Vạn Giới Pháp Thần

Nghĩ tới đây, mọi ảo não về việc thời gian tu luyện gấp gáp bay hết trong đầy Ambrose, cậu ta đang ở thời điểm nào. Chính là một nghìn năm trước.

Nếu bây giờ cậu thả đám Obscurus để chúng trong vòng một nghìn năm tha hồ kính sinh… Vậy khi cậu trở lại một nghìn năm sau, rồi thu thấp tất cả đám kí sinh vào cơ thể, tu vi của Ambrose không biết tăng đến bao nhiêu.

Kìm nén cơn phấn khích, Ambrose tập trung phân tích lợi hại của phương pháp này… điều gì đảm bảo đám kí sinh trùng này không phản bội cậu? Nếu thả nó đi như vậy thì bao nhiêu người sẽ chết… bao nhiêu sinh mạng phù thủy bị cậu giết một cách gián tiếp…

Trong lòng Ambrose hụt hẫng đi, nếu thật có phù thủy vô tội chết để cậu mạnh lên thì… không, bọn chúng thì liên quan gì tới cậu… tất cả để mạnh hơn. Ambrose trong đầu mâu thuẫn nghĩ. 

Philip Karling nhìn con trai mình cau mày suy nghĩ, ông phần nào đoán ra được ý nghĩ của cậu bé, ông khuyên bảo nói:

“Con không cần cảm thấy tội lỗi, vì Obscurus không phải ngẫu nhiên chọn kí chủ, mà nó chỉ chọn người trong nội tâm tồn tại hắc ám thôi, càng hắc ám càng thu hút bọn chúng.”

Ambrose ngẩng đầu nhìn cha mình, cậu không hiểu nói:

“Nhưng đằng nào họ cũng chết…”

“Con trai, con còn ngây thơ lắm, hắc ám không phải ai cũng tồn tại… chỉ có những kẻ phạm tội ác kinh tởm nhất trên thế giới này mới có, đó là giết người… mà bọn hắn đáng chết.”

“Giết người…” 

Nói vậy thì Ambrose trong lòng đầy hắc ám rồi, phù thủy cũng rất nhiều… Thảo nào con Obscurus lúc vừa rời khỏi cái quyền trượng của Vua yêu tinh lại lão tới người cậu mà không phải Ravel.

Nghĩ đi nghĩ lại, Ambrose vẫn lắc đầu nói:

“Các này không được, tôi không cần phải đánh đổi sinh mạng của kẻ khác để mình mạnh hơn.”

Philip Karling nghe vậy thở dài một cái, ông bảo:

“Tùy con thôi, được rồi, chúng ta trở lại với bản nhạc đó. Con biết nó là một dạng tu luyện phải không?”

Ambrose gật đầu, rồi cậu nghe Philip Karling nói tiếp:

“Việc này phải nói tới khí ta rời khỏi thế giới này, tới một thế giới mà ở đó có những pháp sư mạnh mẽ hơn nhiều thế giới này. Bọn Elder đối với họ không là gì, chỉ ở mức trung bình thôi.”

“Ở đó không thiếu những pháp sư mạnh mẽ đủ sức thay đổi trời đất, tiêu diệt, xóa xổ một quốc gia theo đúng nghĩ đen – tức là làm nó biến mất khỏi bản bồ.”

“Bọn họ là những pháp sư cao cấp nhất gọi là Bán thần. Nếu con không biết thì tu vi của con hiện tại là cấp 4 chưa tính là một ma pháp sư, tu vi của một Elder thông thường là cấp 5 Ma pháp sư, còn tu vi của các Great Elder là cấp 6 Đại pháp sư trung kì trở lên, thậm chí những Great Elder cổ xưa nhất hoặc những tồn tại trước nữa còn có khả năng lên tới cấp 7 Ma đạo sư,…”

“Trên nữa còn có cấp 8 Đại ma đạo sư, rồi tới cấp 9 Bán thần.” 

“Hai giai điệu trong cuốn sách là thành quả trong một lần thám hiểm một di chỉ do một vị Bán thần cấp ma pháp sư để lại. Theo những gì ta lấy được, nếu con luyện thành công cả hai giai điệu sẽ có ma lực tương đương cấp Bán thần, còn có đột phá được cấp Bán thần hay không thì là một chuyện khác.”

Ambrose hơi nghiêng đầu đồng ý, theo những gì Deus nói thì muốn đột phá lên cấp tu vu ma pháp cần cả ba chỉ số là ma lực, lý luận ma pháp, Kỹ năng chiến đấu để đạt đỉnh.

Mà những phép minh tưởng như vậy chủ yếu giúp cậu tăng ma lực và một chút về lý luận ma pháp mà thôi, còn kỹ năng chiến đấu hoàn toàn không.

Philip Karling ánh mắt nghiêm túc nhìn con trai mình:

“Là một dạng tu luyện phép thuật, nên nếu con không tu luyện thành công thì con không thể bước tiếp đến những cảnh giới cao hơn được, cụ thể là con sẽ không bao giờ đột phá lên Cấp 7 Ma đạo sư được.” 

“Trong những gì ghi lại trong mộ của vị Bán thần này, ông ta ngày trước đã phải ‘tu luyện’ với hơn một trăm nữ phù thủy khác mới thành công… còn để tu luyện gia điệu thứ hai khác thì phải cần rất nhiều người chết…”

“Vì vậy, cả hai gia điệu này được coi là những phương pháp không chính thống để tăng cường tu vi.”

Ambrose nghe đến đây trong lòng không khỏi hơi tức giận nói: 

“Vậy tại sao ông lại cố tình đưa nó cho tôi?”

“Nếu ta có thứ khác tốt hơn thì ta đã đưa cho con rồi.” Philip Karling chân thành nói.

Đúng thế, một kẻ thân phận không rõ ràng, lang thang trong một thế giới lạ lẫm, sử dụng những phép thuật cũng lạ nốt. Philip Karling không có khả năng tiếp xúc với những truyền thừa phép thuật chính thống cao cấp, chỉ có những pháp môn rẻ tiền cấp thấp mà thôi.

Ông là sao muốn đem những thứ rác rưởi đó cho con trai mình được, nhưng hai giai điệu này lại khác, nó thông thảng tới tu vi cấp 9 Bán thần. Chỉ có một chút tác dụng phụ, mà theo ông nghĩ là không đáng kể.

Thực ra Philip Karling cũng không hiểu rõ nắm sự kinh khủng của tác dụng phụ kia, Deus đã nói với Ambrose là nếu không kiểm soát được, cậu ta sẽ giống như một con dã thú chỉ biết thỏa mãn dục vọng của mình. Giống như con sói bên cạnh Gilgamesh sau này.

Ngược lại, nếu Ambrose biết cha của mình tu luyện loại minh tưởng nào cậu sẽ không nói vậy, Philip Karling còn tu luyện một loại pháp môn còn tàn nhẫn với mình hơn… gấp trăm lần của Ambrose.

Trở lại, Ambrose nhìn cha mình hỏi:

“Tôi phải làm gì bây giờ?”

“Nếu muốn tu luyện thành công giai điệu này thì con phải thực sự thả mình ra… không cần… ừm… không cầm kiềm chế… vì phép này giúp cho cả hai bên… Vị Bán thần kia đã dùng cách này bồi dưỡng hơn một trăm vị cấp 8 Đại ma đạo sư dưới trướng…” Philip Karling khuôn mặt trở lên không đứng đắn nói.

Ambrose khuôn mặt đen lại ngắt lời:

“Tôi biết rồi…”

“Ừm… ta chỉ nói vậy thôi, con thả mình ra bao nhiêu đều tùy khả năng của con…”

“Tôi biết…” Ambrose bất mãn lên tiếng.

Cậu cũng nhận ra kìm nén dục vọng chỉ là phương pháp trị ngọn không trị gốc, mà còn kiềm chế tu vi không tiến lên… Nhưng mà nếu để cậu thả lòng mà trôi theo… trong đầu chớp nhoáng một vài hình ảnh nhạy cảm, Ambrose cả người nóng lên.

Hít một hơi thật sau ném đi những hình cảnh màu hồng này ra khỏi đầu, Ambrose trong lòng chớp nghĩ.

Cuối cùng, cậu quyết định bỏ chuyện này sang một bên, dù sao bây giờ cậu mới cấp 4 còn chưa lên cấp 5, cấp 6, để khi nào tu vi của cậu tới cấp 6 tột cùng thì tính sau.

Nghĩ thông, cậu đứng dậy định rời khỏi… ngồi thêm một chút với ông già này chắc Ambrose điên mất, ai đời người cha nào muốn con mình biến thành một tên sát nhân cuồng ma, rồi biến thành một con ma đâm dục.

“Rồi, ta chỉ nói sự thật, không cần cáu lên vậy.” Thấy Ambrose định rời đi, Philip Karling lại một lần nữa lắc đầu nói:

“Tối nay, nữa đêm lên tháp thiên văn, ta sẽ thực hiện nghi lễ giải lời nguyền trong người cho con.”

Ambrose hơi dừng lại, cậu suýt quên mất mình còn dính lời nguyền do tên Casus để lại. Ambrose không quay đầu lại, nói rồi bước ra khỏi căn phòng: 

“Tôi đã biết…”

Nhìn đứa con trai đi xa, Philip Karling thở dài, con trai ông có vẻ vẫn không chấp nhận ông là một người cha… mà đó cũng phải, dù mọi điều ông nói đều muốn tốt cho nó.

Philip Karling nhớ tới vợ mình lẩm bẩm:

“Nó quá giống em, Nerisa. Nhưng…”

Ông rung tay, hình ảnh Ambrose đang rời khỏi trên hành lang hiện ra trước mặt, ông nhìn bóng dáng con trai mình, giọng nói trở lên lạnh nhạt:

“Nó mà cứ như vậy không thể nào đi xa hơn được, nó vẫn không cần phải tranh đoạt với người khác để sống sót, để tu luyện, để mạnh hơn, để không bị giết…” 

“Nó vẫn chỉ là một vị thiếu gia hơi trưởng thành hơn một chút mà thôi. Nếu nó tới thế giới kia, nơi người ăn thịt người thì nó sẽ biết việc dùng mạng sống của người khác để mình mạnh hơn đã là đều nhân từ… chỉ là mạng sống thôi.”

Philip Karling lúc này hoàn toàn thay đổi, ông ta không còn giống vẻ người cha hiền từ mà trở thành một vị Chúa tể Bóng tối khét tiếng.

“Nếu con không muốn thì để ta thay con gánh vác tội lỗi này.”

Dứt lời, trong lòng bàn tay ông xuất hiện một đám khói đen.

====

Đi tới tiền sảnh, Ambrose vẫy Hermione đang chơi một mình ở đó, sau đó hai người rời khỏi lâu đài đi dạo một vòng, Ambrose nghĩ mình phải hít thở không khí bên ngoài một lúc.

Nhưng khi vừa đi tới gần cây cầu đá thì cậu nghe thấy một tiếng gọi với sang:

“Ambrose… Ở đây….”

Ambrose chưa kịp quay lại thì ở bên cạnh Hermione đã hét lên:

“Là ả phù thủy… Ravel.”

Đồng thời, cô bé còn ép sát vào người Ambrose như sợ ả phù thủy này sẽ cướp anh Ambrose của cô mất, giống như ngày hôm kia vậy.

Nhân vật chính của chúng ta cưng chìu xoa đầu cô em gái một cái, đưa mắt nhìn sang, thì thấy Ravel và một người đàn ông đang đứng ở đầu bên kia cây cầu đá. Bọn họ bị hai tên binh lính bằng đá của cha cậu chặn lại không cho tiến lên.

Nhắc mới nhớ, trong cả tòa lâu đài rộng lớn này chỉ có một mình ông lão quản gia là phù thủy, cậu không thấy một người hầu nào cả.

Kể cả việc phòng thủ lâu đài cũng không, Ambrose chẳng thấy phù thủy nào ngoài mấy bức tượng biết của động cả.

Ambrose mang theo Hermione bước tới nhìn hai pho tượng nói:

“Thả họ vào.”

Lập tức, cả hai thu giáo, trở lại vị trí đứng gác, họ biến trở lại thành hai pho tượng bình thường.

Lúc này, Ravel vui vẻ đi tới nói:

“Không ngờ… Thật không ngờ anh lại là con trai của ngài ấy.”

Cô còn muốn đi tới gần hơn đã bị một bóng người chặn lại, Hermione ánh mắt càng cảnh giác, cô bé đứng chen trước Ambrose, hai mắt trừng trừng nhìn Ravel chống hạnh, nói:

“Phù thủy, cô đến đây làm gì, không phải cô đi rồi sao?”

“Con nhóc Muggle này… mày quản được sao, với lại anh Ambrose của mày cũng là phù thủy đó?”

“Hừ, anh Ambrose khác, dù anh… anh ấy có là phù thủy nữa tôi cũng không sợ,...” Hermione cũng rắn đáp lại.

Ambrose nhìn một lớn một nhỏ hai cô gái đấu võ mồm cười thầm, lúc này một giọng nói khác vang lên, có vẻ rất kìm nén vui sướng:

“Là ngài… Vua Ambrose… đứa vua thần thành… Tôi thấy mặt ngài rồi… hu huh hu.”

Ambrose nghe vậy giật mình, cậu nhìn lại, thấy người đàn ông râu tóc dài ngoằng, đan xéo vào nhau như một cái tổ chim, trên người anh ta mặc một bộ quần áo rách nát kinh khủng.

Cộng với dáng người gầy còm như hai que củi, Ambrose cảm giác như tên này vừa mới chui rúc trên một hòn đảo hoang nào đó sau hàng chục năm xong.

Cậu không nhớ mình đã gặp ông ta ở đâu, với cả cái tên “Đức vua thần thành” nữa… Ambrose nghi ngờ nói:

“Anh là…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui