Vạn Giới Pháp Thần

Lễ phục sinh năm nay không khác gì mọi năm, cũng có trứng phục sinh, cũng có một con gà tây nặng vài chục cân trên bàn tiệc, nhưng chỉ khác ở lòng người, bầu không khí không được tự nhiên vui vẻ cho lắm.

Ambrose và Fayola đã về tới lâu đài Karling từ hai ngày trước, nhưng hai người không vội đi gặp Sirius Black vội, vì dù sao ông ta cũng có bạn bè để tiếp.

Ambrose đoán là mấy người đồng đội từng chiến đấu trong Hội phượng hoàng, có thể bọn chúng đã từng hiểu nhầm ông bác Black này, nhưng giờ lại xum xoe với lão ta khi ta tù.

Qua hai ngày, sau khi cái lũ giả nhân giả nghĩa kia đi hết, ông quản gia mới tiếp xúc với Sirius Black và mang hắn ta tới lâu đài của Ambrose.

Nhìn trước mắt cái bao tải đang không ngừng ngọ nguẩy, mặt của Ambrose đen lại, câu bất đắc dĩ nói:

“Bác Baemyn… chuyện này là sao?”

Ambrose biết ông quản gia của cậu là cố ý, một trăm phần trăm là như vậy, cậu còn tin khi mở cái bao ra thì bên trong không phải một khuôn mặt lành lạnh, mà là một khuôn mặt méo mó bầm dập.

Ông quả giả đứng cung kính không đổi giọng nói:

“Thưa cậu chủ, ngài Black đây vừa mới thoát khỏi Akanza - một nơi không dành cho người sống - nên trên mặt tinh thần của ngài ấy không được minh mẫn cho lắm. Nên tôi phải dùng biện pháp ‘mạnh’ mới mang ngài ấy tới đây.”

Miệng nói thế nhưng trong lòng Baemyn còn đầy oán niệm, ai cũng biết ông ta rất yêu thương con gái nuôi của mình, Fayola, dù cô bé có biến đổi thành như thế nào thì ông vẫn luôn như vậy.

Nhưng mỗi khi nhắc tới cái gia đình đã vứt bỏ cô bé hai lần, là ông không thể nào thể hiện khuôn mặt tốt đẹp được, vì vậy, vừa gặp mặt, khi cả hai không hiểu đầu đuôi tai heo gì cả, ông quản gia đã hạ đo ván Sirius Black rồi kéo về lâu đài Karling.

Ambrose không rõ ràng lắm cái sự kiện bí ẩn này, cậu ậm ừ rồi vung tay một cái. Bao tải biến mất trong không khí, lộ ra bên trong một người đàn ông tóc tai, râu ria được cắt tỉa một cách vụng về.

Khuôn mặt ông ta gầy tóp, dơ cả xương… trông như một bệnh nhân suy dinh dưỡng độ ba trong bệnh viện mới ra vậy.

Đã thế, khuôn mặt đầy vết nhăn, vẻ già nua trước tuổi hiển thị rõ ràng trên đó, ông ta như vừa từ trong địa ngục bước ra vậy.

Đối lập với tất cả, là một ánh mắt kiên cường, ương ngạnh… có một chút bất cần đời.

Sirius Black hét lên:

“Các ngươi là ai… ta đang ở đâu… mau thả ta ra.”

Baemyn đứng một bên gầm lên:

“Câm miệng. Cậu chủ có việc muốn hỏi ngươi, ngoan ngoãn mà phối hợp nếu không người có tin chúng ta có khả năng ném ngươi trở lại cái nhà ngục đó.”

Lời đe dọa của Baemyn rất hiệu nghiệm, Sirius Black nghe xong lập tức ngoan ngoãn không nói, nhưng ánh mắt ông ta tóe lửa nhìn Baemyn như muốn ăn tươi nuốt sống ông quản gia.

Tới lúc này, Ambrose mới đằng hắng hai tiếng để kéo sự chú ý về phía mình, cậu lịch sự nói:

“Chú là Sirius Black phải không?”

Sirius Black nghe thế quát lên:

“Không phải là ta thì ta ở đây làm gì, thằng nhóc kia…”

Baemyn lại định quát lên thì một bóng người từ ngoài cửa lướt vào, nó rất nhanh và dừng lại trước mắt Sirius Black, bóng người này giọng lạnh lùng nói:

“Mi nên an nói cho cẩn thận, nếu không ta không ngại giết mi đâu.”

Giọng nói lạnh lùng tới thấu xương, Sirius Black chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà, một cỗ uy áp ép lên người hắn, khiến tên này cứng họng không thể nói được gì… 

Nhưng hắn biết rằng, nếu mình nói gì đó sai thì chắc chắn sẽ chết, hơn nữa không phải chết đơn giản như vậy.

Thấy không khí có vẻ khác xa có một buổi gặp mặt người thân bình thường, Ambrose vội vàng xua tay nói:

“Thôi được rồi, Helios, ông đừng hù dọa vị khách của chúng ta nữa.”

“Vâng, thưa cậu chủ.” Nói rồi, ông Đại hiền giả biến mất… trong lòng ông ta, không người nào được bất kính với vua và nữ hoàng thần thánh của mình, nên vừa rồi, với cái thái độ hỗn xược của Sirius Black, thì ông có thể đem tên này ra giết năm bảy lần rồi.

Ambrose cũng biết vậy, nên không trách vị trung thần này, cậu nhìn Sirius Black và nói:

“Chú có thể nói cho cháu biết về em trai của chú, Regulus Black được không?”

Sirius Black nghe vậy kinh ngạc nhìn Ambrose, nếu bình thường chắc chắn hắn không nói về cái tên này, nhưng hiện tại, hắn vẫn cảm nhận được một ánh mắt sắc lạnh theo dõi hắn từ đâu đó, nên rất thành thực nói tất cả những gì mình biết:

“Em trai tôi… nó là một người hoàn hảo trong mắt bố mẹ tôi… nó kế thừa tất cả nhưng gì tốt đẹp nhất, truyền thống nhất trong gia đình… ngay từ bé nó đã thể hiện mình là một người thông minh… khác hoàn toàn cái đứa con trai lạc loài như tôi…”

Rồi Sirius Black bắt đầu kể lại mấy câu chuyện hồi còn nhỏ xíu chưa vào học Hogwarts, chuyện sau này khi hai anh em đối đầu trên chiến trường… rất nhiều.

Bên cạnh Ambrose, Fayola ngày càng rung động khi nghe kể lại, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy nhiều chuyện về cha ruột mình như vậy.

Câu chuyện kết thúc bằng sự kiện mất tích của Regulus Black, Sirius Black cũng không có thông tin gì nhiều hơn những gì Baemyn điều tra được.

Hơi đáng tiếc nhưng điều này Ambrose và Fayola hai người đã dự liệu trước, lúc này, Fayola mới lên tiếng nói:

“Chúng tôi muốn tới nơi mà Regulus Black đã ở… có thể là nơi cuối cùng ông ta sống.”

Nghe vậy, Sirius Black kinh ngạc nhìn lên hai cô cậu nhóc ngồi bên trên, tuy không rõ tại sao bọn họ lại quan tâm tới em trai ông tới vậy, nhưng Sirius Black vẫn thành thực trả lời:

“Tôi biết, nó vẫn sống trong ngôi nhà của dòng họ Black ở Luân Đôn.”

“Vậy được rồi, chú có thể dẫn đường cho bọn cháu tới đấy… việc này rất quan trọng với bọn cháu.” Ambrose tử tế nói.

“Tôi còn lựa chọn nào khác… chỉ có điều, nơi đấy đã bị bỏ hoang nhiều năm rồi… không biết giờ thế nào nữa.”

“Không sao, chỉ cần ngài dẫn đường thôi ngài Black.” Baemyn tiến lên nói, sau đó ông vung đũa thần giải trừ sợi dây thừng đang trói tay vị khách, và làm thế mời đi trước dẫn đường.

Sirius Black e ngại nhìn ông quản gia rồi nói:

‘Ở đó không còn kết nối với Hệ thống bột Floo… nên chúng ta phải độn thổ tới đó… hai cô cậu có độn thổ được không vậy…”

“Không, ta sẽ dùng xe của Muggle… chú chỉ cần nêu địa chỉ là được.”

Ambrose vẫn không thích cái cảm giác độn thổ nên từ chối ngay, bọn họ không vội, còn hơn một nửa buổi sáng để tới đó.

Rất nhanh, Baemyn chuẩn bị xong một chiếc xe Limo dài trở đủ bốn người, trong buồng lái là ông quản gia và người dẫn đường Sirius Black. 

Phía sau rộng hơn, sang trong hơn, tiện nghi hơn là Ambrose và Fayola đang ngồi, bọn họ không nói gì nhiều mà lẳng lặng chờ tới nơi.

Đúng mười một giờ, chiếc xe dừng lại ở một quảng trường khá đông đúc, một tấm biển bằng đá hoa cương khá to ghi:

“QUẢNG TRƯỜNG GRIMMAULD”

Trong này cấm xe hơi nên bọn họ phải xuống đi bộ một đoạn, nhưng cung không dài, chỉ vừa đi qua ngôi nhà số một ông bác Sirius Black đã dừng lại nói:

“Ở đây rồi, đã từng là nhà của tôi số 12, quảng trường Grimmauld.”

Cả đám đang đứng bên ngoài ngôi nhà số mười một, Ambrose nhìn sang bên trái thì thấy số mười, tuy nhiên bên phải là số mười ba. Làm gì có số 12 nào…

Sirius Black nói xong hơi liếc mắt nhìn ba người đồng hành, hắn thấy hai cô bé cậu bé kia không tiến lên nữa mà nhìn ngó xung quanh, và lão quản gia đáng ghét kia thì thành thật đứng ở một bên hầu, không có ý định tiến lên hay làm gì cả.

Đột nhiên trong đầu Sirius Black nghĩ:

“Không lẽ ba người này không biết cách làm thế nào để nhìn thấy căn nhà…”

Nghĩ tới đây, Sirius Black không tự chủ hơi cảm thấy tự hào, và sung sướng vì mình hơn được ba người kia, hắn ta hắng giọng rồi nói với một cái giọng của các thầy giáo xóa mù chữ nói:

“Muốn nhìn thấy được nó thì hai đưa phải nghĩ tới thứ mà hai đứa…”

Tên này chưa kịp nói xong chữa ‘nhớ’ thì đột nhiên cô bé trước mắt, tay vung một cái, một tia sáng xanh làm bắn về trước mặt bọn họ.

Vấn đề là tia sáng này không va chạm vào căn nhà nào cả, mà bao trùm lên cả một khu vực trước mặt bọn họ... 

Chờ đến khi ánh sáng biến mất, thì một cánh cửa tròn vẹt bỗng xuất hiện từ chỗ không có gì ở giữa nhà số mười một và nhà số mười ba. 

Rồi lần lượt hiện ra tiếp những bức tường và những khung cửa sổ bụi bặm. Làm như thể có thêm một ngôi nhà nữa đang phình ra, ép hai căn nhà ở hai bên nhường chỗ cho nó.

“Chuyện này… con bé này nó vô hiệu hóa cái bùa chú bảo vệ tòa nhà bao nhiêu đời nay của dòng họ Black… sao có thể?” Sirius Black không thể tin nghĩ.

Ambrose bên cạnh thấy vậy ồ lên:

“Không ngờ là loại phép thuật này, trong kho báu của Ravenclaw có nói tới…”

Rồi cậu quay sang nhìn Sirius Black với ánh mắt tò mò hỏi:

“Vừa nãy chú định nói gì hả?”

Câu nói này tưởng như vô ý nhưng đối với Sirius Black không khác nào một cú tát đau đớn giữa mặt, vừa rồi ông còn khinh thường mấy người này, không ngờ, cả nhà tổ của dòng họ Black của ông bị chúng phá dễ như vậy.

Mặt ông bác dòng họ Đen (Black) ngày càng đen hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui