Vạn Giới Pháp Thần

Đã mời rồi thì còn khách sáo làm gì, Ambrose dẫn đầu đoàn người ngồi xuống, những người khác theo sau. Họ bắt đầu thưởng thức món cá nướng, bụng đói cồn cào từ nãy rồi – lần đầu tiên có cảm giác đó sau bao nhiêu ngày qua.

Đây là món cá ngon nhất mà Ambrose từng ăn, nó còn ngon hơn cả món ăn hoàng gia của cậu. Tất cả là do nguyên liệu nấu ăn, nó quá thanh khiết, sạch sẽ… thịt cá ngọt hơn cả nước biển, Ambrose nghĩ.

Sau khi đánh chén no nê, Lucy bất chợt nhớ ra điều gì hỏi: 

“Làm ơn nói cho tôi biết cừu ơi, đây có phải là đất nước của Alan không?”

Phải đó, mấy người khác không nghĩ trên đời lại có thứ ngon tới vậy, và đó chỉ là một món cá nướng đơn sơ nhất thôi, chỉ có đất nước của Alan (Alan’s Nation) mới có những thứ mĩ vị như vậy.

“Không phải dành cho bạn, cô bé.” Cừu không chả lời mà nói một chuyện khác.

Rồi nó đảo mắt nhìn qua Ambrose, Fayola, Lucy, Edmund và Eustace năm người nói tiếp:

“Bởi vì đối với các bạn cánh cửa mở vào đất nước của Alan lại ở chính trong thế giới của các bạn.”

“Cái gì? Thật sao!!!” Edmund vừa con đang ỉu xìu vì cừu không trả lời, nhưng giờ nó phấn khích kêu lên. “Cũng có một con đường dẫn đến đất nước của Alan từ thế giới của chúng tôi ư?”

“Mỗi thế giới đều có một con đường để đi đến xứ sở của ta.” Cừu bình tĩnh đáp lại.

Trong lúc cừu nói thế, bộ lông trắng lóa mắt như tuyết của nó bở ra để lộ một bộ lông vàng rực và thân hình cừu cũng thay đổi, to dần ra.

Và đây, Alan đứng trước mặt mọi người, ánh sáng phát ra từ cái bờm vĩ đại của ông.

Người ta thường nói sói đội lốt cừu, nhưng Ambrose chưa từng thấy qua, và giờ cậu lại thấy một con sư tử lại đột lốt cừu, thật không thể tưởng tượng được.

“Ôi, Alan!” Lucy là người đầu tiên vui mừng reo lên. Cô bé nhào tới ôm sư tử cười khúc khích nói:

“Người sẽ nói cho chúng con biết cách đi đến đất nước của ngài từ thế giới của chúng con chứ?”

“Ta sẽ nói với các con điều này suốt đời.” Alan giờ nào giống cừu ngơ một chút nào, ông ta thần bí nói:

“Nhưng ta sẽ không cho các con con đường ấy dài hay ngắn, chỉ biết là nó phải chạy qua một dòng sông. Nhưng đừng sợ, bởi vì ta chính là Người Xây Cầu vĩ đại.”

“Bây giờ thì hãy đến đây, ta sẽ mở một cánh cửa trên bầu trời và trả các con về mảnh đất của chính mình.”

Cái gì… tới lúc phải đi rồi ư… Lucy chấn động nghĩ, cô bé còn chưa kịp nói gì với Ambrose… một ngày qua cô không tìm thấy cơ hội… nhưng Lucy lại nghĩ tới một điều, cô bé khẩn khoản nói:

]

“Con cầu xin Alan, trước khi chúng con đi, người sẽ bảo cho chúng con biết khi nào chúng con được phép trở về Narnia chứ? Xin vui lòng (Please!!). Và xin người hãy làm cho điều đó sớm xảy ra.”

Alan hơi liếc Ambrose một cái, rồi nhìn Lucy với một giọng rất chi là dịu dàng:

“Con thân yêu của ta, con và anh con sẽ không bao giờ quay lại Narnia nữa!”

Ông sư tử nói khiến Lucy đứng người như bị sét đánh, không còn cơ hội trở lại…

Lucy lúc trước cũng đã từng hỏi Fayola và hẹn Ambrose và cô tới gặp mặt khi trở lại thế giới thực, nhưng lúc đó Lucy mới biết bọn họ không thuộc một thế giới, Fayola chỉ nói như vậy… Fayola còn nói thêm rằng cô và Ambrose rất khó có thể gặp được Lucy, thế giới phù thủy có những quy tắc buộc phải tuân theo.

Thực ra tất cả chỉ là lời Fayola và Ambrose nhất trí nói với mấy anh em nhà Pevensie mà thôi, ở thế giới thực, bốn người bọn họ đang sinh sống vào những năm 1945, cách thời điểm Ambrose và Fayola gần năm mươi năm…

Dù có gặp lại cũng không phải Lucy của bây giờ mà là Lucy của hơn bốn mươi năm sau… đã vậy không bằng dứt khoát không gặp… giữ những kỉ niệm này như kiểu bạn thời đi học còn hơn...

Hơn nữa, Ambrose biết mình còn có kẻ thù rất mạnh đang ẩn trốn ở đâu đó, cậu không muốn liên lụy tới mấy người vô can khác…

Việc một phù thủy tự dưng lại gặp một muggle, mà trước đó không tìm ra bất kì manh mối nào liên hệ giữa họ với nhau, điều này không phải rất đáng nghi sao?

Nếu đáng nghi thì bọn chúng sẽ điều tra… Lúc đó thì Lucy và gia đình của cô bé sẽ gặp nguy hiểm mất.

Trở lại, Alan nói:

“Các con đã lớn quá rồi… Cũng đã đến lúc các con phải gần gũi với thế giới của mình hơn…”

Lucy vẫn chưa hồi phục, thì một bên ông chuột Reepicheep đi tới, ông hạ mũ cúi chào Alan theo đúng nghi lễ kỵ sĩ rồi hai tay cầm mũ trước ngực lễ phép nói:

“Thưa đấng tối cao, thần hằng mong ước được thấy đất nước của Người. Thần đã có rất nhiều chuyến phiêu lưu tuyệt vời trên đời, nhưng không có gì làm nguôi đi cơn khát khao đó…”

Ông chuột hơi mất tự nhiên chình lại cái dây đeo kiếm nói tiếp:

“... Thần biết mình không cao quý nhưng nếu Người cho phép, thần xin đặt thanh gươm để hưởng thú vui được trông thấy đất nước của người bằng chính đôi mắt của mình.

Alan bình thản đáp lại:

“Tất nhiên, đất nước của ta được tạo lên dành cho những trái tim cao cả như ông, Reepicheep ạ, dù ông có nhỏ bé tới đâu… Chào mừng tới (Welcome).”

“Tạ ơn… tạ ơn Người.” Ông chuột vui bắt lên nói.

“Hiệp sĩ Reepicheep, ta vua của Narnia, thay mặt toàn thể thần dân trong vương quốc, cảm ơn sự cống hiến vĩ đại của ngài. Và có mặt ở đây, tiễn Ngài sang bên kia thế giới. Không ai xứng đáng hơn thế…”

Caspian đứng một bên bỗng nghiêm túc nói. Cậu và mọi người đều biết dự định của ông chuột, nhưng đến khi chia tay không khỏi luyến tiếc.

“Vâng, thưa bệ hạ.” Hiệp sĩ chuột Reepicheep cung kính nói.

Nói xong ông ta nhìn Eustace đang mếu mó khóc một lúc, rồi ông giơ cánh tai tí ton của mình làm thế cố lên nói:

“Cháu đã làm rất tốt… cháu là một chiến binh vĩ đại. Hãy giữ vững nhé.”

Giọng ông ta đầy vẻ tự hào, ánh mắt không dấu niềm yêu thương, và buồn rầu…

“Vâng… úc… cháu biết.” Eustace quỳ xuống một chân, ôm lấy ông chuột nói.

Reepicheep xoa lưng cậu nhóc, rồi đẩy cậu bé ra, ông hành lễ với các vị vua và nữ hoàng còn lại rồi hai tay hai chân chạy tới phái bức tường sóng biển. Ở đó bỗng nhiên đã để sẵn một chiếc thuyền thúng, chắc là do Alan biến ra.

“Đây là nơi tôi tiếp tục đi một mình.” Reepicheep tuyên bố. Ông hiên ngang đứng trước chiếc thuyền và cắm thanh kiếm xuống bãi cỏ.

Theo truyền thuyết, đất nước của Alan là một nơi vô cùng an bình, ở đó mọi tranh đấu, mâu thuẫn đều bị cấm, mà không cần cấm thì mọi người cũng một mực làm theo.

Đơn giản vì họ thích cái cảm giác yên bình đó mà thôi. Tất nhiên, muốn tới đó ta cũng phải để lại vũ khí.

Ông chuột đẩy con thuyền xuống mặt nước rồi lấy đà nhảy lên nó, ông với lấy mái chèo và bắt đầu chèo về hướng bức tường sóng.

Con thuyền thúng lao đi mỗi lúc một nhanh hơn; và kia, nó lao vụt lên vách bức tường sóng một cách ngoạn mục.

Trong vòng một phần trăm của giây Ambrose mấy người thoáng thấy bóng con thuyền có Reepicheep ngồi bên trong vượt qua đỉnh ngọn sóng.

Sau đó thì nó biết mất và kể từ đấy không nghe thấy ai nói là có gặp bác chuột Reepicheep nữa.

(Nhưng tác tin là bác ta vẫn sống vui vẻ ở đất nước của Alan và vẫn sống cho tới tận hôm nay. Khà khà)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui