Cuộc sống của họ là một niềm vui bất tận và nếu như họ nhớ về quãng đời trong thế giới chúng ta thì nó cũng đẹp như người ta nhớ về một giấc mơ vậy.
Một năm nọ lại là Tumnus (người lúc này đã đứng tuổi và bắt đầu trở nên bệ vệ) đi xuống mạn bờ sông mang đến cho các vua và các nữ hoàng tin tức về một con sơn dương trắng như tuyết một lần nữa lại xuất hiện trong khu rừng của ông. Đó là một loài hươu này sẽ ban cho bạn những điều ước nếu bắt được nó.
Thế là bốn anh em cùng với những viên quan đại thần trong triều cưỡi ngựa mang theo tù và cùng một đàn chó săn lên đường đuổi theo sơn dương.
Họ không săn bắn được gì cho đến khi họ thoáng thấy bóng nó. Sơn dương khiến họ thúc ngựa chạy như bay qua những vùng đất gồ ghề, rồi bằng phẳng, qua những cánh rừng thưa rồi đến vùng rừng rậm cho đến khi ngựa của các triều thần mệt nhoài đành bỏ cuộc chỉ còn bốn anh em đi tiếp.
Cánh rừng yên ắng, những con gió nhè nhẹ mang theo cái ẩm ướt của khu rùng khiến bốn người thư thái, cái cảm giác này rất quen thuộc, họ đã cảm nhận ra ở đâu đó..
Họ thấy sơn dương chui vào một bụi rậm và ngựa chịu không thể đi qua.
Đến đây vua Edmun đề nghị nói:
“Vua và các nữ hoàng kính mến, chúng ta hãy xuống ngựa đuổi theo con thú vừa chạy vào bụi rậm kia, bởi vì trong suốt đời mình, tôi chưa hề thấy con mồi nào đáng mơ ước hơn thế”.
Bây giờ bọn chúng đã nói chuyện với nhau bằng một phong cách khác sau một thời gian dài sống trong cung đình.
Đại đế Perter cười hào sản nói:
“Edmun, em tai ta, ta đã nói với em bao nhiêu lần rồi. Khi không có người ngoài ở, chúng ta phải xưng hô với nhau như trước. Chúng ta là một gia đình.”
“Phải phải, Perter nói đúng, Edmun anh không cần quá nghiêm túc như vậy.” Lucy hoạt bát hưởng ứng luôn, cô vẫn là Lucy hồi nào.
“Em biết rồi, Đại… Perter.” Edmun xoa đầu xấu hổ nói.
“Được rồi bây giờ ta tìm con sơn dương thôi.” Susan cất tiếng giải vây cho Edmun.
Thế là họ xuống ngựa, cột ngựa vào những thân cây và đi bộ vào khu rừng sâu hun hút. Đi được một đoạn, Susan lên tiếng:
“Này, ba người, ta lấy làm ngạc nhiên lắm, dường như ta thấy có mọc lên một cái cây bằng sắt.”
“Susan, nếu nhìn kỹ chị sẽ nhận thấy đó là một cây cột bằng sắt, có một cái đèn lồng treo trên cao.” Edmund nói.
“Nhân danh bờm sư tử, đó là một phép màu.” Peter đưa ta sờ cột treo đèn nói:
“Alan đã đặt một cột đèn ở cái nơi cây cối mọc tươi tốt và cao lớn đến nỗi nếu đèn có thắp sáng đi chăng nữa, thì nó cũng chẳng chiếu được ánh sáng xuống cho con người.”
Lucy phân tích lên tiếng:
“Có vẻ như cái cột này được trồng ở đây trước. Khi ngọn đèn kia xuất hiện thì ở đây cây cối vẫn còn rất thấp, hoặc thưa hơn, hoặc chẳng có cây cối gì hết.”
Susan tiếp lời:
“Đây là một cánh rừng non trẻ còn cái cột đèn kia thì đã quá lâu đời rồi.”
Cả bốn dừng lại trầm tư nhìn cột đèn. Đoạn vua Edmund nói:
“Em không rõ chuyện này lắm, nhưng ngọn đèn trên cái cột này có một tác động lạ lùng đến em.”
“Trông nó rất quen, chúng ta đã gặp nó trước đây rồi, hình như trong một giấc mơ hoặc trong một giấc mơ của những giấc mơ.”
“Đúng thế.” Tất cả cũng kêu lên, Lucy ba người cũng có cảm giác như vậy.
“Hơn nữa.” Lucy nói.
“Em có linh cảmhoặc chúng ta sẽ có những cuộc phiêu lưu kỳ lạ hoặc sẽ có một sự thay đổi lớn trong tương lai của mỗi chúng ta nếu chúng ta tiếp tục đuổi theo con sơn dương.”
“Lucy, anh đồng ý với suy nghĩ đó.” Vua Edmund nói, cậu có cảm giác tiến lên trước sẽ tìm thấy một phần cậu đã quên mất.
“Chị cũng vậy.” Susan nói. “Nhưng chị nghĩ chúng ta nên quay về chỗ buộc ngựa và thôi không đuổi theo con hươu trắng nữa.”
Peter cuối cùng lên tiếng:
“Susan à, thứ lỗi cho ta nhưng em vẫn luôn quá cẩn thận như vậy.”
Perter tự hào nói tiếp:
“Chưa bao giờ, kể từ ngày chúng ta lên làm vua và nữ hoàng ở Narnia. Chúng ta lại không giải quyết những vấn đề trọng đại như các trận chiến, những bữa đại tiệc, những trận đấu võ, việc phân định phải trái và có vẻ như mọi chuyện đều tốt đẹp. Nếu phía trước có một thử thách, một chuyến phiêu lưu đang chờ ta thì không lên ngại ngần tiến tới.”
Lucy xen vào:
“Peter nói rất chí lý. Thật đáng hổ thẹn nếu vì bất cứ nỗi sợ hãi nào hay nguy cơ nào mà chúng ta phải từ bỏ không đi theo một con vật tuyệt đẹp và chúng ta mong muốn.”
“Em cũng có ý này.” Edmund phụ họa.
“Như vậy nhân danh Aslan.” Susan nói ”Nếu tất cả đồng lòng thì chúng ta hãy đi tiếp và đón nhận bất cứ cuộc phiêu lưu nào rơi xuống chúng ta.”
Thế là bốn anh em vua chúa đi tiếp vào rừng sâu và trước khi họ đi quá xa, tất cả thình lình nhớ lại nhớ lại thứ mà họ vừa nhìn thấy gọi là cột đèn.
Trước khi bước thêm khoảng hai mươi bước nữa họ nhận ra không phải là họ tìm đường đi qua các cành cây mà lại đi qua những lớp áo khoác.
Một phút sau cả bốn lóng ngóng đi qua cánh cửa tủ bước vào căn phòng trống trải, không còn là các vua và nữ hoàng và chỉ là Peter, Susan, Edmund, Lucy trong bộ quần áo cũ.
Vẫn là cái ngày ấy, giờ ấy khi tất cả ùa vào trốn trong tủ áo. Bà Macready và khách tham quan vẫn nói chuyện sôi nổi ngoài hành lang, may họ không bước vào căn phòng để trống làm gì và bọn trẻ không bị phát hiện.
Tối hôm đấy, Lucy rón rén trở lại căn phòng trống, cô bé mở cái tủ ra, cô bé hi vọng mình thấy lại Narnia, nhưng không có thử gì ngoài quần áo bên trong.
“Cháu làm gì ở đây vậy?”
Lucy giật mình quay lại, cô thấy giáo sư Digory Kirke đứng cạnh cửa, ông tò mò nhìn cô.
Thấy cô bé không nói gì, ông tiến gần nói:
“Cháu muốn trở lại Narnia phải không?”
Lucy kinh ngạc nhìn vị giáo sư già, cô bé thốt lên:
“Ông cũng biết Narnia ạ.”
Giáo sư gật đầu.
Tìm được đề tài, Lucy và giáo sư say sưa trò chuyện, cô bé kể cho ông nghe rất nhiều chuyện ở Narnia.
Lucy nghĩ giáo sư là một người rất đặc biệt, ông không bảo Lucy là ngu ngốc cũng không quy tội cô bé nói láo mà hoàn toàn tin vào câu chuyện đó.
Bỗng nhiên cô bé nhớ tới một chuyện, la lên:
“Thôi xong, chúng cháu quên mất Ambrose và Fayola ở đó rồi, chúng ta phải trở lại tìm hai bạn ấy.”
Lucy lại tiến vào trong cái tủ, nhưng cũng không có điều kì diệu gì xảy ra.
“Không nên.” Giáo sư Digory Kirke nói.
“Ta không nghĩ việc quay lại Narnia qua tủ áo để lấy lại mấy cái áo là việc làm khôn ngoan. Cháu không nên quay lại Narnia bằng con đường này.”
“Cháu không thể quại lại đó nứa sao?” Lucy thất vọng lí nhí trong miệng.
“Cái gì à? Có chứ, tất nhiên cháu sẽ quay lại Narnia lần nữa, vào một ngày nào đó.” Giáo sư Digory Kirke xoa đầu cô bé. Ông nói thêm:
“Cháu không nhớ Alan đã nói gì sao: Một khi đã là vua ở Narnia thì sẽ mãi là vua ở đấy.”
“Nên đừng cố làm như vậy thêm một lần nữa. Cái gì phải đến sẽ xảy đến vào lúc các cháu không hề mong đợi. Đừng bàn tán quá nhiều về chuyện này dẫu là giữa các cháu với nhau chăng nữa.”
Ánh mắt cô bé lấp lánh, cô gật đầu.
“Cũng đừng đề cập đến chuyện này với bất cứ ai trừ phi là các cháu thấy họ cũng có những cuộc phiêu lưu tương tự.”
Giáo sư Digory Kirke bây giờ trông giống một ông già lẩm cẩm, ông nói:
“Ồ, cháu rồi sẽ hiểu tất tật. Những điều kỳ lạ người ta nói sẽ bộc lộ những điều bí mật. Hãy mở to mắt ra mà nhìn.”
“Trời đất ạ, không hiểu ngày nay người ta dạy các cháu những gì ở trường?”
Lucy che miệng cười khúc khích.
Và thế là câu chuyện về cuộc phiêu lưu trong tủ áo đến đây là hết. Nhưng nếu giáo sư nói đúng thì đấy mới chỉ là bắt đầu những cuộc phiêu lưu ở Narnia.
---------Hết quyển 1---------