Quân đội mụ phù thủy la hét, chúng vui mừng như sắp nhảy múa tới nơi, mấy tên khổng lồ ngu ngốc khua khua cái chùy trên đầu, bọn yêu tinh nhảy vũ điệu kinh dị, còn mấy con quát vật to lớn khác thì thi nhau phả mùi hôi miệng vào lẫn nhau. Một khung cảnh khiến người ta nổi gai ốc.
Ngược lại, quân đội Alan khuôn mặt lo lắng, chúng không còn khí thế cầm vũ khí. Lucy con gái đã thút thít, cô tưởng nghĩ là Alan lại chết, thằng Edmun thì sợ run nẩy bẩy, nó đang nghĩ làm sao thoát khỏi chiến trường, rõ ràng nó nhìn ra Alan chết thật thì bọn họ sẽ thua. Anh cả Perter nắm chặt cây kiếm, mặt đằng đằng nhìn mụ phù thủy….
Fayola đã rơi vào tư thế sẵn sàng chiến đấu, cô bé tiến sát Ambrose, cô nhất định đảm bảo cho cậu an toàn. Còn về nhân vật chính của chúng ta, cậu không lo lắng quá, cậu tin rằng Alan vẫn còn sống, mụ phù thủy sẽ thua, cậu an ủi Fayola:
“Fayola, cậu không cần căng thẳng vậy, cậu quên Alan là con của ai à, nếu ông ta rơi xuống nước thì muốn chết cũng khó…”
Đúng như lời Ambrose nói, cậu vừa dứt lời, mặt sông vang lên tiếng “Răng rắc…” lớp băng đang vỡ ra, một ánh sáng xanh đậm xuất hiện, không khí đầy mùi vị của biển cả, cái mùi mằn mặn của muối, mùi thanh mát của khoáng chất.
Alan lấy một thân thể khỏe mạnh, không vết thương phá tan lớp băng nhảy lên bờ, ông há to miệng gầm lên, vẻ mặt của ông trông dữ tợn đến nỗi Lucy mấy người không dám nhìn vào, tất cả cây cối xung quanh mặt nghiêng ngả trước luồng gió thoát ra từ tiếng gầm như một cánh đồng cỏ ngả rạp xuống trước một cơn gió mạnh.
Mụ phù thủy không tin vào mắt mình, kinh hãi nói:
“Sao có thể, mi đã bị ta giết chết một lần nữa mà, mi không thể sống sót được..”
Mụ không thể tin nổi, hết làn này tới lần khác mụ giết Alan nhưng đều không thành công, lần đầu mụ lợi dụng phép thuật tối cao (The deep magic), lần sau mụ phải đánh cược linh hồn mình cho Đảo bóng tối để lấy sức mạnh, vậy mà Alan không việc gì. Ông trời thật bất công….
“Mụ không ngờ phải không, chính mụ đã bóp nát trái tim ta, mụ làm khá lắm rồi nhưng chưa đủ, mụ còn không biết rất nhiều thứ..” Alan nhìn phù thủy, giọng ộng nheh nhàng và bình thản.
“Không lẽ ông ta cứu ngươi, nhưng ông ta đã nói không tham gia vào Narnia rồi…” Mụ phù thủy sững sờ thốt lên.
“Không, mụ thật thiếu hiểu biết, mụ chỉ biết về phép thuật tối cao (The deep magic) mà không biết phép thuật tối cao hơn (The deeper magic) tồn tại từ trước đó, mụ còn không biết từ khi ra đời ta đã được biển cả chúc phúc, không có một thủy vực nào không cung cấp năng lượng chữa thương cho ta, ta bất tử ở đó.”
“Không cần mi nói, ta đã giết mi một lần, rồi một lần, ta còn có thể giết mi lần nữa…” Mụ phù thủy thật điên rồi, mụ gào thét. Mụ niệm thần chú.
Từng tảng, từng tảng băng bắt đầu lung nay, chúng bay lên và ghép với nhau thành hình một con quát vật khổng lồ. Con quát vật cao hai mươi mét, đầu nó mọc ba cái sừng, đôi mắt đỏ ngầu, chân tai nó to như một chiếc xe tải. Nó gào rú lên, miệng nó thổi ra từng cơn gió âm độ, cơn gió đi tới đâu là ở đó mọi vật đông cúng lại.
Con quát vật dùng cái chân dẫm Alan như dẫm một con kiến, tiếng băng đá ma sát, va vào nhau “kẹt kẹt” khiến Ambrose cách đó hơn một dặm bị ù tai.
Alan sẽ đối phó với nó thế nào đây? Ambrose vừa dùng hai tay bịp tai lại nghĩ, nhưng không gian đột nhiên trở lên yên lặng. Ambrose từ từ bỏ hai tay ra, cậu không biết chuyện gì đang xảy ra, cậu vỗ lưng Fayola hỏi thăm:
“Cậu có nghe thấy gì không..” Nhưng cậu cũng không nghe thấy tiếng nói của mình, tất cả âm thanh như bị thứ gì nuốt mất vậy.
Fayola quay lại, cô không nghe thấy cậu bảo gì, cô bé nhìn Ambrose ánh mắt hiện lên hai chữ không rõ ràng.
Cả thế giới như câm lặng vậy, Ambrose nhìn thấy tên quái vật khổng lồ đang tiến tới Alan, nó nâng gối giơ cái cái chân lên. Mụ phù thủy ở đó cả người đang lắc lư dữ dội, mụ đang há miệng, cậu không biết mụ nói gì.
Thình hình, một giai điệu, một giọng hát vang lên phá vỡ sự câm lặng.
Ambose thấy Alan, ông thong dong đi về mụ phù thủy, và ông ta đang hát.
Tiếng hát ấm áp, nó mang lại gió xuân xua tan mùa đông giá băng. Những ngọn cỏ, những cái cây bị quật ngã hay bị đóng băng bởi trận chiến như bừng tỉnh, chúng rũ sạch đất và băng trên người, và chúng hồi sinh, ra lá, ra hoa với một tốc độ gấp trăm lần bình thường.
Chiến trường bây giờ giống như một cánh đồng hoa hơn, với đầy đủ màu sắc, cỏ non màu mạ, hoa mẫu đơn tím, cành thủy tiên màu trắng,... xa xa một rừng đào đang khoe sắc. Nh;ng cảnh vật không phải là thứ duy nhất bị ảnh hưởng.
Con quái vật băng, nó bị dơ ra như một đồ chơi khổng lồ hết hạn sự dụng, chân nó vẫn dơ lên định dẵm Alan.
Giọng hát vang tới làm nó run run, rồi nó bắt đầu tan ra như những bông tuyết đọng trên cửa sổ khi mùa xuân tới. Không nhanh không chậm, những dòng nước tan ra như lại tưới tắm cho những cái cây bên cạnh, chúng lớn lên nhanh chóng thành một khóm cây mang kích thước một ngôi nhà.
Còn về mụ phù thủy, mụ đang la hét, nhưng chỉ có mụ nghe thấy mụ hét thôi, cả người mụ bắt đầu tan chảy, chính xác chảy như cái kem để trong nắng chói trang mùa hè.
Mụ vẫy vùng muốn thoát khỏi thứ gì đó, nét mặt mụ ta kinh hoàng, giống hệt khuôn mặt các nạn nhân bị mụ biến thành tuongj vậy. Mụ muốn chạy trốn nhưng mụ nhận ra chân mình đã hóa lỏng.
Thật kinh khủng, mụ phù thủy tan thành một thứ chất nhầy nhầy, đen xì, xấu xí như chính bản chất mụ.
Rồi, hay ít nhất mụ trở về vói đất, trở thành một phần của Narnia.
Tiếng hát vẫn tiếp tục, lần này những cư dân Narnia bị thương trong chiến tranh, vết thương của họ khép lành như một cuộn phim bị tua lại vậy, không chỉ về thể xác mà tinh thần họ cũng được thăng hoa, họ thoải mãi cười, cảm giác nhẹ nhàng như lông ngỗng.
Alan đang thi triển một ma pháp vĩ đại, nó ảnh hưởng tới mọi sinh vật.
Đến khi tiếng hát biến mất, mọi người tình lại, bọn họ cảm giác chưa bao giờ tốt hơn, một con voi Narnia rạng rỡ nói:
“Bây giờ tôi cảm thấy có thể ăn hết một cánh đồng cỏ…” Rồi nó khua khua cái vòi của mình chúng minh súc mạnh.
Một giọng nói khác vang lên, đó là Gấu nâu Pooh, không, có lẽ bây giờ mọi người phải thay đổi cách xưng hô:
“Mọi người nhìn này, lông tôi, ôi trời ơi. Chúng trở lại màu vàng mật thật đẹp, nó thật mềm nữa, ấy sờ thử xem..”
