Vạn Giới Pháp Thần

Tháng mười hai tới, những bông tuyết lạnh buốt, cơn gió hanh khô của mùa đông đã bắt đầu hành hạ lũ học sinh Hogawarts, khiến bọn nhóc phải ru rú trong lâu đài không dám ra ngoài sân chơi.

Cũng như mọi năm, vào khoảng thời gian này, giáo sư Mcgonagall bắt đầu lên danh sách các học sinh ở lại Hogwarts trong dịp lễ giáng sinh.

Ambrose và Fayola đang ngồi ôm một cốc sô cô la nóng bỏng, bên cạnh họ là đống báo mới nhận, phía đối diện, Hermione và Takagi đang chuẩn bị mấy bài luận khá dài để ra về.

Tất nhiên Ambrose và Fayola có thể thỏa mái về nhà, năm nay, hai người không chịu bất kì uy hiếp nguy hiểm tới tính mạng nào để phải trốn ở trong Hogwarts. 

Một là do Fayola mạnh hơn năm ngoái gấp nhiều lần, hai là kẻ thù của họ - tên chủ nhân giáo sư Paines - đang bị nhốt đâu đó, ở xó xỉnh nào đó trên thế giới này. Và tay chân của hắn bị Ambrose và Fayola xử lý sạch sẽ.

Về phần Hermione và hai đứa nhóc Potter và Weasley, bọn chúng dường như khám phá ra rằng giáo sư Snape là người có ý đồ với Hòn đá phù thủy nên thay phiên nhau theo dõi ông ta.

Chuyện là cách đó đúng hai tháng, trước khi thi đấu trận Quidditch thứ hai. Không may, Harry bị lão Snape thu mất một quyển sách kỹ năng cho các Tầm thủ, mà ngày mai đã là hạn trả cho thư viện trường rồi.

Nên tên này liều mạng tới văn phòng giao sư độc dược để hỏi xem xin lại. Thế là, nó bèn chạy thẳng xuống phòng giáo viên và gõ cửa. Không ai trả lời. Harry gõ lần nữa. Cũng không nghe gì hết.

Hay là thầy Snape bỏ quyển sách trong phòng và chạy đi đâu đó? Vậy sao lại không thử xem sao… Harry đẩy cửa phòng và rón rén bước vào trong. Một cảnh dễ sợ đập ngay vào mắt nó.

Thầy Snape đang ở trong phòng, chỉ một mình với ông giám thị Filch. Tay thầy Snape nắm vạt áo chùng kéo lên quá gối, để lộ một cái đầu gối be bét máu, sưng vù; còn ông Filch đang băng bó cho thầy Snape.

“Đồ trời đánh quỷ vật!” 

Thầy Snape gầm gừ. “Sao ông nói là ông canh được ba cái đầu một lúc?”

Harry vừa nghe thấy thế liền chạy toáng đi, không dám trở lại.

Vậy là quá rõ ràng rồi, lão Snape đã cố vượt qua con chó ba đầu, ăn cắp Hòn đá phù thủy.

Càng khẳng định hơn nữa, chính mắt Harry Potter từng thấy lão giáo sư mũi khoằm đe dọa ông giáo sư lắp bắp Quirrell đáng thương, và ép hỏi thứ gì đó.

Chuyện này Ambrose không can dự nhiều lắm, cậu cho Hermione mấy thứ để đảm bảo an toàn cho cô bé vậy là được rồi.

Nói cho cùng, bọn nhỏ không nhắm tới trực tiếp Quirrel.

Đang ngáp một cái thì ở bức tường đối diện Ambrose, lại có một vụ va chạm diễn ra, nhóc tóc bạch kim nhà Malfoy đang hăm he đối mặt với Potter và Weasley.

Tên này nói:

“Có tránh đường ra không thì bảo? Tính đứng đó kiếm mấy đồng tiền lẻ, hở Ron? Tao thấy mày coi bộ có triển vọng trở thành tay gác cổng sau khi học xong Hogwarts lắm đó. Mà thật ra, đem so cái chòi của lão Hagrid với cái ổ của nhà mày chui rúc, thì cũng như cung điện rồi hén?”

Thằng Ron tức tái mặt, nó định xống tới dần cho Malfoy một trận thì không hiểu sao cánh tay lại đánh tới cái cây thông bên cạnh…

“Ầm… ầm… ầm…”

Lão Hagrid dù rất cỗ những cái cây vẫn đổ, nó kéo theo ba cái cây khác đổ theo và một đống áo giáp sát tường rơi xuống loảng xoảng…

“Chuyện này…” Ron hai mắt trợn trừng nhìn Malfoy nói:

“Là mày làm, Malfoy, thằng chó…”

Harry bên cạnh chưa kịp phản ứng gì, cậu bé muốn kéo Ron lại thì đã muộn, một giọng nói đáng ghét nhất trên đời với nó vàng lên:

“WEASLEY!”

Giáo sư Snape nhue cái bùa hộ mệnh của Malfoy xuất hiện đúng lúc, buộc thằng Ron buông cổ áo Malfoy ra.

Lão Hagrid thò đầu ra khỏi đám cành lá rậm rạp như râu tóc lão, nói:

“Thưa giáo sư Snape, chính Malfoy gây sự trước. Malfoy xúc phạm gia đình trò Ron Weasley.”

Thầy Snape nói ngọt ngào:

“Không thưa bác Hagrid, tôi chỉ thấy trò Ron muốn đánh nhau với trò Malfoy, trò ấy càng khiến đống đồ trang trí trị giá hàng trăm Galleon của trường bị hư hỏng.”

Nói xong ông chỉ về cái đống lộn xộn bên cạnh, nói tiếp:

“Nhà Gryffindor bị trừ năm điểm. Còn trò Ron Weasley, may phước cho mi là ta chỉ trừ nhiêu đó. Thôi, giải tán, cả lũ chúng bay!”

Nói xong, ông giáo sư độc dược vung đũa phép biến đại sảnh đường trở lại hình dáng ban đầu rồi phất tay áo đi ra ngoài.

Malfoy đám người cười đắc trì rồi chạy trở về phía bàn ăn nhà Slytherin, tên nhóc này bắt đầu khoa chân múa tay…

Trong khi đó, Ron nhìn theo bọn Malfoy, nghiến răng trèo trẹo:

“Tao sẽ đập nó. Có ngày tao sẽ đập nó!”



Trở lại, Ambrose thỉnh thoảng coi mấy cuộc và chạm giữa Harry Potter và Malfoy mà thôi, Đối với cậu, nó khá là thú vị…

Ambrose rời mắt khỏi hai thằng bé đang hậm hực, cậu đưa mắt đọc đống báo chí ông quản gia Baemyn gửi cho.

Ngay trang nhất, đó là một tin vui trước thềm mùa Giáng sinh, đó là phương thuốc chữa trị độc người sói Wolfheal của họ đã được thông qua.

==== Viền báo ====

THẦN DƯỢC ĐẾN VỚI NGƯỜI SÓI

Hội đồng Ma dược Anh ngày hôm qua vừa chính thức công bố: Thuốc chữa trị độc người sói - Một phát minh mới lớn nhất trong lịch sử thế giới hiện đại.

Đã 25 năm từ khi Damocles phát minh ra Wolfsbane Potion, một loại thuốc giúp người sói giữ được lý trí khi biến thành sói, nó đã giúp rất nhiều trong việc giúp đỡ người sói hòa nhập với cộng đồng.

Nhưng hiện tại mọi thứ đã thay đổi Wolfheal loại thuốc mới đã xuất hiện

Qua nguồn tin nội bộ, Hội đồng Ma dược Anh đã công bố xác nhận thuốc chữa trị độc người sói do Ambrose Karling cung cấp có tác dụng thực sự.

Qua hai tháng thử nghiệm, các tình nguyện viên không hề có dấu hiệu biến thành sói hay có bất kì dấu hiệu nào cho thấy từng bị người sói cắn qua, kể cả nhưng vết sẹo cũng biến mất.

Tùy từng trường hợp, người bị trúng độc thời gian ngắn sẽ mất thời gian điều trị ít hơn, còn người đã bị biến thành người sói lâu năm cũng có thể trị được nếu theo lịch trịch một năm.

Damocles - Chủ tịch Hội đồng Ma dược Anh - Huân chương Merlin đệ Nhị đẳng đã vô cùng xúc động khi nói về loại thuốc mới này:

“Tôi không biết nói gì hơn, đó là một phép màu, còn hơn cả ma thuật. Một bước tiến trong Lĩnh vực Ma dược học. Loại thuốc này gợi ý cho chúng tôi rất nhiều trong việc nghiên cứu các căn bệnh nan y khác. Xin chân thành cảm ơn ngài, Ambrose Karling.”

Chỉ một lưu ý nhỏ: Thuốc này không có tác dụng với những người sinh ra là người sói.

- Jataka Vatan - Phóng viên Chuyên mục Ma dược học đưa tin.

Các bạn có thể đọc các bài viết cùng chủ đề phía dưới:

-- Ambrose Karling - Thiên tài, ngôi sao mới nổi trong ngành Ma dược học (Trang 5)

-- Chuyện ít biết khi phát minh ra Wolfsbane Potion của Damocles (Trang 6)

-- Karling - Ngôi nhà của những thầy thuốc vĩ đại (Chuyện về Ambrose Karling và Patrick Kaling) (Trang 10)

==== Viền báo ====

Không chỉ có vậy, Baemyn con gửi cho Ambrose một đống báo khác ở nước Pháp và Đức, nơi mà thuốc Wolfheal được công bố. Cái tên Ambrose đã lên một tầm cao mới ở ba quốc gia đại biểu cho toàn bộ giới phù thủy Châu u này.



Đống báo chí đem lại một cuộc oanh động không hề nhỏ trong các học sinh, hứng mũi chịu sự oanh động này là Ambrose, hội fan cuồng của cậu manh động hơn rất nhiều, mấy cô bé này sẵn sàng bu lấy Ambrose ngay mọi lúc kể khi cậu ta vào nhà vệ sinh.

Mấy giáo sư thì nhìn Ambrose với ánh mắt đầu thân thiện và tự hào, học trò của họ mà lại ai cũng cảm thấy tự hào khi được dạy một học sinh xuất sắc như Ambrose.

Hermione nghe được tin cũng níu lo không ngừng bên cạnh Ambrose, cô bé như muốn moi bằng được thông tin quan trong nào đó về người sói và loại thuốc thần kì kia.

Cả trường học náo động trong hai tuần trước khi đến kì nghỉ lễ Giáng sinh.

...

Nhưng, một tin không tốt đã tới với cậu vào một ngày trước khi Ambrose và Fayola lên tàu trở về Luân Đôn. 

Qua thư của Baemyn nói đã có một cuộc tấn công vào cơ sở sản xuất thuốc ở ngoại ô Paris – Pháp, chúng tới vì loại thuốc mà Ambrose thông báo nửa tháng trước.

Một cuộc chiến tranh cỡ nhỏ đã xảy ra giữa hai mươi phù thủy và một đàn sói hơn một trăm con.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui