Vạn Giới Pháp Thần

“Đúng thế, ngay từ đầu, Moody đã bị đánh tráo, hai người biết kẻ hiện tại đang ở cùng với Potter là ai không?”

Hai vị giáo sư nhìn nhau rồi nhìn ông hiệu trưởng, không cần nói cũng biết ý của họ là gì. Dumbledore khuôn mặt ngậm ngùi, nhìn sang ngọn lửa trong lò sưởi đang bập cùng:

“Là Barty Crouch con.”

“Lại là hắn.” Snape ánh mắt biến đổi. Đã từng cùng là Tử thần thực tử, Snape làm sao không biết tên cuồng tín đồ này, phải, trong số các Tử thần thực tử, nếu coi Voldemort là Thần thì Bellatrix xứng đáng làm giáo hoàng còn Barty Crouch con chỉ đứng sau ả vì sự cuồng tín.

“Nhưng tại sao? Albus, ông lại làm vậy?” Giáo sư Mcgonagall nói.

Giáo sư Dumbledore thở dài, bất đắc dĩ nói:

“Hắn tới Hogwarts là theo chỉ thị của Voldemort, mà không phải Voldemort đơn giản như vậy… hắn còn kinh khủng đáng sợ hơn mười bốn năm trước…”

“Sao có thể, không phải hắn bị phản chú phép thuật sao?” Snape không tin nói.

“Còn có ẩn tình khác, nhưng sự thật là Voldemort lúc này là mạnh nhất, nguy hiểm nhất…” Dumbledore khẳng định.

Snape bỗng thất thần đi, trong lòng tên này đang vô cùng đau xót: “Vậy là tất cả những gì cô ấy làm là vô ích…”

Hai người còn lại đều biết Snape đang nói là ai, mẹ của Potter, Lily Evan. Mối tình đầu và là mối tình duy nhất của ông giáo sư độc dược.

Giáo sư Dumbledore nói:

“Không, chúng ta có Potter…”

“Ông đừng nói nữa.” Snape cắt ngang.

“Ngày trước chính ông nói sẽ bảo vệ được mẹ con họ, nhưng thì sao, giờ đến lượt Potter, nó đang ghét giống hệt bố nó, nhưng xem ông bây giờ khiến nó như thế nào…”

Nếu có học sinh thấy cảnh này thì chắc kinh ngạc tới rơi hai tròng mắt xuống đất mất, cả Hogwarts đều biết giáo sư Snape cực kì trù ghét Potter, mà hiện tại ông ta lại quan tâm đến thắng nhóc đó.

Trong phòng lại rơi vào im lặng, cuối cùng, Dumbledore nói:

“Đây là một phần trong kế hoạch, cũng là một bước khiến Harry trưởng thành hơn. Tôi xin nhấn mạnh một lần nữa là Voldemort đã trở lại, và mạnh hơn trước rất nhiều. Cuối năm nay, khi giải thi đấu Tam pháp thuật kết thúc sẽ là lúc một cuộc chiến nổ ra.”

Giáo sư Mcgonagall và Snape im không nói gì.

“Hogwarts có thể bị kéo vào trong trận chiến, đó không phải là một trận chiến giữa các phù thủy thông thường, nó còn có sức tàn phá hơn thế nhiều. Tôi cần hai người chăm sóc học sinh của chúng ta vào ngày hôm đó.”

“Một trận chiến? Không lẽ lũ Tử thần thực tử xuất hiện?” Bà giáo sư cất tiếng.

“Có khả năng như vậy. Hơn nữa chúng ta không phải không có đồng minh.” Ông hiệu trưởng nhìn vào hai vị giáo sư.

“Là trò Karling phải không?” Snape hỏi.

“Đúng thế, cậu ta sẽ lựa mà ra tay. Nhưng ta còn có một người khác…”

Ông giáo sư nói tới đây nhìn sang một cái tủ bốn ngăn, chiếm toàn bộ một khoảng tường phía tây văn phòng hiệu trưởng.

Dumbledore khom người kính trọng nói:

“Xin mời ngài?”

Bất thình lình, một trong bốn ngăn tủ mở ra, đồng thời bên trong bay ra một con quạ, ánh mắt nó đỏ rực.

Nó đập đôi cánh đen tuyền của mình về phía ba vị giáo sư, rồi từ trong miệng con quạ phát ra một tiếng nói già nua:

“Dumbledore, không phải có bốn người chủ nhiệm nhà sao?”

Trong ánh mắt kinh ngạc của giáo sư Mcgonagall và Snape, ông hiệu trưởng lễ phép nói tiếp:

“Vâng, chỉ là bây giờ tôi mới gọi bọn họ xuất hiện, tôi trước thuyết phục hai vị này trước.”

Con quạ gật đầu không nói gì, nhưng trong mười giây sau đó, cánh cửa văn phòng lại mở ra, lần này là giáo sư Filius Flitwick chủ nhiệm nhà Ravenclaw, và giáo sư Pomona Sprout chủ nhiệm nhà Hufflepuff. 

Cộng với giáo sư Snape chủ nhiệm nhà Slytherin, giáo sư Mcgonagall chủ nhiệm nhà Gryffindor, cùng ông hiệu trưởng nữa. 

Thế là đủ năm người nắm quyền toàn bộ Hogwarts, Hội đồng quản trị trường không tính, vì cái hội đồng này thành lập sau Hogwarts rất lâu.

==== Chuyển cảnh ====

Thời gian tuổi học trò luôn luôn không thiếu thứ để buôn chuyện, vừa mới qua ‘phong ba’ của Ambrose xong thì cả trường lại nổi lên một sự kiện khác.

Đúng, sự kiện Potter đập chậu cướp hoa, khiến Max Swans phải xin nghỉ học, tuy nghe phong thanh là do tên này tự nguyện nhưng ai biết được có kẻ nào cố tình chơi xấu phía sau không.

Thế nào đã hết, ngay lập tức, trên tờ Nhật báo phù thủy xuất hiện một loạt bài chuyên bôi xấu Harry Potter, tất nhiên bôi xấu một cách đá xoáy. 

Mà chủ nhân của loại bài này không ai khác là câu bút độc địa Rita Skeeter, mụ ta đợt này khiến số lượng báo tiêu thụ tăng lên gấp đôi… cũng kiếm được kha khá tiền hoa hồng. Chính mụ đã nói như vậy trong bài báo của mình:

“Harry Potter là một danh nhân, cuộc sống cậu ta đầy kì thú, kích thích trí tò mò của tất cả các độc giả. Cậu quả thực là một mỏ vàng.”

Nhưng một chuyện khác khiến bọn học sinh kinh dị, đó chính là Vít to Krum, ngôi sao Quidditch này trong một buổi sáng ăn nhẹ đã chính thức nhận lời mời bạn nhảy của một nhóc năm thứ 5, thằng bé này phải nhỏ bằng một nửa Vít to.

Nhìn cặp đôi chênh lệch như vậy khiến nhiều đứa con trai khác run chân, cầu nguyện cho thằng bé kia. Thế mà chuyện này lại được giáo sư Dumbledore ủng hộ, ông nói oang oang với mọi người khi đang bàn tán về cặp đôi kia:

“Các trò phải tôn trọng tự do yêu đương… tình yêu là sức mạnh con hơn cả phép thuật…”

Tất nhiên rồi, nó còn khiến hai cực cùng dấu đâm sầm vào nhau.

Đối với Ambrose, thông tin này thực khiến cậu bất ngờ, Vít to hành động rất lạ, nhưng Ambrose nào có thời gian lo nghĩ cho tên đó, cậu bị Hermione cuốn lấy cả ngày.

Cô bé nằng nặc yêu cầu Ambrose dạy nhảy, với trình độ một năm chủ trì một trăm buổi vũ hội hoàng gia khi còn ở Thất đại đảo quốc, nên việc chỉ đạo một cô gái gà mờ về nhảy trở thành một vũ công chuyên nghiệp đối với Ambrose rất đơn giản.

Nhất khi thấy Hermione gần đây đặc biệt vui vẻ. Nhắc mới nhớ, sau khi biết Ambrose cùng Hermione sẽ tham gia vũ hội cùng nhau, Takagi và Fayola không tỏ ra thái độ gì cả, điều này khiến Ambrose rất buồn bực.

Thấy bạn trai mình nhảy cùng một cô gái khác, hai người ít nhất cũng phải tỏ ra thái độ một chút chứ, đằng này.



Thời gian cứ như vậy trôi qua, hôm nay đã là ngày diễn ra đêm vũ hội giáng sinh rồi, các cô gái, chàng trai trong trường đặc biệt hồi hộp. 

Nhưng có một sự thực là rất nhiều cô gái quyết định đi một mình không cần bạn nhảy. Lý do đơn giản là bọn họ chướng mắt lũ con trai khác (trong mắt đội này chỉ có Ambrose nhà ta).

Thế cho nên tạo ra một hiện tượng vô cùng quái dị, các cặp bạn gay không ngừng xuất hiện và tụ tập ở một góc trước khi buổi tiệc bắt đầu. Cầm đầu bọn này là Vít to Krum cùng đồng sự.

Đến giờ, Ambrose cùng Hermione và bốn cặp đôi quán quân khác bước ra từ một lối khác để nhảy điệu đầu trong đêm vũ hội. Không ngạc nhiên khi thấy Potter và Cho Chang cùng một đôi, nhưng bất ngờ hơn lại thấy hai cô chị họ của Ambrose thành một đôi nhảy.

Bản nhạc vang lên, Ambrose đưa tay phải ra mỉm cười mời cô em gái, Hermione cười duyên dáng đáp lại, dơ lên bàn tay đặt vào lòng bàn tay bạn nhảy của mình.

Ambrose bước một chân tiến tới, kéo cô bé ôm sát vào thân người, nói nhỏ bên tai:

“Cảm nhận từng giai điệu, để thân thể em di chuyển theo nó.”

Không biết có phải do tu luyện cái ‘Giai điệu dâm dục’ kia không, mà Ambrose phát hiện mình đặc biệt có năng khiếu về âm nhạc, kể cả ca hát, lẫn sáng tác, viết nhạc.

Kết quả là mấy bản nhạc cậu lúc rảnh rỗi viết ra lại được lên tốp trên các bảng xếp hạng nhạc lớn trên thế giới. Nhà Karling cũng có hãng thu âm của riêng mình, nên Ambrose không ngại kiếm thêm một khoản thu nhập không nhỏ trong ngành giải trí.

Trở lại, vũ điệu kết thúc xong tới phần chuyển đoạn thì Ambrose thay đổi bạn nhảy với Fayola, nhìn thấy đôi này, Ambrose mới biết câu cậu nói đùa thành sự thật, Fayola và Takagi lại thành một đôi bạn nhảy.

Tiếp sau Fayola là tới Takagi, rồi tới hai cô chị họ, rồi tới… Ambrose nhảy liên tiếp với hơn mười cô gái, dù cậu rèn luyện thân thể rất tốt nhưng không khỏi cảm thấy đau eo, mỏi tay.

Cuối cùng, ngay khi kết thúc đoạn nhạc của cô bạn nhảy thứ mười năm, Ambrose nhã nhặn từ chối mấy cô gái khác rồi chuồn nhanh sang một góc khuất của Đại sảnh đường.

Nhưng, vừa vào trong đó cậu đã thấy một cuộc cãi cọ không hề nhỏ giữa bộ ba Hermione, Weasley và Potter.

“Hermione, cậu phải biết Karling đang là đối thủ của tôi chứ, tại sao cậu lại tham gia vũ hội cùng tên đó?” Potter giọng chói tai nói.

“Chuyện này liên quan gì tới cậu, tôi quen biết ai là quyền của tôi chứ…” Hermione cũng không kém đốp lại.

“Hừ… Thế thì sao… bộ bạn nghĩ mình chen vào trong nhóm của Karling hả?” 

Ron bên cạnh khó chịu nói, nó đang mặc một bộ lễ phục thật… cổ lỗ sĩ và không được ‘nam tính’ cho lắm. Tên này hôm nay không tìm được bạn nhảy, nên đang muốn chút cơn bực dọc này một ai đó, hiển nhiên Hermione là một đối tượng tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui