Vạn Giới Pháp Thần

Nếu là nhà Karling mấy năm trước, thì sáu trăm ba mươi nghìn đồng vàng Galleon là một số tiền không nhỏ, nó đủ chi trả cho cả bộ máy gia tộc trong một tháng.

Nhưng giờ đâu còn như xưa, chỉ riêng ba công ty đầu tiên trong Tập đoàn Karling đã có doanh thu bằng từng đấy trong một ngày.

Vấn đề là tên Bagman có đang để cậu đầu tư từng đấy tiền không, cậu lạnh lùng nói:

“Xin lỗi vì tôi phải hỏi câu này, ngài Bagman, ngài có nghĩ mạng của ngài đáng giá sáu trăm ba mươi nghìn đồng vàng Galleon không?”

Bagman ngồi bên dưới, ông cũng nhìn rõ phản ứng của Ambrose và Baemyn hai người, ông cũng không bất ngờ nhiều khi họ phản ứng vậy, số tiền này quá lớn, chính ông cũng không ngờ mình lại bị nợ nhiều vậy, chắc chắc chắn ông bị bọn yêu tinh lừa, Bagman lòng rỉ máu nghĩ.

Không sống thì chết, Bagman cắn răng nói lên sự thật:

“Không đáng.”

“Vậy ngài nghĩ tôi tại sao phải bỏ ra số tiền lớn như vậy để phung phí trên người ngài?” Ambrose giọng giễu cợt nói, nó nhìn ông cựu tấn thủ bằng nửa con mắt.

“Tôi… tôi…” Bagman tức không nói được lời nào, thằng bé nói quá đúng, ông bi thương nghĩ.

Đúng lúc này, Baemyn lên tiếng:

“Ông Bagman, ông có nghĩ lên làm Trưởng ban Ban Thể dục Thể thao Pháp thuật không?”

Bagman nghe vậy giật mình, ông phải nói sắp bị sa thải tới nơi rồi, có khi sau khi giải World Cup Quidditch kết thúc, ông sẽ bị bọn yêu tinh thủ tiêu không chừng, thời gian đâu mà nghĩ tới chuyện thăng tiến.

Khoan, nếu… nếu bọn họ nói vậy… một ánh chớp lóe lên trong đầu Bagman, ông đâu còn gì để mất, chỉ có cái mạng này thôi… vậy thì…

Bagman nhắm mắt lại như ra một quyết định quan trọng nhất trong đời, nửa đời sau của ông đều dựa vào nó.

Bagman dõng dạc nói:

“Tôi, Ludovic "Ludo" Bagman xin thề dâng lên lòng trung thành của mình đối với cậu chủ nhà Karling.”

Nói xong, Bagman quỳ xuống chờ Ambrose trả lời.

Một phút qua đi, Bagman khuôn mặt kiên quyết vẫn quỳ ở đó, bên trên, Ambrose đang nhâm nhi một tách trà, đây là tách thứ hai rồi. Đặt cốc trả sang một bên, cuối cùng cậu nói:

“Tôi tiếp nhận lòng trung thành của ngài, ngài Bagman.”

Chỉ một câu nói của Ambrose thôi nhưng khiến trái tim Bagman nhẹ bỗng, toàn bộ sự lo lắng, sợ hãi, bi quan ông trải qua suốt một năm nay hoàn toàn biết mất. Đây giống như thể ông được ban sự sống một lần nữa vậy.

“Nhưng…” Ambrose cao giọng hơn nói.

Giọng nói của Ambrose lại kéo ông trở lại hiện thực, Bagman hai bắt nghiêm túc, kiên định, xem ra cậu chủ nhà Karling còn có điều kiện gì.

Nhìn tất cả hành động vừa rồi, ông không khó để ông đoán được nhà Karling muốn thông qua ông tiến vào vòng quyền lực của Bộ pháp thuật đây.

Dù biết vậy, nhưng Bagman vẫn biết mình đang ở vị trí nào, nhà Karling đang thức tỉnh sau cơn ngủ say, không sớm thì muộn họ sẽ trở lại vị thế thời hoàng kim… dù có ông hay không, đây chính là điều ông đang nhìn thấy…

Tất cả là vì cậu nhóc mười hai mười ba tuổi trước mặt này ư? Bagman chợt nhận ra nghĩ.

“Lòng trung thành không phải là thứ nói đầu môi là được, nó cần qua rất nhiều thời gian và thử thách…” Ambrose uy nghiêm nói, cậu nhìn thẳng vào mắt Bagman như cái cách cậu nhìn những thần tử của mình khi còn làm vua ở Thất đại đảo quốc.

“Vâng…”

Bagman nhìn vậy trong lòng kính sợ, đột nhiên ông thấy mình đánh giá còn thấp cậu chủ nhỏ nhà Karling, cậu nhóc này... không cậu chủ tương lai sẽ không đơn giản như vậy. Bagman không dám đối mắt với Ambrose, ông cúi gập đầu xuống.

Trong tâm lý của Bagman, trời của ông chỉ là cái chức Bộ trưởng Bộ pháp thuật quyền lực và bao nhiêu người ngưỡng mộ mà thôi.

Ông làm sao nhìn thấy những phù thủy, pháp sư mạnh mẽ có sức mạnh hủy diệt trời đất như Bán thần Leolacdo Duvanhkate.

Hay là một thế giới khác như Narnia, và ở đó có hẳn một vị thần luôn - Thương hải Đại Vương (The Emperor - beyond - the - Sea), cha của Alan.

Ambrose không rời mắt khỏi ông cựu tấn thủ, cậu nói:

“Baemyn, bác mang vật đó cho ngài Bagman của chúng ta.”

Baemyn nghe vậy ‘vâng’ một tiếng, nhưng trong lòng ông sung sướng không thể tả nổi, ông vô cùng tự hào, cậu chủ của ông bắt đầu trưởng thành rồi…

Ông quản gia tay vung cây đũa thần, một cái khay trôi bồng bềnh xuống trước mặt Bagman. Trên nó có một tờ giấy và một cậu bút lông vũ.

Ambrose nói tiếp:

“Đó là một bản khế ước, nó sẽ là vật đảm bảo lòng trung thành của ngài, ngài Bagman, cho tới khi thời gian và thử thách chứng minh nó là thật.”

Bagman hai tay cầm bản khế ước, nó là vẫn khá thông dụng trong giới phù thủy khi thực hiện các giao dịch, nhưng ông có thể cảm nhận bản khế ước này khác hoàn toàn, nó rất nguy hiểm.

Nếu ông vi phạm bản khế ước, có thể sẽ chết hoặc sống không bằng chết… Bagman rùng mình nghĩ

Đương nhiên rồi, bản khế ước đó là kết quả nghiên cứu cả mùa hè của Ambrose và Fayola, nó kết hợp tri thức của hai loại khế ước của hai thế giới khác nhau: Thế giới thực và thế giới của Bán thần Duvanhkate.

“Tôi ký…”

Bagman tay phải cầm chặt bút viết nhanh tên của mình lên tờ giấy, sau khi viết xong, tờ khế ước run lên cầm cập, rồi nó biến thành một vệt sáng bắn vào trước ngực của ông và biến thành một hình Chữ K cách điệu xinh đẹp.

“Tốt, chào mừng chú gia nhập, chú Ludo.” Ambrose cười nói.

“Là hân hạnh của tôi thưa, cậu chủ.” Ông Bagman hoảng hồn lại cung kính nói.

Ambrose đưa ánh mắt ra hiệu cho Baemyn dẫn Bagman đi, ông ta còn cần phải biết nhiều chuyện khác mới làm việc cho nhà Karling được.

Baemyn hiểu ý cậu chủ của mình, ông cười thân thiện nói:

“Bây giờ chúng ta còn có việc, anh Bagman, đi với tôi…”

“Ông Sutherland (đương nhiệm Trưởng ban Ban Thể dục Thể thao Pháp thuật) năm nay về hưu phải không, cậu có chắc giành được ghế của ổng không?”

“Không ai có thành tích tốt như tôi đâu…”



Sau khi hai người rời đi, từ một cảnh cửa bên phải Fayola bước vào, cô bé không ngại ngần gì ngồi xuống vị trí bên cạnh của Ambrose. Gian phòng này được thiết kế gần giống đại sản của lâu đài Flavitas.

Ngồi xong, cô bé tự chuẩn bị cho mình một cốc trà và nói:

“Tên kia có đáng giá như vậy không?”

Fayola nói ở đây không phải về số tiền bỏ ra trả nợ hộ Bagman mà là về tờ giấy khế ước, nó đáng giá gấp trăm lần số tiền Bagman nợ.

Cô bé đã phải dùng rất nhiều nguyên liệu ma thuật đáng giá để chế tạo ra nó, với lại cả chất mực dùng để viết lên tờ giấy cũng tốn rất nhiều tiền và nhiều công sức… đặc biệt là cần dùng tới gỗ của cây Táo vàng - thứ này là vô giá.

“Bagman không phải người ngu, với lại ông ta khá mạnh, chỉ kém Baemyn một chút mà thôi, tất nhiên là trước khi bác Baemyn tu luyện phép minh tưởng.” Ambrose cười như ăn chắc một chuyện hời nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui