Vạn Giới Pháp Thần

“Trong nhiều thế kỷ qua đã có nhiều báo cáo về Hòn đá Phù thủy, nhưng hòn đá duy nhất đang còn tồn tại hiện nay thuộc về ông Nicolas Flamel, một nhà giả kim xuất sắc và cũng là một người say mê ca kịch.”

Hermione nghe xong đơ người ra, chắc trong đầu cô bé đang lóe lên rất nhiều suy nghĩ, Ambrose không muốn làm phiền… sau một phút, cô nhóc cúi đầu cảm ơn Ambrose rồi chạy mất.

Chờ đến khi Hermione chạy mất, Fayola mới lên tiếng:

“Bạn có nghĩ dấu ở trong Hogwarts thực sự là Hòn đá phù thủy không?”

Nghe cô bé nói, Ambrose mới giật mình nghĩ lại. Phải, đang sống yên lành tại sao Nicolas Flamel lại mang mệnh căn của mình cho ông hiệu trưởng Dumbledore.

Không phải ông ta chán đời quá lên muốn chết chứ, chứ làm gì có ai lại có thể từ bỏ sự mê hoặc của bất tử… nhất là với những người sống càng lâu càng sợ chết.

Takagi cũng nêu quan điểm:

“Phải đó, nghe Fayola nói thì mình cũng thấy vậy. Theo mình nhớ, giáo sư Dumbledore khám phá ra mười hai cách sử dụng máu rồng, và nhờ tác phẩm của ông ta về thuật giả kim đồng tác giả với người cộng tác là Nicolas Flamel. Hai người họ không thân nhau tới mức cho mượn một thứ quý giá như Hòn đá phù thủy.”

“Ý của cậu là hòn đá ấy có thể là đồ giả?” Ambrose hỏi lại.

“Không… nó là giả, nhưng cũng không khác đồ thật là mấy, hoặc có thể là thất bại phẩm. Nếu không làm sao có thể đánh lừa được Voldermort được, hắn không ngu tới mức đó đâu!” Takagi nói.

Ambrose nghe vậy gật đầu đồng ý, nếu giải thuyết của cô bé đúng, thì hòn đá giả kia vẫn mang đầy đủ giá trị để cậu trộm nó.

Một bên khác, Fayola thình lình nói:

“Có lẽ mình biết Nicolas Flamel ở đâu…”

Câu nói của Fayola khiến cả hai đứa bạn giật mình nhìn lại.

Trên đời này có ai là không mong muốn bất tử, vì thế Nicolas Flamel và bí mật của ông ta chắc chắn bị rất nhiều phù thủy để mắt tới.

Với tình huống như vậy, để đảm bảo an toàn cho mình và vợ, nhà giả kim phải trốn, ẩn cư ở đâu đó trên thế giới này.

Nhưng Fayola lại nói đoán ra được ông ta đang ẩn cư ở đâu, không lẽ có chi tiết nào cậu bỏ qua, Ambrose lục lọi tất cả trí nhớ trong đầu mình liên quan tới cái tên nhà giả kim này.

Ambrose đã vậy rồi, còn Takagi mới gia nhập càng không rõ, cô bé hỏi ngay:

“Tại sao cậu lại nói vậy? Bộ bạn gặp ông ta rồi hả?”

Fayola có vẻ rất hài lòng trước phản ứng của hai đứa bạn, cô bé nói:

“Ambrose, bạn còn nhớ ông lão hai năm trước tới trường mà đến giáo sư Dumbledore cũng phải cung kính không? Vì ông ta mà bà giáo sư Mcgonagall suýt bỏ mặc không tìm cậu vời Takagi đấy…”

Là ông ta.

Ambrose nhớ lại, Fayola đã kể với cậu về ông lão này, lúc đó ông hiệu trưởng dẫn vị khách này tới hành lang phía tây tầng ba (xem lại chương 114).

Nếu vậy, không phải ông hiệu trưởng mang Nicolas Flamel tới khảo sát nơi cất dấu Hòn đá phù thủy sao! Dễ dàng suy ra, kế hoạch dụ ‘Kẻ mà ai cũng biết là ai’ này của ông hiệu trưởng đã được chuẩn bị từ hai năm trước, thậm chí từ nhiều năm trước đó nữa.

Ambrose tin rằng: Nếu năm ngoái không phải tên gián điệp Quirrell bị mất tích và giáo sư Dippet - phù thủy rất mạnh, vĩ đại nhất thời kì cận đại - đột nhiên nhận chức giáo viên môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám. Nên nhớ khi đó, một mình ở Hogwarts có tới hai ma pháp sư cấp 4 lận…

Nếu không, có lẽ tên Chúa tể này bị Giáo sư Dumbledore xử lý từ năm ngoái rồi.

Nhắc lại mới nhớ, không phải Fayola đã ám chỉ ông khách đó mang lại cho cô cảm giác giống ông lão Nick Fleming chủ tiệm sách Flemmingtun ở San Francisco - Mỹ.

Nghĩ tới đây, Ambrose hai mắt sáng lên nói:

“Là ông ta?”

“Phải. Đúng là ông ấy… nếu không qua lời kể của Hermione vừa rồi, tớ cũng không đoán ra được.”

Ở một bên, Takagi không hiểu nhìn hai người nói:

“Chuyện là sao?”

Tới đây tới lượt Ambrose giải thích cho Takagi về chuyến đi Mỹ của cậu và cuộc cặp với ông chủ quán Nick Fleming… tất cả một chuyện.

Nghe xong, Takagi nhẩm nói:

“Nick Fleming… Nicolas Flamel… không phải là một người sao, một cái tên được đọc lái đi.”

“Đúng thế.” Ambrose nói.

====

Chuyện về ông bác của Fayola đã giao cho giáo sư Dumbledore, tiếp tới chuyện về Hòn đá phù thủy, Ambrose, Fayola và Takagi sau bàn bạc cũng chuyển cho cô em gái Hermione cùng hai thằng nhóc Potter, Weasley xử lý.

Từ khoảng thời gian đo tới giáng sinh Ambrose ba người nhàn việc hơn hẳn, kể cả cuộc thi đấu giữa các câu lạc bộ ba người cũng để cho cấp dưới xử lý.

Nhưng bọn chúng không phải ngồi chơi, Ambrose và Fayola đang gấp rút chuẩn bị những bước cuối cùng của việc khắc mạch ma thuật cho Ambrose.

Đây có thể nói là chuyện quan trọng nhất trong đời của cậu nhân vật chính của ta. Mọi thứ phải được đảm bảo sẵn sàng, tốt nhất, chính xác nhất trong vòng một năm tới.

Ambrose dự định đến học kì hai năm sau là cậu bắt đầu khắc mạnh ma thuật, nếu thành công, Ambrose sẽ là một ma pháp sư chính cống, không phải kiểu hàng nhái như hiện tại. 

Thêm một việc khá cần thiết nữa, Ambrose và Fayola chuẩn bị đưa một số nghiên cứu của Thất đại đảo quốc công khai ra giới phù thủy.

Những nghiên cứu này tuy không phải do bọn họ đích thân tìm ra, nhưng cũng là thành quả của Thất đại đảo quốc, suy rộng ra cũng là của hai người. (Mặt dày một tý)

Mục đích của chuyện này là Ambrose bắt đầu phát triển danh tiếng của cậu ra ngoài Hogwarts, tới toàn bộ thế giới phù thủy.

Công trình đầu tiên Ambrose công bố thuộc về phạm vi ma dược học ứng dụng trong y tế. Linh vực này ông nội - Patrick Karling - của cậu vẫn còn có sức ảnh hưởng, rất nhiều học trò của ông vẫn còn sống và phục vụ, nghiên cứu, cống hiến trong giới y học, đặc biệt ở Pháp rất nhiều.

Đầu tiên sẽ là ma dược chữa độc người Sói. Theo Ambrose biết, trên thế giới mới có loại ma dược giúp người sói trở lên tỉnh táo vào lúc trăng tròn thôi chứ không có thuốc chữa cụ thể.

Nhưng phát minh này đã được các Hiền giả tìm ra cách đây đúng một nghìn năm trước cơ, nó rất cũ so với thế giới Narnia nhưng lại mới tại thế giới thực.

Tiếp theo sẽ là một loại Vắc - xin chống lại độc người sói… nó chỉ có tác dụng trong vòng một năm, sau một năm, phù thủy đó phải đi tiếp lại một lần nữa.

Ambrose đã cho người xây dựng một cơ sở sản xuất loại Vắc - xin này, theo báo cáo cậu vừa mới nhận được từ hôm qua thì đã có hơn mười nghìn lọ đã được sản xuất.

Nếu tính cụ thể ra thì một tháng, người của cậu sản xuất ra được ba nghìn lọ, tương đương với ba mươi sáu nghìn lọ một năm…

Làm một phép tính cơ bản, tổng số phù thủy ở Anh là năm mươi nghìn người, trong đó ai cũng có nhu cầu được tiêm Vắc xin phòng độc người sói.

Không ai có thể đảm bảo họ sẽ không bị người sói tấn công trong đời cả, ít nhất mọi phù thủy Anh Quốc đều nhớ rõ thời khi hoành hành của ‘Kẻ mà ai cũng biết là ai’ đó, hắn ta thả rông tất cả người sói dưới trướng của hắn.

Mặc cho bọn chúng cắn sẽ, biến cả phù thủy và người thường thành người sói… có rất nhiều gia đình phù thủy bị giết, con cái của họ bị biến thành người sói, rồi tóm lại, Voldemort định tẩy não bọn người sói con này trở thành nô lệ cho hắn.

May là kế hoạch này không thành công, sau khi Kẻ mà ai cũng biết là ai biến mất, mấy tên người sói cũng im hơi lặng tiếng hẳn đi, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thông báo phù thủy bị tấn công bởi người sói.

Nói tóm lại là phù thủy nước Anh nói riêng và toàn thế giới nói chung đều rất cần loại Vắc xin chống độc người sói này.

Trở lại, theo Ambrose tính, mọi phù thủy ở Anh đều muốn mua Vắc xin của cậu. Tính ra mỗi lọ vắc xin Ambrose bán có giá 50 đồng vàng Galleon.

Nhân lên năm mươi nghìn người ta sẽ được 50 x 50 000 = 250 000 đồng Galleon vàng. Hai mươi vạn Galleon một năm không phải một con số lớn so với số tiền Ambrose kiếm được hàng năm.

Nhưng nó đại biểu một ý nghĩa phi phàm khác, là phù thủy anh sẽ bị lệ thuộc vào loại vắc xin này, rằng họ khi dùng nó không thể không biết tới người phát minh ra nó là Ambrose.

Đơn giản như vậy thôi là cái tên của Ambrose đã được toàn bộ người dân anh quốc biết tới rồi.

Chứ chưa nói tới toàn thế giới, nếu tính tất số phù thủy trên toàn cầu xem, Ambrose nghĩ là không dưới mười triệu người đâu.

Nếu thế một năm Ambrose đã kiếm được năm trăm triệu Galleon riêng từ cái Vắc xin này rồi, chưa kể một đóng phát minh khác cậu chưa động tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui