Vạn Giới Pháp Thần

Một vấn đề khác là Tên thô kệch không hề nhớ gì về một nghìn năm trước, các Đại hiền giả đã thử lục soát trí nhớ của hắn nhưng không được, có một tầng phong ấn rất mạnh và chắc chắn ở trong não hắn.

Nếu mạnh mẽ phá hủy thì cũng không thu được gì, và tên thô kệch sẽ chỉ là một thằng già ngốc nghếch.

Về tên chủ nhân, bọn họ không thu hoạch được nhiều thông tin, giống như Ambrose cuối năm nhất đã đoán tên chủ nhân kia quả bị nhốt ở một chỗ, chỉ có thể thông qua biện pháp đặc thù mới liên lạc với bọn họ được. 

Cách này là dùng chính thân thể của mấy tên thuộc hạ, giống như việc tên chủ nhận nhập vào xác của giáo sư Paines và tên béo Ronald vừa rồi.

Ambrose cũng biết được một thông tin quan trọng khác, không phải chỉ có một mình chủ nhân của hắn mới là cấp 5, còn có nhiều người khác.

Phần lớn bọn họ không thể xuất hiện ở thế giới thực, và một phần khác thì có thể, nhưng không tên nào dám hành động thiếu suy nghĩ.

Vì vậy, mặc dù nắm giữ sức mạnh vượt trội hơn rất nhiều gia tộc Karling, tên thô kệch ba người không dám trắng trợn giết tới.

Hẳn là có một cỗ lực lượng khác kiềm chế bọn chúng… Hai người đoán vậy.

Không rõ ràng cho lắm, nhưng Ambrose nhớ kĩ một từ: Mấy tên đồng loại với tên chủ nhân của hắn gọi chúng là Elder.

Tất cả chỉ có thế, do không thể trực tiếp đọc trí nhớ của hắn, nên Ambrose không thể xác định đâu là thật, đâu là giả. tên thô kệch chỉ đau quá mới khai ra thôi. Nhưng giờ hắn lại dám trốn chạy…

“Bùmmmm”

Tiếng nổ khác lại vang lên kéo nhân vật chính trở lại hiện thực, Ambrose từ đầu thuyền có thể thấy được quân đội và các hiền giả đang vội vàng chạy tới khu nhà giam.

“Chúng ta có cần giúp đỡ không?” Fayola hỏi. Cô bé quả có tự tin nói điều này, giờ trong cả Thất đại đảo quốc, chắc chỉ có Helios Đại hiền giả và Coriakin Thống đốc mới đánh đỡ được cô bé.

“Không cần. Cậu mới tỉnh lại lên không biết. Hừ… Bên trong hòn đảo Luxuria này, dù có là Thần cũng phải quỳ xuống.” Ambrose tự tin nói.

Cậu ta không phải nói điêu. Hầu như các chiến lực mạnh nhất của cả Thất đại đảo quốc đều ở đây. Công thêm đây lại là sân nhà của Ambrose bọn người. Không phải nói nhiều cũng biết kết quả.

Hơn nữa, dù không bắt được hắn, thì vẫn còn cây thế giới, các vị Đại hiền giả đã nghiên cứu ra một cách lợi dụng trực tiếp nguồn ma lực của cây Táo vàng… đến lúc đấy thì không chỉ là bị đau da thịt đơn giản như vậy.

(Còn vì sao Ambrose lại lo lắng về bọn quái vật tới mức không đều một vị Đại hiền giả nào tới giúp mình? Đơn giản vì số lượng bọn chúng quá lớn, quá nhiều, nhiều tới mức có thể ăn dần lớp ma thuật bảo vệ của hòn đảo đến khi hoàn toàn biến mất. Còn tên thô kệch, hắn chỉ có một mình.

]

Còn việc Fayola dẫn mọi người đánh tan đội quân quái vật, đó chỉ là do chiến lực của cô bé vượt trội nên hẳn mới làm được, còn với các vị Đại hiền giả khác thì không thể. Nên nhớ, Ambrose chỉ tính toán trong trường hợp Fayola không tỉnh lại, cô bé còn đang hôn mê.)

Quay lại, đúng như Ambrose dự đoán, rất nhanh, chỉ mười phút sau, lửa cháy bị dập tắt, các khu vực bị phá hủy đã được sửa chữa. Đã có tiếng thông báo người dân trở lại sinh hoạt bình thường.

Vị đội trưởng đứng phía sau cũng lập tức báo cáo:

“Thưa bệ hạ và nữ hoàng, tên phạm nhân đã bị bắt.”

“Có ai bị thương hay hi sinh không?” Ambrose hỏi, đối với cậu, một vị hiền giả cấp bốn sơ kì yếu nhất thôi cũng quý giá hơn tên thô kệch nhiều.

“Vâng. Không vị hiền giả nào hy sinh, chỉ có một vị Đại hiền giả bị thương nhẹ và vào tên tội phạm khác bị chết.” Đội thương nói.

“Một Đại hiền giả bị thương…” Ambrose bất ngờ nói, cậu trao đổi ánh mắt với Fayola.

Ai cũng biết tên thô kệch chỉ được tính là một nửa cấp bốn mà thôi, nhưng dù vậy cũng không thể so sánh với chân chính cấp năm được, huống chi với cái tư chất một nghìn tuổi mới cấp năm của hắn.

Chỉ có một khả năng duy nhất giải thích cho chuyện này, tên thô kệch, hắn đột phá ma pháp sư cấp 5. Vấn đề là chuyện này cũng rất khó, hầm giam của Thất đại đảo quốc, nhất là trong đế đô nào đơn giản chỉ để nhốt tội phạm không.

Đối với người bị giam giữ là ma pháp sư, xung quanh khu vực nhà giam đều có các ma pháp trận ngăn các ma pháp nguyên tố từ bên ngoài tràn vào… vì vậy bọn tội phạm này không có ma lực bổ sung từ không khí.

Chúng chỉ còn cách bổ sung ma lực qua thức ăn và ngồi tu luyện thuật minh tưởng. Thuật mình tưởng là thuật cơ bản nhất mà lớp vỡ lòng ma pháp sư dạy học.

Nhưng gia đình có nhiều thế hệ pháp sư thậm chí dạy con cháu họ từ khi còn bé tí, ví như vị đội trưởng đang hầu bên cạnh Ambrose và Fayola, không phải ai cũng có cơ hội đứng gần nhà vua và nữ hoàng như vậy, anh ta chỉ kém một chút nữa là đột phá cấp bốn và học thuật mình tưởng từ khi biết nói năm hai tuổi.

Trở lại, để đối phó với thuật minh tưởng, các nhà giam phù thủy luôn được xây dựng bên cạnh một nhà máy thu ma lực.

Hiểu một cách đơn giản, cái nhà máy này có nhiệm vụ hấp thu ma lực của bọn tù nhân, rồi cho vào sản xuất ma lực thủy tinh nhân tạo… rồi cung cấp ra thị trường dân dụng hoặc quân sự.

Nhìn có vẻ ít, nhưng một viên ma lực thủy tinh to bằng nắm tay có thể cung cấp điện cho cả một thành phố trong vòng hai ngày. Và đó là lượng ma lực của một ma pháp sư cấp bốn có thể minh tưởng được trong một ngày.

Dưới tình huống như vậy, tên thô kệch có thể đột phá quả thật là bất ngờ…

Ambrose suy nghĩ một lúc, rồi cậu lại lóe lên một ý nghĩ:

“Phải rồi. Là do pháp thuật của hắn.”

Ambrose nhớ lại, ma pháp mà tên thô kệch hay tên béo ú Ronald sử dụng khắc hẳn với ma pháp bình thường ở thế giới thực, và nó cũng không giống các loại ma thuật cổ xưa trong kho báu của Ravenclaw mà hai người đọc qua.

“Có thể lợi dụng điểm này một chút.”

Nghĩ rồi, Ambrose lại ra lệnh:

“Khanh truyền lệnh lại, bắt hắn tới gặp ta ở Đại điện lâu đài, và cho thuyền đi nhanh hơn, ta và nữ hoàng còn có việc gấp.”

“Vâng, thưa bệ hạ.”

====

Trong Đại điện lâu đài Flavitas, nơi Ambrose và Fayola tiếp kiến quần thần, hai người đang ngồi trên ngai vàng của mình.

Bên dưới là toàn bộ Nội các, tất cả các Đại hiền giả, và hai vị chủ tịch Nguyên hiền giả và Hiền giả, thêm cả năm bị tổng thống soái quân đội đế quốc.

Đứng ở đây toàn là các nhân vật đầu nào trong Thất đại đảo, bọn họ để ở lại sau trận chiến với lũ quái vật vừa rồi. Tất cả đồng loạt quỳ khom mình hành lễ nghiêm trang nói:

“Tham kiến bệ hạ.” xN.

“Tham kiến nữ hoàng.” xN.

“Tất cả bình thân, Dwine khanh báo cáo việc tên tù nhân vượt ngục đi.” Ambrose nói ngay.

Thủ tướng Dwine vội vàng bước lên nói:

“Vâng, đúng là tên tội phạm Raychick Karling trốn thoát khỏi phòng giam của mình, nhưng chúng thần đã nhanh chóng không chế được đối tượng, không có thiệt hại nào về người ạ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui