Vạn Giới Pháp Thần

Ambrose bình tĩnh lại nghe Philip Karling kể lại, cậu không ngờ ông ấy lại trải qua nhiều chuyện đến vậy, du hành ở các thế giới khác nhau... Ambrose nghe ông kể tiếp:

“Chỉ là thời điểm đó là cách đây mấy chục nghìn năm… Một thế giới hoang dã, nguyên thủy. Lúc đó ta gặp người thầy đầu tiên của mình, pháp sư Abraham…”

“Pháp sư Abraham.” Ambrose nhíu mày. 

Cái tên này không xa lạ gì với cậu, Nicholas Flamel đã nói với cậu về cái tên này, chính ông ta là người viết ra cuốn sách Codex gồm 21 trang – là cuốn sách giúp độ phù hợp giữa linh hồn và thân thể của cậu tăng lên. 

Không ngờ ông ta lại là người thời đồ đá đồ đồng như vậy.

“Sau một thời gian dài ở cùng ngài, ta rời đi, và khi một lần nữa trở lại thế giới này đã là mấy chục nghìn năm sau… Ta lúc đó mới nhận ra thời gian trôi qua giữa các thế giới không đồng nhất, ta sợ một lần nữa rời khỏi thế giới này và trở lại thì đã qua thời gian con sống…”

Trong lòng ông thực sợ không gặp lại Ambrose lần nữa, mà chỉ thấy một ngôi mộ của cậu, thậm chí còn không biết cậu chết ở đâu, chết lúc nào.

Ambrose hiểu tâm lý của cha mình, cậu bây giờ cũng không dám trở lại Thất đại đảo quốc, không phải cũng vì lý do tương tự sao.

“Vì vậy ta ở lại hai trăm năm, xây dựng Hogwarts, và bắt đầu tính toán để lại một số manh mối để đưa con tới đây… May mắn là ta còn chờ được tới khi con xuất hiện, nếu con đến muộn mấy năm nữa có lẽ ta không gặp được con.” Philip Karling ánh mắt lóe lên một chút vui mừng, nhưng sau đó lại rơi vào lo lắng.

Ambrose lúc này mới lên tiếng, cậu hỏi:

“Ông muốn làm gì?”

Nếu tất cả là do Philip Karling sắp xếp thì điều kiện để khởi động phép thuật ở con mắt là rất tàn nhẫn, Ambrose buộc phải ở trạng thái bị đe dọa tới tính mạng thì cậu mới được truyền tống về một nghìn năm trước.

Với lại, ông ta làm sao có thể tính toán được tất cả mọi chuyện trong tương lai, ông nắm mọi thứ như trong lòng bàn tay mình, các mảnh ghép được đặt ở những đồ vật một cách rất ngẫu nhiên…. ít liên quan tới nhau…

“Khoan đã. Có một khả năm.” Ambrose trong đầu lóe lên một ý nghĩ, cậu giọng khó tin nói:

“Tôi trong tương lai sẽ gặp quá khứ của ông?”

Philip Karling nở một nụ cười thỏa mãn, ông nói:

“Con trai ta, con thông minh như mẹ con vậy, đúng thế, trước kia ta đã gặp con ở tương lai… Và mọi thứ về mẹ con, về chuyện của chúng ta, ta đã nói cho con… còn bây giờ con còn quá yếu.”

“Yếu.” 

Cái từ này như một túi muối sát vào nỗi đau trong lòng cậu, không phải quá yếu nên Ambrose mới suýt chết sao? 

Thình lình, Ambrose cảm giác như mấy lần cậu suýt mất mạng đều do lão cha trước mặt cậu sắp xếp.

Việc một tên Elders cấp năm không biết từ đâu xuất hiện luôn mồm hò hét giết sạch nhà Karling, với tu vi của cha cậu, không có chuyện ông để sót một tên cấp 5 nhởn nhơ sống cả nghìn năm sau này hại con cái mình được.

Đã vậy về sau còn lôi kéo liên quan tới rất nhiều những Elders đầu sọ khác. Bọn họ dường như rất e sợ nhà Karling, e sợ Hogwarts, không Ambrose nghĩ bọn họ sợ cha của cậu đúng hơn? 

Không cần biết có ẩn tình gì ở đây không, nhưng việc một người cha xa lạ dàn xếp mấy lần cho con ruột mình chết là khó chấp nhận được, dù chỉ là suy đoán nhưng khi nghĩ tới đây, Ambrose lại cảm thấy buồn bực.

Philip Karling nhìn con trai mình, ánh mắt lưu chuyển, ông nói:

“Chuyện của mẹ con chúng ta không nói nữa. Bây giờ đến chuyện của con, con biết thế giới này không chỉ có phù thủy là biết phép thuật phải không? Tất nhiên là trừ đám yêu tinh kia ra.”

Ambrose nghe vậy lập tức phục hồi, cậu tập trung hẳn lên, cậu biết mình muốn biết thêm về mẹ mình cần phải mạnh hơn, mạnh tời khi cha cậu chấp nhận mới được.

Tạm gác chuyện đó sang một bên, Ambrose trả lời:

“Phải, có một tộc gì đó, bọn họ tự gọi mình là Elder?”

“Đúng thế, cách đây mấy ba chục nghìn năm, khi đó ta còn ở với lão sư của mình ngài Abraham, tộc Elders có thể xem là chủ nhân của toàn bộ thế giới này. Bọn họ ai nấy sinh ra đã có sức mạnh, đều có tuổi thọ gần như vô tận, theo ta được biết, chưa có một Elders nào chết đi vì già cả.”

Ambrose nghe vậy nhíu mày hỏi:

“Bọn họ có nhiều không, sao tôi không thấy bọn họ xuất hiện trong giới phù thủy?”

Philip Karling nghe vậy khinh thường cười một cái:

“Con biết mối quan hệ giữa phù thủy và dân muggle rồi phải không, phù thủy chúng ta khinh thường dân muggle, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt bọn họ như một cách để tránh mình khỏi một thứ ô uế bẩn thỉu.” 

“Đám người Elders cũng vậy, bọn họ cũng coi khinh phù thủy, đối với họ chúng ta không khác nào đám người muggle kia.”

“Ra là vậy!!” Ambrose gật đầu.

Nói thế không sai, một phù thủy có thể giết hàng trăm, hàng nghìn muggle như giết gà, tương tự, đám Elders với kẻ tu vi thấp nhất là cấp 5 như tên Casus, chủ nhân của giáo sư Paines. 

Chỉ cần một mình hắn thôi cũng đủ giết sạch cả giới phù thủy Anh với tu vi chủ yếu ở cấp 3 trở xuống, mạnh nhất mới là cấp 4 giáo sư Dumbledore và Voldemort đám người. 

Nếu Ambrose và fay không đi tới thế giới Narnia, không tiếp xúc với Bán Thần Leolacdo Duvanhkate - sư phụ của fay, không tiếp xúc với sức mạnh của phù thủy trắng, của Alan, không có truyền thừa pháp thuật của những thế giới khác thì hai người giờ tối ta là cấp 3 là cùng.

“Không… ta còn có Deus.” 

Nhớ tới cuốn sách tham tài hám của này, Ambrose lắc đầu ngao ngán, chính tên đó đã cho cậu phép minh tưởng đầu tiên để bước vào con đường tu luyện… Tên đó còn muốn giúp cậu thành Thần nữa, nhưng giờ ma pháp sư cấp 5 cấp 6 Ambrose còn chưa đấu lại được.

Philip Karling im lặng chờ con trai ông suy nghĩ xong, mới nói tiếp:

“Đó là một nguyên nhân thôi, đám Elders kiêu ngạo không muốn ở chúng với phù thủy, một chủng tộc mà chính một Elders bọn họ tạo ra… Nguyên nhân chính là do trận chiến cách đây đúng hai mươi chín nghìn năm.”

“Một trận chiến, nhưng với ai?”

“Các Elders cũng không phải đoàn kết cho lắm, giữa bọn họ cũng tồn tại mâu thuẫn không thể hòa giải, thời gian trước thì bọn họ cùng chung địch nhân nên không nói, sau khi mọi mối đe dọa bên ngoài biến mất. Cũng là lúc mâu thuẫn bên trong bùng phát.”

“Từ những va chạm rất nhỏ từ những Elders đời thứ hai, thứ ba sau đó không ngừng tăng lên tới những Elders cổ lão nhất, bọn họ gọi là Great Elders… Cuối cùng, một trận chiến nổ ra, một trận chiến vĩ đại tới nỗi đánh sập cả một lục địa xuống mặt biển, Danu Talis - quê hương của các Elder.”

“Trận chiến kết thúc, sau đó, những Elders còn sống sót di chuyển tới khắp nơi trên thế giới này, bọn họ gặp con người, và ở lại giáo hóa những con người tối cổ đó… dần dần, bọn họ trở thành ‘Thần’ thứ mà những con người cổ đại gọi bọ họ.”

Nghe đến đây, Ambrose lập tức liên tưởng tới một loạt những truyền thuyết thần thoại của dân Muggle, nhưng vị thần Hy Lạp, Ai Cập, Vùng lưỡng hà, Bắc Âu… không lẽ tất cả những cái tên đó đều là một Elder.

Nếu vậy thì Elders còn nhiều lắm, tính sơ sơ những thần thoại cậu biết, chưa kể những thần thoại không chưa đọc thì có tới hàng ngàn vị thần, tương đương hàng ngàn Elder, tương đường với hàng ngàn ma pháp sư cấp năm trở lên.

Một số lượng khổng lồ đủ để phá hủy toàn bộ thế giới, thông tin này mới khiếp sợ làm sao!!

Philip Karling dường như nhìn ra được ý nghĩ trong đầu Ambrose, ông cười nói:

“Con yên tâm, bọn họ không còn nhiều như vậy đâu!!” 

“Sau trận chiến ở Danu Talis, mâu thuẫn của các Elders vẫn chưa được giải quyết triệt để, bọn họ vẫn nổ ra những trận chiến nhỏ hơn với nhau… trong suốt hai mươi nghìn năm sau đó. Tới khi tất cả nhận ra số lượng Elders giảm xuống với một con số không thể ít ỏi hơn. Các trận chiến mới dừng lại.”

Ambrose gật đầu, trong vô số thần thoại, phần đặc sắc nhất luôn là những trận chiến giữa các phe phái thần thánh, nhiều thần thoại kết thúc bằng một sự kiện - Hoàng hôn của chư thần. Chính là ngày tất cả thần chết.

“Sau đó thì sao?” Ambrose cảm thấy hứng thú hơn hỏi.

“Sau đó tất cả Elders hoàn toàn biến mất trong mắt của con người, bọn họ sống ẩn trong lãnh thổ của riêng mình, chúng gọi là những Vương quốc Bóng tối (Shadow Realms) - Đó là những không gian độc lập với thế giới của chúng ta.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui