Vạn Giới Pháp Thần

Ông sư tử nhảy xuống bên dưới vách đá. Ông dẫn bọn chúng vượt qua khúc sông hẹp Rush… Cuối cùng khi tới một khu rừng, Alan biến mất.

Lúc này trời đã tối, mặt trăng đã lên, mọi người như tỉnh lại sau một giấc mơ. Bọn họ không hiểu vì sao mình lại tới đây. Cả một ngày đi liên tục không ngừng nghỉ. Và tới giờ bọn chúng vẫn còn thấy sung sức.

“Chuyện gì đã xảy ra?” Peter nói.

“Là Alan, ông dẫn mọi người tới đây. Anh không thấy à!!” Lucy hai mắt long lanh nói.

Cả bọn giật mình, trong đầu chúng đều hiện lên hình dáng ông sư tử uy mãnh, với cái bờm tuyệt đẹp. Nhưng sao bọn chúng không thấy?... Không khí yên lặng bao phủ cả đám, cho tới khi….

“Chúng ta nên đi tiếp hay nghỉ ngơi?” Người lùn Trumpik nói.

“Đi rừng buổi tối rất nguy hiểm, cộng thêm việc phải làm đuốc khiến chúng ta như mooyj mặt trời giữa buổi đêm vậy… Kẻ địch rất dễ dàng phát hiện chúng ta.” Edmund nói.

“Chú Trumpik, chú biết ta đang ở đâu không?”

Ông người lùn dùng điều tiết tối đã đồng tử để có một tầm nhìn trong đêm ẽo nhất, ông nói:

“Chúng ta đang ở khu rừng Phía nam (Northerwood), sẽ mất năm tiếng để vượt qua nó tới Gò Đôi. Tôi đồng ý với vua Edmund là ta nghỉ tại đây đêm nay.”

Đêm hôm đó, không ai ngủ được cả. Nhất là ba đứa anh chị của Lucy, trong đầu bọn chúng còn vô cùng thắc mắc về chuyện hôm nay, về Alan… và cả về cách chúng phản ứng với Lucy khi không tin lời cô bé.

Nhất là Peter, là anh cả, cậu phải có cái nhìn tốt hơn các anh em của cậu, cậu nên sáng suốt hơn mới đúng. Nhưng tận sâu trong lòng Peter vẫn tồn tại một cỗ tức giận… Đất nước của cậu bị phá hủy, mà chính Alan không quan tâm.

Trong suốt mười năm năm trị vì của Peter, Alan không xuất hiện một lần nào trên Narnia. Chỉ có một lần mà ông ta lại chăm sóc tên hoàng tử Cor của Ancherland…

Trong đầu suy nghĩ liên miên khiến Peter ngủ quên lúc nào không biết, tới khi cậu tỉnh dậy thì trời đã sáng.

Peter ngồi dậy nhìn xung quanh. Susan và Edmund vẫn còn ngủ, cậu nhớ là hai đứa đó mãi tới nửa đêm vẫn chưa ngủ… Còn Lucy. Nó lại đi đâu rồi.

Càng gần Gò Đôi thì càng nguy hiểm, Peter biết Caspian và thần dân của mình chỉ đang dựa vào địa hình hiểm yếu chống lại. Không ai biết trong khu rừng kia có quân trinh sát của địch hay không.

Nghĩ tới đậy, Peter lo lắng cầm thanh kiếm đi vào rừng tìm Lucy, nhưng chỉ đi được hai phút, cậu bất ngờ khi thấy một tên quỷ mình người đầu bò Minotaur… tên này tay cầm một cái rìu khổng lồ, trên lưng đeo một hộp tên… hắn trang bị vũ khí khá đầy đủ.

Peter nhớ rõ bọn Minotaur là những sinh vật hắc ám, chúng từng đầu quân cho phù thủy Trắng, chỉ một số ít trong chúng là đầu hàng đi theo Ambrose còn lũ còn lại trốn vào trong những cánh rừng sâu nhất…

Khi còn là vua, thỉnh thoảng cậu cũng nhận được báo cáo bọn quái vật mình người đầu bồ này hại người.

Peter thận trọng nhẹ nhàng bước vào một lùm cây, chờ cơ hội tiêu diệt tên này. nhưng đúng lúc này, Lucy lại chạy chân sáo đi qua.

“Không xong…”

Peter giật mình lăn một vòng xuống đất, cậu tay phải nhanh chóng ôm lấy em gái, tay trái bịt miệng cô bé để không phát ra tiếng kêu đánh động.

“Lucy, im lặng. Nhìn kìa…”

Peter chỉ cho Lucy con Minotaur, và cậu rút thanh kiếm ra, nói với cô bé:

“Bây giờ em trở lại chỗ cắm trại đánh thức mọi người, khu vực này không an toàn nữa rồi. Còn anh đi bắt hắn… có thể ta sẽ được một chút tình báo nào đó…”

Lucy gật đầu nói:

“Vâng ạ… Anh Peter, cẩn thận đấy.”

Sau khi nhìn Lucy biến mất, Peter mới chậm rãi ra khỏi chỗ lấp, cậu cẩn thận đi từng bước mà không phát ra tiếng động.

Nếu bình thường, Peter sẽ không ngại một cuộc đấu trực diện. Nhưng bây giờ là tình huống phi thường đặc biệt, ai có thể bảo đảm trong lúc cậu đánh bại tên này, đồng bọn của hắn không xuất hiện. Giải quyết nhanh chóng là thượng sách.

Đang tập trung tinh thần thì đột nhiên từ phía bên trái của Peter xuất hiện một bóng đen… rồi thanh kiếm của cậu bị một lực đánh hất lên phía trên,

“Chuyện gì…”

Tuy bất ngờ nhưng ngay lập tức Peter hồi phục lại, cậu xoay cổ tay điều khiển thanh kiếm chém vào bóng đen.

“Cheng” “Keng”...

“Cheng” “Keng”...

Hàng loạt tiếng va chạm của hai thanh kiếm vang lên. Tới bây giờ, Peter mới thấy rõ đối thủ của mình là chàng trai thanh niên khoảng mười năm mười sáu tuổi, bằng tuổi với cậu.

Tên này kiếm thuật không lộn xộn, rất có bài bản, hiển nhiên đã được dạy kiếm một cách chính thức từ các kỵ sĩ...

Không lẽ hắn là một trong mấy tên tiểu quý tộc của Miraz. Nghĩ như vậy, Peter ra tay mạnh hơn… Thêm ba chiêu sau đó, tên thiếu niên bị cậu đánh một vả vào má khiến hắn sứt môi chảy máu mồm.

Thêm ba chiêu nữa, tên này mất kiếm, hắn nhanh chóng lùi lại trong khí Peter liên tục chém tấn công.

Không may cho Peter, một đòn kiếm chém ngang vai của cậu bị tên này cúi xuống lẽ được. Lưỡi kiếm theo đà dính chặt vào thân của mooyj câu tùng già.

Nhân cơ hội đó, tên thanh niên kia đứng dậy, hắn đá một phát thật mạnh vào sườn Peter khiến cậu ngã lùi lại ba bước.

Tên thanh niên này vội vàng dựt thanh kiếm của Peter trên thân cây xuống, nhưng mà hắn không đoán được nó lại cắm sâu tới vậy.

Năm giây dùng hết sức, thanh kiếm vẫn không có một tý dấu hiệu lung lay nào cả. Lúc này, Peter đã đứng dậy, cậu cầm một hòn đá bên cạnh định đập một phát vào đấu đối thủ.

Khi còn chỉ cách tên thanh niên một mét thì một tiếng la thất thanh quen thuộc từ phía sau vang lên - đó là giọng của Lucy.

“Không… Không… dừng lại.”

Chuyện gì… Peter thầm nghĩ, rồi một loạt tiếng bước chân, tiếng gầm gừ, tiếng la xuất hiện xung quanh cậu, không biết từ lúc nào Peter đã bị bao vây bởi một đội quân.

Điều kì là đấy toàn là các cư dân Narnia, có người lùn, có thần rừng, có nhân mã, có cả mấy con động vật biết nói khác.

Peter bừng tỉnh, không lẽ tên thanh niên trước mặt không phải là bên địch, cậu giọng nói nghi vấn hỏi:

“Cậu là Hoàng tử Caspian?”

Tên kia miệng còn đang đầy máu, hắn khó khăn nói:

“Vâng. Còn anh là ai?”

Lại vào lúc này, giọng nói của Susan hét lên: “Perter.” Cô bé cùng Edmund và người lùn Trumpik xuất hiện. Sau khi nghe tên báo, bọn họ ngay lập tức tiến đến nhưng bị một đội quân ngăn lại...

Tên thanh niên nghe vậy như hiểu ra, giọng nói của hắn ngạc nhiên nhìn Peter nói:

“Anh là Peter Đại đế…”

“Phải.”

“Nhưng… nhưng tôi tưởng anh phải già hơn thế nhiều…”

“Nếu cậu muốn thì vài năm nữa chúng tôi sẽ trở lại…”

“Không không… Cảm ơn sự có mặt của ngài, thưa đức vua.” Hoàng tử Caspian nói.

Cậu rất ngưỡng mộ Peter vì thế cậu cảm thấy ngượng nghịu thế nào ấy. Thật là một việc vừa hoang đường vừa kỳ diệu khi gặp các vị vua vĩ đại đi ra từ những câu chuyện cổ xưa.

===== Chuyển cảnh =====


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui