Vạn Giới Pháp Thần

Vừa ngồi xuống ghế, Ambrose liền đặt cuốn sách bàn. Nó trông vô cùng cũ kĩ làm từ da dê đã úa vàng khè tất cat, gáy sách cũng long tới nơi ra rồi… nhưng nhìn kĩ một chút, Ambrose bất ngờ nhận ra trên đó có in Gia huy nhà Karling.

Cậu lật từng trang một nhưng nó toàn là chữ trống không…

Fayola thấy thế bèn nói:

“Chắc lại phải dùng máu của cậu rồi…” 

“Ừ, mình cũng nghĩ vậy.” Nói là làm, Ambrose đưa ngón tay trỏ lên môi cắn một cái cho no tóe máu ra, rồi nhỏ một giọt vào trong cuốn sách.

Ngay sau đó, từng hàng chữ như đang được viết tay hiện lên. Nội dung trong các trang sách khá kì lạ… nó giống như hình minh họa hơn… nhưng dòng chữ lên xuống theo một nhịp điệu nào đó.

Ambrose không thể nào hiểu được… cậu nhìn Fayola hỏi thăm.

Nhưng cô bé cũng lắc đầu nói:

“Mình cũng không hiểu, chúng ta hỏi Deus đi.”

Vừa nhắc là cái quyển sách ham tiền xuất hiện, nó hát la la:

“À Ambrose và Fayola đó hả… lại gặp chuyện khó khăn gì phải không… mà Ambrose, bạn lấy được thứ quý giá trong cái hang đó chưa?”

“Không được, tụi này phải chạy mất dép mới thoát đây này.” Ambrose quả quyết nói.

“Với lại, có việc cần cậu đây, Deus.”

“Hả cái gì… cứ để mình làm cho.” Cuốn sách hào phóng nói, nhưng Ambrose không cảm thấy vui vẻ chút nào, cậu chỉ tay vào cuốn sách khó hiểu trước mặt nói:

“Đây này… bọn mình không hiểu trong đó viết gì…”

Deus ‘A’ lên một tiếng, rồi bay là là trên cuốn sách da dê cũ kĩ kia và nói:

“Đây là một cuốn sách chép nhạc mà… mấy cậu là dân nghiệp dư lên không hiểu là đúng rồi.”

“Sách chép nhạc.” Cả Ambrose và Fayola kinh ngạc nói.

“Đúng nha… theo mình đoán thì đây chỉ là hai hồi nhạc mà thôi, bản nhạc hoàn chính có thể có năm hồi, bảy hồi thậm chí mười hồi, hoặc hơn nữa…”

“Vậy làm thế nào để chơi được?” Ambrose hỏi ngay.

“Ồ nha… Cái này cần giải mã rồi, mấy dòng chữ lên xuống này có thể là nhịp độ, cũng có thể là thanh độ… rất phức tạp… là lá là là là lầ...” Deus nói xong, liền nháy theo điệu nhạc nào đó, không, đó là điệu nhạc của cái máy thu tiền tự động.

“Tóm lại bao nhiêu, bạn nói đi.” Ambrose sốt ruột chen ngang.

“Đấy, chỉ có Ambrose hiểu mình, năm mươi ngàn điểm thông tin.”

“Cái gì!!! Năm mươi ngàn… chuyện này… nó có đáng giá như vậy không?”

Tới đây, Deus không còn cái giọng cà phơ cà phất nữa, cậu ta nghiêm túc một cách đáng sợ nói:

“Nó còn đáng giá hơn cậu tưởng nhiều Ambrose à…”

Câu nói của cuốn sách khiến Ambrose nổi hết da gà, cậu nuốt nước bọt một cái nói:

“Đổi.”

Deus không phải ứng gì, tên này nói với Ambrose nhue nói với bọn không có tiền còn đòi mua xe sang:

“Không đủ điểm.”

“Hừ… thiếu bao nhiêu.”

“Bốn mười năm nghìn điểm…”

“Nhiều vậy. Được rồi, đây này.”

Nói xong, Ambrose lôi từng chồng từng chồng sách ra đặt lên bàn, đây là đống sách vở từ Thất đại đảo quốc cậu mang theo. Nó không phải những tri thức bình thường như trận nạp điểm lần trước (Xem lại chương 187). Toàn là hàng cao cấp hết cả.

“Ha ha, nhiều qua….”

Đồng thời với chồng sách biến mất là con số ở góc bên trái bên trên trang giấy thay đổi lên một loạt từ 5334 ---> 17334 điểm.

---> 25334 điểm.

---> 37334 điểm.



---> 50334 điểm.

Rồi, nhảy xuống một cái trở về 334 điểm.

Ambrose có cảm giác mình bỗng nhưng giàu sụ lên một đêm rồi sáng hôm sau ngủ dậy trở lại túp lều tranh với vài đồng bạc lẻ

Sau đó, trong cái cười vui sướng của Deus, cậu ta biến thành một cái máy phát nhạc…

Một giai điệu vang lên trong phòng, mới đầu tiên nó rất êm ả, êm đều, nhưng không thiếu sự cao trào thăng hoa, rồi có vài nốt nhạc như bắt lên không trung rồi bị vào nốt khác bao bọc lấy…

Sau ba mươi phút, giai điệu đột nhiên chuyển mình trở lên dồn dập, tức tiếng bíp nhạc khiến cho trái tin con người trở lên nhanh hơn, đoạn đầu nó nhanh bao nhiêu thì đoạn sau nó lại chậm bấy nhiêu.

Và ào một cái, nhịp nhạc như được giải thoát khỏi khuôn mẫu gò bó, nó ào ào thư sướng sảng khoái không tả được.

Đúng lúc này thì giai điệu kết thúc. Deus nói:

“Đó, chỉ thế, hai hồi nhạc.. là sao, hay không.”

Ambrose và Fayola đắm chìm trong đó bây giờ mới tỉnh lại, linh hồn của hai người như bị hút vào trong đó… cậu không khỏi cảm thán:

“Rất hay…” Fayola gật đầu đồng ý.

“Nhưng tớ không lĩnh ngộ hay hiểu nó nói gì cả.” Ambrose bổ sung thêm.

Deus nghe thế như bắt phải vàng nói:

“Phải. Chính nó, đó là cái giá trị của giai điệu này, cậu phải hiểu được thì mới phát hiện ra nó vĩ đại nhường nào.” 

Ambrose và Fayola nhìn nhau, hai đứa quyết định mặc kệ Deus và đồng thời suy nghĩ về cái giai điệu. Đến tận hết ngày cả hai không tìm ra manh mối nài, ngày hôm sau cũng vậy, ngài hôm sau nữa vẫn thế.

Bọn chúng định nghĩ nốt một ngày nữa thì thôi, nhưng bất ngờ có một tấm thư mời được gửi tới trang viên hôm đó.

=== Viền thư mời ===

Ambrose thân yêu - Con trai của ta.

Ta lấy lòng rất vui khi biết con tới Pháp trong dịp Giáng sinh năm nay. Mọi người trong gia đình đang náo loạn hết lên chỉ vì con thôi đấy con trai.

Ôi con biết không, từ khi con công bố cái thuốc gì gì đó chữa trị cho người sói là mọi người nháo nhào cả nên. Bọn họ luôn miệng nhắc ta nên con một cuộc gặp với con. Mệt chết đi được.

Ở nhà cũng vậy. Gabrielle em nó lúc nào cũng nhắc tới anh Ambrose của nó không à… Con bé này luôn đòi sang Anh chơi từ đầu kỳ nghỉ tới giờ.

Thân yêu, gia đình ta vẫn khỏe, nhưng con phải sang chơi đấy, ít nhất là từ đêm giáng sinh tới năm mới, trước đó càng tốt.

Bác thân yêu của con!!

Apolline Delacour

PS: Ta biết con sang Pháp từ đầu tuần rồi, thế mà con không tới gặp chúng ta. Ta đã rất giận. Lần này không được từ chối biết không.

PS2: À còn tiểu Fayola nữa, nhớ phải mang con bé theo đấy, ta nhớ nó lắm. Yêu.

=== Viền thư mời ===

Ambrose đọc xong lá thư cười bất đắc dĩ, cậu cũng mang quốc tịch Pháp nên khi sang đây không cần phải qua Hải quan phù thủy hay gì cả, chỉ cần viết một lá thư báo trước cho Bộ pháp thuật Pháp là ổn.

Mà Bộ pháp thuật Pháp luôn có người của bác Apolline, nên bà ấy muốn biết Ambrose ở đâu cực kì dễ dàng.

Mấy năm trước cậu cũng nhận được thư mời, nhưng hết bận việc này tới việc khác nên không thể thăm bác ấy vào Giáng sinh được.

Năm nay thì khác, Ambrose bị bà bác nắm thóp rồi, không đi thể nào cũng bị ăn Thư Sấm vào mặt.

Bên cạnh cậu, Fayola cũng đã đọc xong tấm thiệp, cô bé nói:

“Lần này cậu đi một mình…”

“Không được, tớ không chịu nổi, cậu phải đi cùng.”

“Không. Không đi.” Fayola trong lòng run nên, từ chối nói.

Tuổi thơ của Fayola phải nói bị bà bác gái này ám ảnh kinh khủng, cứ mỗi khi nhớ lại hồi bé sang nhà bác ấy chơi là Fayola rùng mình.

Bác Apolline của Ambrose nói thế nào nhỉ, bà ta vô cùng hiếu khách và quan tâm tới người nhà, tới mức khá là phiền.

Khi Fayola còn bé, do cô bé quá đáng yêu, nên bị bà bác Apolline chiều lên chiều xuống, đủ loại yêu thương trên đời này, khiến cả con gái bà cũng phải ghen tỵ.

Nhưng dù bà ấy có làm gì thì rất khó có thể ghét được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui