Vạn Giới Pháp Thần

Nhắc tới cuộc tập kích, ông hiệu trưởng vẫn chưa tìm ra hung thủ, Baemyn đã mấy lần gửi thư nhắc nhở ổng, nhưng không có manh mối gì cả.

Vấn đề là Ambrose cũng không sợ, vì cậu vừa rồi đi cùng Fayola - nên nhớ cô bé là ma pháp sư cấp bốn đấy. Với lại cậu cũng không phải không có bài tẩy.

“Có chuyện gì mà bạn vội vàng thế…” Ambrose nhìn cô bé hỏi.

“Phải a, mình quên mất… bạn còn nhớ bài thi môn Thiên văn học tối hôm qua không?”

Đêm qua, bọn chúng lên trên tháp thiên văn thi thực hành môn này, cậu còn nhớ là vẽ bản đồ ba chòm sao mùa hè thì phải…

“Có, thì sao?”

“Chúng ta tháng trước xác định Bảo tàng Ravenclaw ở trong rừng Cấm đúng không? Mình cảm thấy thiếu thiếu thứ gì, vừa nãy thì xong môn Lịch sử pháp thuật nghĩ lại mới nhận ra một manh mối…”

“Đó là gì?” Ambrose hỏi ngay, cậu cũng cảm thấy giống cô bé, nhưng cậu không dành thời gian nhiều để nghĩ vấn đề này, Ambrose còn phải thí nghiệm rất nhiều để chuẩn bị cho việc ghép mạch ma thuật.

“Đi ra đây với mình?” Takagi nhìn xung quanh rồi kéo Ambrose ra một góc vắng người nói:

“Trong Mật mã Ravenclaw, có mấy câu không rõ tác dụng của nó là gì…”

Cô bé đưa ra một tờ giấu và đọc:

“Khi bạn không phải là cánh chim bầu trời

Cũng không phải là cánh chim xinh đẹp trên mặt nước

Cũng không dũng mãnh như đại bàng...”

Ambrose nghe cô bé kể ra ba câu mới bật nói:

“Đúng rồi, mới đầu mình không rõ lắm, nhưng khi về suy nghĩ kĩ lại thì thấy nó đều chỉ một chòm sao cụ thể...”

“Đại bàng, là chòm sao Thiên Ưng; Cánh chim trên bầu trời là chim trời nghĩa là chòm Thiên Cầm. Còn ánh chime xinh đẹp trên mặt nước, lần trước bạn nói rồi... nó chỉ con thiên nga tương ứng với chòm sao Thiên Nga…’

Dừng một lúc, cậu nói tiếp:

“Mình đoán chúng nó đều là gợi ý cho chòm sao Ô nha - và chỉ vào buổi tối mới nhìn thấy…”

“Cậu nói đúng nhưng chưa đủ… Vì sao lại chọn ba chòm sao có vẻ đều là loài chim như vậy?” Takagi bình tĩnh suy luận.

“Có thể là quạ, thiên cầm, đại bàng, thiên nga đều là gia cầm chăng?” Ambrose nói ra suy nghĩ của mình.

“Không, vừa rồi trong bài kiểm tra môn thiên văn học có nói đến ba chòm sao này, chúng tạo thành một thứ gọi là tam giác mùa hè…” Takagi nhấn mạnh nói.

Tam Giác Mùa Hè là một mảng sao gồm các sao tạo ra một tam giác tưởng tượng của bầu trời nửa Bắc bán cầu, với các sao ở đỉnh là sao Ngưu Lang (Altair), sao Deneb, và sao Chức Nữ (Vega).

Tam giác này nối ba ngôi sao sáng nhất của ba chòm sao: chòm sao Thiên Ưng (Aquila), chòm sao Thiên Nga (Cygnus) và chòm sao Thiên Cầm (Lyra).

“Đúng vậy, nhưng vào mùa này không phải tối nào cũng có tam giác mùa hè trên trời sao? Tối hôm chúng ta lén lên tháp Cú cũng có tam giác mùa hè trên trời mà...” Ambrose nhỏ giọng xuống nói.

“Đúng nhưng cậu quên một câu trong đoạn mật mã à, đó là: Nơi cao nhất không phải là nơi bạn gần nhất…” Takagi giải thích cho cậu bé.

“Nơi cao nhất, nơi xa nhất… không lẽ chúng ta phải đến tháp cú vào ngày mà Tam giác mùa hè này cao nhất…” Ambrose bừng tỉnh nói.

Thật quá khó, chỉ mỗi câu ‘Nơi cao nhất không phải là nơi bạn gần nhất’ lại là ba gợi ý cần thiết để tìm tới tầng cao nhất của tháp cú, Bản đồ chòm sao Ô nha trên trần tháp và bây giờ là thời gian kho báu xuất hiện nữa…

“Đúng thế, ta sẽ tìm được vị trí của Kho báu Ravenclaw vào đêm mà tam giác mùa hè lên cao nhất, theo mình tính toán, với độ lệch góc bảy độ ba mươi sáu phút của chòm sao thì thời gian chính là mười một giờ bốn mươi năm phút tối ngày mai.”

“Vậy là ngày mai ta sẽ tìm được vị trí của kho báu rồi…” Ambrose hai mắt sang lên kích động nói.

=====

Một ngày trôi qua rất nhanh, đêm hôm đó Ambrose và Takagi hai người lại rón rén ra khỏi lâu đài, tháp Cú không bị canh gác nữa nên hai đứa quang minh chính đại đi từ cửa chính vào, khi bọn chúng đi tới tầng cao nhất đã là mười một giờ ba chín phút, chỉ sáu phút nữa là Tam giác mùa hè lên cao nhất trong năm.

Ambrose và Takagi hai người đứng chỗ cái cửa sổ mà con quạ trên trần tháp nhìn tới.

Hai đứa đều hồi hộp một mắt nhìn đồng hồ, một mắt nhìn về phía khu rừng Cấm.

Đến giờ, ánh sao chiếu xuống tạo thành một cảnh tượng huyền ảo, cả cánh rừng như bị một màn sương sớm bao bọc. Nhưng có một điểm vô cùng chói mắt ở phía đông nam khu rừng, một điểm sáng chiếu thẳng tới vị trí chúng đang đứng…

Ambrose cũng thử nhìn từ một cái cửa sổ khác nhưng không thấy điểm sáng đó đâu.

“Ở đó... chính là Kho báu của Ravenclaw…” Takagi xúc động nói ra từng chữ.

“Ừ… chúng ta ghi lại vị trí trước đã…”

Ambrose lôi ra tấm bản đồ Hogwarts, cậu mang theo cả các loại kính như KÍNH LỤC PHÂN (SEXTANT) đo khoảng cách để vẽ bản đồ.

Kính Lục Phân là dụng cụ thiên văn hàng hải dùng để đo góc giữa một thiên thể nào đó với đường chân trời hoặc góc giữa hai thiên thể nhằm xác định vị trí của của tàu thuyền trên biển.

Ngoài hải đồ và la bàn, 2 công cụ quan trọng để xác định tọa độ trên biển là đồng hồ chuẩn, để xác định kinh độ so với kinh tuyến gốc và kính lục phân để xác định vĩ độ là những phát minh cực kỳ quan trọng.

May mắn là khi cậu bé làm quốc vương Thất đại đảo quốc, cậu cũng học khá nhiều về hàng hải và vẽ bản đồ, bây giờ áp dụng kiến thức đo vào trong một ‘biển’ cây cối, cậu dễ dàng có thể xác định chính xác vị trí một điểm cố định nào đó.

“Chúng ta đi tìm kho báu luôn chứ…” Làm xong, Ambrose đề nghị nói.

“Ok…” Takagi đồng ý.

Tuy cả hai đứa không có máu mạo hiểm nhưng trước mắt của chúng là Kho báu Ravenclaw đó, khó báu của phù thủy thông minh nhất mọi thời đại - nó là một thỏi nam châm không thể cưỡng lại của các Ravenclaw‘er.

Năm phút sau, hai đứa trẻ di truyền từ ngọn tháp Cú tới bìa rừng, tại đây Ambrose đi tới một điểm mốc mà cậu đánh dấu trên bản đồ, đó là điểm bên ngoài khu rừng mà có khoảng cách gần nhất tới kho báu.

Ambrose đặt cây đũa phép nằm ngang trên lòng bàn tay, nó thì thầm với cây đũa phép:

“Point me!” (ND - Xác định phương hướng)

Cây đũa phép quay một vòng rồi quay về bên phải, chỉ ngay vào một chùm cây rậm rịt. Hướng đó là hướng bắc, và nó biết là nó cần phải đi theo hướng tây bắc để đến vị trí kho báu.

Xác định xong hướng đi, Ambrose nói với Takagi:

“Chúng ta đi hướng này…”

Nói xong hai đứa chui vào lùm cây, đi sâu vào trong khu rừng Cấm. Khu rừng tối tăm một cách đáng sợ, tuy hai đứa sử dụng ma thuật chiếu sáng nhưng dường như tất cả ánh sáng đều bị bóng đêm nuốt chửng.

Bọn chúng không gặp bất kì chướng ngại vật gì, hoặc sinh vật nào trong khu rừng, mọi thứ thật yên tĩnh.

Mỗi khi đi được một trăm mét là Ambrose lại đọc thần chú xác định phương hướng một lần, bọn chúng không muốn bị lạc đường. Giờ cũng đã hơn nửa đêm rồi, chúng không muốn lãng phí thời gian để tìm đường khi đi lạc.

Đi thêm một đoạn, hai đứa trẻ gặp một lối mòn, đây có lẽ là đường đi của mấy con vật sinh sống trong khu rừng này…

Bỗng nhiên, từ phía sau một tiếng cành cây rung động vang lên, Ambrose giật mình quay đầu lại, cậu chĩa cây đũa phép về phía trước xem có thứ gì…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui