Vạn Giới Pháp Thần

Tháng tư tới, biết được con quái vật trong mật thất của Slytherin là Tử xà cũng không làm bầu không khí khá hơn được bao nhiêu, mặt trời dường như chỉ sưởi ấm được phía ngoài những bức tường tòa lâu đài, rồi dừng lại bên ngoài những khung cửa sổ có chấn song. 

Nhưng bên trong trường, gương mặt người nào cũng lộ nét căng thẳng và sự lo âu. Hơn hai tháng trôi qua không có học sinh nào bị tấn công, cơ lẽ là nhờ các biện pháp của Invention Club.

Các giáo sư sau khi biết tin đã lục soát toàn bộ lâu đài ba lần nhưng không phát hiện con rắn nào cả, kể cả các Thần sáng của Bộ pháp thuật cũng xuất hiện, bọn họ cũng tay trắng mà ra về. 

Giáo sư Mcgonagall đã kiến nghị lên Hội đồng quản trị trường xin đóng cửa trường học để đảm bảo an toàn cho toàn bộ học sinh.

Vấn đề là Lucius Malfoy thẳng tay từ chối, tên này nói:

“Tôi không biết bà lấy thông tin từ đâu là trong trường có một con quái vật như Tử xà Basilisk, nhưng đó đều là suy diễn không có căn cứ, bằng chứng chính xác. Bà có thể thấy đấy, từ sau khi kẻ tình nghi bị bắt (chỉ hagrid) không có một vụ tấn công nào xảy ra cả, chúng tôi không muốn vì mấy thứ không thực tế như vậy mà khiến hàng trăm học sinh phải thất học.”

Xem ra Malfoy sau vụ phế quyền ông hiệu trưởng Dumbledore đã trở thành độc đại ở Hội đồng quản trị trường Hogwarts rồi. Đến bà giáo sư Mcgonagall không cẩn thận sẽ bị đuổi cổ khỏi trường học ngay lập tức.

Bà giáo sư biết điều này, nên không nói nhiều, mà hành động, cụ thể là bằng các biện pháp cố gắng hết sức bảo vệ bọn học sinh.

Các học sinh không được phép đi một mình trong hành lang, phải đi cùng với một tốp ít nhất mười người. Các huynh trưởng sẽ phải đi cùng trong suốt thời gian di chuyển.

Giờ giới nghiêm tăng lên sáu giờ tối, bữa ăn tối sẽ đẩy lên sớm hơn, vào bốn rưỡi chiều. Các học sinh đều phải ở trong kí túc xá, không được phép ra ngoài trừ khoảng thời gian học trên trường.

Học sinh lớp nào thì giáo sư môn đó phải chịu trách nhiệm dẫn bọn nhóc về ký túc xá.

…. 

Tuần trước, Ambrose và Fayola đã nộp đơn xin phép bà hiệu trưởng tạm thời Mcgonagall cho xin nghỉ sớm, bọn họ cũng đã hoàn thành xong trước kì thi cuối năm, kết quả vấn xuất sắc như mọi năm.

Nên không có lý do gì để bà quyền hiệu trường giữ họ ở lại trường cả, ngày mai, Ambrose và Fayola trở lại lâu đài Hogwarts.

Chiều hôm đó, cậu vừa rời khỏi thư viện thì bỗng nhiên cảm nhận được cảnh báo từ chiếc đồng hồ quả quýt trước ngực. Cậu nhận ra ngay nói:

“Không được, là Hermione. Cô bé có chuyện gì rồi.”

Ngay lập tức, Ambrose lục ra tấm bản đồ đạo tặc, trong lòng thầm niệm:

“Hermione, Hermione.”

Rất nhanh tấm bản đồ hiện ra, dấu vết của Hermione chạy một các rất nhanh theo đường rích rắc ở hành lang tầng thứ 2, đúng chỗ mà lần trước Ambrose đón Hermione khi uống nhầm thuốc Đa dịch của mèo.

“Cô bé nào có thể đi nhanh như vậy. Không xong, là con rắn, nó bắt em ấy.”

Ambrose lập tức chạy thẳng xuống cầu thang gần nhất, nhưng khi qua cái ngã rẽ tiếp theo thì lại gặp một đám đông lộn xộn ở đó.

“Ôi mẹ ơi, lại một vụ tập kích khác xảy ra…”

“Đó là Penelope Clearwater… chị ấy biến thành đá rồi.”

“…”

Ambrose không dừng lại để nghe đám đông ồn ào, cậu chảy thẳng qua, khi nhìn sang thì thấy một thông điệp bằng máu to rõ ràng:

“Bộ xương của con bé sẽ vĩnh viễn nằm trong Phòng chứa Bí mật.” 

Thấy thế, Ambrose càng chạy nhanh hơn, qua ba cái ngã rẽ, cuối cùng cậu cũng tới cái nhà vệ sinh, nhưng là gì có ai và con rắn nào ở đây.

Ambrose lật lại tấm bản đồ đạo tặc một lần nữa, tìm cái tên Hermione trên cẩ trường nhưng không thấy.

“Không thể thế được, chắc chắn lối vào Căn phòng bí mật ở đây, nếu không Hermione sẽ không biến mất như vậy… nhưng nó nằm ở đây mới được.” Ambrose nhìn quanh, trong lòng cậu bây giờ không thể bình tĩnh được.

Đúng lúc này, một giọng nói giả nai ngây thơ vang lên:

“Cậu tìm ai. ở đây làm gì có ai đâu ngoài tôi đâu.”

Ambrose nhìn lại thấy một nữ sinh tầm mười bốn mười năm tuổi, có mái tóc đen rũ rượi, mang một cặp kính đính ngọc trai che đậy đôi mắt buồn. Nhưng cô ta không phải người mà là một con ma. Nhưng sao cậu nhìn thấy cô ta thấy quen như vậy.

“Câu không biết chụy là ai hả… he he he… không ngờ lại có người không biết ta…”

“Cô là Myrtle Elizabeth Warren.” Ambrose nói.

Làm sao cậu quên được, đây không phải nạn nhân của Căn phòng bí mật năm mươi năm trước sao, học sinh mà khiến Voldemort đặt được huân chương cống hiến cho Hogwarts. Trong trí nhớ của Voldemort có một đoạn kí ức về cô bé này, ấn tượng của hắn về cô nhóc là một học sinh thường xuyên bị bắt nạt, khó gần, buồn bã.

“Ồ.. lại có người nhớ tên đầy đủ của ta khi còn sống, thật bất ngờ… bon nhóc đó gọi ta là Moaning Myrtle khóc nhè khóc nhè…”

“Dừng lại, cô ở đây thấy vừa rồi có thứ gì đi qua không.” Ambrose thô lỗ cắt đứt lời con ma nói, cậu giờ vội lắm rồi.

Chiếc vòng cổ mà Ambrose đưa cho Hermione có thể phòng ngự được cả ma thuật lần vật lý tấn công, nhưng không phải là vĩnh viễn, hơn nữa người đeo nó cũng bị một lực chấn động vang lại không nhỏ khi được bảo vệ.

Cậu phải tìm ra cô bé càng sớm càng tốt. Còn về con Tử xà Basilisk, nói thực, cậu đã đối diện với nhiều thứ kinh khủng và nguy hiểm hơn nó nhiều, Ambrose thừ sức chỉ cần ba nhát kiếm từ thanh Lleaud là giải quyết con rắn.

Con ma khóc nhè Myrtle cảm thấy như bị xúc phạm, nó hất khuôn mặt lên trời, đe dọa nhìn Ambrose nói:

“Ta không nói đó, mi làm gì được ta.”

Cả hai đều mất bình tĩnh, Ambrose dơ đũa thần nên định cho con ma này biết tay, nhưng đúng lúc đó, mấy giọng nói vang lên bên ngoài nhà vệ sinh vọng lại.

Ambrose lập tức yếm cho mình một là bùa tàng hình cậu không muốn giờ gặp phải mấy vị giáo sư rồi bị bắt về ký túc xá.

Nhưng cậu suy nghĩ quá xa rồi, không phải là giáo sư Mcgonagall, giáo sư Flitwick hay ông giáo sư mũi khoằm Snape. Mà là tên giáo sư giả dối Gilderoy Lockhart, theo sao, không phải là kè kè bên cạnh hắn là hai thằng nhóc Harry Potter và Ronald Weasley.

Ambrose thấy thế thầm chửi: “Đúng là đồ vô dụng, chỉ có hai thằng nhóc năm hai mà không đối phó được, bị chúng khống chế nữa.”

….

“Ôi, lại là tụi bây nữa. Lần này tụi bây muốn gì nữa đây?”

Harry nói: 

“Chỉ muốn hỏi chị đã chết như thế nào?”

Myrtle nói bằng giọng kín bưng: 

“Ta chỉ nhớ là mình nhìn thấy một đôi mắt màu vàng, bự, to. Toàn thân ta như bị túm chặt, và rồi ta trôi đi lơ lửng…”

Harry thắc mắc: 

“Chị nhìn thấy cặp mắt đó chính xác là ở chỗ nào?”

Myrtle chỉ vu vơ về phía cái bồn rửa mặt đằng trước. 

“Ở đâu đằng đó ấy.”

Ambrose thấy thấy nhóc Potter bước tới kiểm tra cái vòi nước, còn thằng Ron tiếp tục chĩa đũa pháp vào mặt ông thầy Gilderoy Lockhart.

Potter sờ xoạng vòi nước một chút, nó thấy ngay một biểu tượng hình con rắn được in nổi trên cái vòi. Nó lùi lại nói:

“Đúng nó rồi Ron, tớ nghĩ mình tìm ra lối vào Căn phòng bí mật rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui