tinh khôi.
Không chỉ Ma Thạch, mà toàn bộ thanh kiếm đều có màu trắng thuần khiết như vậy.
Ở lưỡi kiếm, chạy dọc là hàng chữ cổ thần thánh được mạ vàng tinh xảo, các hoa văn trang trí trên thanh kiếm cũng bằng vàng nốt.
Nó - một sự tồn tại thuần khiết cao quý.
Nó - tượng trưng cho những gì trong sáng và thiện lương nhất của con người.
Nó là Phù Quang Chi Kiếm - Licht Valgus.
Licht Valgus được tạo ra cách đây khoảng 5000 năm bởi năm tông đồ của Bạch Cảnh Thánh Tôn - Eguzkia.
Nó được tạo ra với sứ mệnh ổn định trật tự của tinh cầu, chống lại các mối nguy hại đến hành tinh.
Nó là một vũ khí thần tạo, là đỉnh cao của Thần khí, một trong mười ba vũ khí tối thượng của thế giới.
Một thứ thần thánh như thế lại do một con người sử dụng ư?
Phải rồi, Licht Valgus đặc biệt hơn tất thảy vì nó chỉ có thể được dùng bởi con người.
Và phải là con người có các phẩm chất đáng quý của con người thì mới có thể chạm vào nó, đó là Lương Thiện - Đức Hạnh - Trung Tín - Khiêm Nhường và Chính Trực.
Và Louis A'la Egenskaper là người hội tụ đủ hoặc ba trên năm phẩm chất đó.
Cậu là con trai thứ của gia tộc Egenskaper, từ nhỏ đã được hưởng nền gia giáo tốt đẹp của gia tộc cao quý và xuất sắc nhất Đế quốc.
Cậu nghiễm nhiên sẽ được phong tước Hiệp sĩ vào hai tháng sau, khi ấy cậu sẽ tròn 18 tuổi.
Vậy là đã đủ tiêu chuẩn làm chủ nhân của Phù Quang Thần Kiếm rồi?
Không, thực ra còn một tiêu chí nữa...!Đó là...!Người dùng Licht Valgus phải ĐẸP!!! Đúng thế, một tiêu chí thật...
Reagan cười khổ, sao cái vị tông đồ đó lại thêm cái tiêu chí này vào cơ chứ? Rõ là muốn làm người ta tức chết mà.
Louis cũng đáp ứng tốt tiêu chí đó.
Cậu là một thanh niên cao lớn, chắc khoảng 1m81, sở hữu một vẻ đẹp bừng sáng tới nỗi nắng hạ cũng phải nhún nhường.
Cậu đang diện trên mình bộ đồng phục riêng của Bộ phát triển tài năng Đế quốc, gồm áo sơ mi trắng dài tay, quần tây trắng và áo blazer cũng trắng nốt.
Phụ kiện đi kèm là một chiếc cravat đen tuyền có hình logo của Bộ như một bông hoa năm cánh màu bạc lạnh lẽo.
Chúng được cắt may một cách tinh xảo ôm lấy thân hình thon dài nhằm tôn lên vẻ đẹp nam tính tỏa ra bốn phương.
Người nhà Egenskaper luôn nổi bật với mái tóc vàng và đôi mắt xanh, Louis cũng không ngoại lệ.
Cậu có mái tóc màu vàng khói sáng nhưng không quá rực rỡ, nhìn qua cũng biết nó vô cùng mềm mượt, đã được cắt tỉa gọn gàng và vuốt ngược ra sau.
Cậu có gương mặt tuấn tú, từng đường nét trên gương mặt đều chuẩn đến từng mili, đẹp như thiên sứ vậy!
Đặc biệt, dù là màu mắt đặc trưng của gia tộc vậy mà ở cậu lại quá khác biệt.
Một màu xanh ngọc lam nhè nhẹ như bầu trời ngày thu trong vắt không một gợn mây, thoảng qua có nét buồn bã khiến người nhìn bất giác rơi vào thổn thức.
Reagan e sợ thứ mị lực này, cô đang dùng [Nyarlathotep] đó, thứ kỹ năng có thể kháng lại mọi thứ gây bất lợi cho cô, kể cả là "chiêu trò" khiến cho [Hệ thống] phải chao đảo thì cô vẫn cứ bình an.
Cô trong suốt cuộc đời mình đã gặp rất nhiều người đẹp, nam có nữ cũng thừa, ấy mà không ai có thể đẹp tới mức làm bốc hơi lý trí con người đến thế này! Thật đáng sợ!
Đáng sợ hơn nữa là, trong "Gamma" không chỉ có Louis đẹp, mà những người còn lại cũng thật xuất sắc.
Reagan nheo mắt, không hoàn toàn là vì ánh sáng chói mà do nhan sắc quá đỗi vượt trội của cậu thanh niên chưa tròn đôi chín kia.
Cô tự hỏi, sao bây giờ chúng lớn nhanh thế? Đây là lớp thứ mười ba cô đảm nhiệm, thế quái nào càng lúc càng tăng số lượng nam thanh nữ tú lên vậy?
Louis cùng Licht Valgus sừng sững đứng đó.
Cậu đứng thẳng, thật hiên ngang!
Hai tay nắm chắc chuôi kiếm, mũi kiếm hướng lên trên như chuẩn bị thực hiện một đòn bổ xuống.
Lúc này, lẫn trong ánh sáng trắng thần thánh, một giọng nói trong veo cất lên.
"Kiếm sĩ gồm có Kiếm Sĩ, Kiếm Sư, Kiếm Hoàng, Kiếm Vương, Kiếm Đế, Kiếm Thần, Kiếm Thánh.
Cấp bậc phân ra Hạ, Trung, Thượng, Vương, Đế, Thần và Thánh cấp."
Reagan vẫn ngồi đó, điềm nhiên gật đầu, liếc thấy Licht Valgus dường như sắp đạt giới hạn bởi cột sáng khổng lồ đang dần to lên.
Cô chống cằm, hòa nhã nói.
"Rất tốt! Giờ các em hãy cho cô biết bốn chức nghiệp đó tượng trưng cho điều gì?"
Louis thoáng đầu là ngạc nhiên, xong sau đó lại tự vẽ lên đường cong mỹ miều nơi khóe miệng, cậu hân hoan.
"Điều đó bọn em chưa được biết.
Sau chiêu này, cô hãy nói cho bọn em nghe nhé!"
Reagan hờ hững nhún vai, không chần chừ cô đáp lại ngay.
"Được thôi!"
Chỉ chờ có vậy, Louis mạnh mẽ bổ kiếm xuống.
Cột sáng lúc này chính là lưỡi kiếm, bây giờ ánh sáng mới thực sự bùng nổ tạo thành cơn lốc ánh sáng vặn xoắn cả đất trời.
Toàn bộ không gian đều bị ánh sáng mạnh mẽ bao phủ.
Khắp tầm mắt đều là làn sóng ánh sáng trắng thần thánh.
Chiêu này là toàn lực của Louis nhưng không phải giới hạn của Licht Valgus, nó còn có thể làm được hơn thế nữa vì...
Năm năm trước đòn này đã từng xóa sổ thành phố cực kỳ to lớn sầm uất Cerenaux.
"Oành!!!"
Một tiếng nổ vang trời, kèm theo đó là chấn động không thôi, trong không gian lại vang lên những âm thanh ríu rích thật vui tai.
Đây lẽ nào lại là âm thanh của ánh sáng?
Hiện tại dãy hành lang vẫn đang bị ánh sáng bao phủ, vạn vật dường như đang bốc lên luồng ánh sáng nghi ngút.
Louis buông Licht Valgus xuống, Ma lực của cậu đã bị rút cạn, thể lực cũng trở nên kiệt quệ.
[Licht Valgus Vernietig] quả thực vẫn quá sức với cậu, dù chân đã không còn chút sức lực nào, nhưng cậu vẫn cố gắng đứng thẳng.
Đưa đôi ngọc lam nhãn thuần khiết tìm kiếm dấu vết của Reagan, cậu không sợ giết người, vì năm năm trước cậu đã giết tới 1.458.950 người cũng bằng đòn này.
Không phải cậu không coi trọng sinh mạng của họ, chỉ là cậu hiểu rằng...!Rồi cậu cũng sẽ phải trả giá thôi!
Giờ thì, quan trọng hơn.
Lớp của cậu cần có giáo viên mới rồi.
Licht Valgus
Louis A'la Egenskape.