Quân đội Alan bắt đầu ầm ĩ, chúng chìm đắm trong cảm giác tân sinh, chúng dường như quên mất mụ phù thủy và quân đội của mình
Bất quá vẫn còn người nhớ tới mụ phù thủy, quân đội phù thủy bây giờ yên lặng như tờ, Nữ hoàng của họ đã chết, bọn chúng thấy hụt hẫng, chỗ dựa tinh thần của chúng biến mất. Nếu không có chỗ dựa khác bổ khuyết thì chúng sẽ tan cỡ thành nhiều mảng. Rồi sẽ bị tiêu diệt từng phần một.
Cũng có những kẻ vui mừng, những tên đó thật sợ mụ ta, chúng bị mụ ta dùng vũ lực điều khiển, bắp ép tham gia trận chiến.
Cũng có những kẻ đau buồn, chúng là nhũng bề tôi trung thành với mụ và có những kẻ sợ hãi, chúng sợ Alan và quân đội ông sẽ giết sạch chúng.
Nếu ta diễn ta tâm trạng hai bên bằng màu sắc, ta dễ dàng vẽ ra hai vùng nóng lạnh rõ rệt.
==========
Nhưng có một tên tỉnh lại nhanh nhất, đó là Hag, tên phụ tá đắc lực và trung thành của mụ phù thủy, từ ngay khi Alan nhảy ra khỏi con sông, hắn đã từ từ lùi vào, hòa mình trong đám đông.
Lúc mụ phù thủy chết, ánh mắt hắn sáng lên, không ai biết hắn đang nghĩ gì. Con phù thủy Hag tiến tới hai vị thống lĩnh quân đội, báo đen Black Panther và quỷ đầu trâu General Otmin, hắn thấp giọng nói:
“Nữ hoàng đã ra đi rồi, chúng ta phải nén đau buồn, hai vị còn nhớ những gì Người đã nói chứ…”
Hai tên thống lĩnh bừng tỉnh, một ngọn lửa hy vọng cháy lên trong chúng, lòng trung thành với nữ hoàng bùng nổ, General Otmin kiên quyết nói:
“Đúng vậy, nữ hoàng đã ra đi rồi, nhưng chúng ta phải bảo vệ vương quốc.”
Báo đen Black Panther gật đầu, ông sốt sắng nói:
“Chúng ta không thể ở Narnia nữa, Alan sẽ không đồng ý cho vương quốc Phù thủy trắng còn tồn tại, một vương quốc mới sẽ sinh ra. Vị vua Alan đã chọn sẵn.”
Báo đen liếc nhìn bốn anh em nhà Pevensive, đac biệt là tên Edmun, trông nó *** tính thế kia mà được chọn làm vua, còn mấy anh chị em của nó nữa, bọn chúng quá tầm thường.
General Otmin lo lắng hỏi:
“Chúng ta sẽ đi đâu đây, trở lại phía bắc ư…. tôi nghĩ rằng mọi người không ai muốn trở về nơi cằn cỗi khắc nghiệt đó…”
Báo đen cau mày, vết sẹo trên mặt ông méo mó.
“Không, chúng ta sẽ ra biển…” Con phù thủy Hag nói, ánh mắt nó hướng về phía đông xa xôi. Hag nói thêm.
“Ra biển.” Hai người ánh mắt không hiểu nhìn Hag.
“Hai vị vừa nghe hắn nói đây. Biển cả là lãnh địa bất khả chống đối của Alan, hắn là con của Hải thần, hắn có khả năng đồng ý cho Vương quốc tồn tại dưới mí mắt hắn.” Con phù thủy Hag anh mắt bốc lửa, tự tin nói.
“Hơn nữa, còn có người có thể thuyết phục Alan…” Hag ném thêm một đòn.
“Ai?”
“Đó là điện hạ Fayola và điện hạ Ambrose. Hai người sẽ là vua và nữ hoàng, là người sẽ kế tục Nữ hoàng trị vì vương quốc.”
Bọn họ nhớ lại lần họp chiến lược cuối cùng, lời của Người còn trong tai mà Người đã mất, mắt chúng ướt ướt.
“Sau cùng, nếu ta phải chết dưới tay Alan, thì các ngươi phải sống, không được chiến đấu tới chết, hay chạy trốn khắp nơi. Các ngươi nhớ đoàn kết lại, hai học đồ của ta sẽ tiếp tục lãnh đạo vương quốc này.”
Tuy không biết điện hạ Ambrose như thế nào, nhưng sự cố giắng và thiên phú ‘khinh hãi’ của điện hạ Fayola bọn họ đã chính mắt thấy. Chúng tin là không tới mười năm sau, cô sẽ vượt qua Nữ hoàng trở thành người mạnh nhất vương quốc.