Vạn Giới Pháp Thần

“Không được, thưa hoàng tử. Chúng tôi nhất định phải tham gia, có lệnh từ trên xuống.” Sư tử nói.

Ambrose nghe lời này liền nghĩ sang chuyện khác, biểu hiện này là đám Nghị viên trong Hội đồng tìm đường lui đây, nói cách khác là tìm người che trở, xem ra bọn họ không phải cái gì cũng không biết, bọn họ lựa chọn ngả về hướng cha của Ambrose.

Có khi giờ này một đám phù thủy của Hội đồng phù thủy Britannia đang ở cùng với cha cậu. Nghĩ vậy, Ambrose không ngăn cản nữa, tùy vận mạng đi, nếu bọn họ chết thì chỉ trách số trời thôi. 

Ambrose không nhìn hai nhà sáng lập nữa mà tiến tới ngồi xuống vị trí chủ vị, đám người sau đó lần lượt ngồi xuống chỗ của mình. Nhân vật chính của chúng ta đảo mắt nhìn từng người, có một vài khuôn mặt lạ lẫm, hẳn là những bộ hạ khác của cha cậu.

Ambrose trầm giọng gọi một tiếng:

“Đội trưởng.”

“Vâng... Thưa hoàng tử điện hạ.”

Đội trưởng đáo rồi đứng dậy biến ra một tấm bản đồ trên mặt bàn, ông dùng đũa thần của mình như một chiếc gậy chỉ trỏ:

“Tôi không nói nhiều nữa, chúng ta đi thẳng vào vấn đề chính luôn. Kế hoạch của chúng ta là….”

Kể dịch lần này của Ambrose không phải dạng vừa, có khả năng còn khá mạnh nữa. Trong tập tin tình báo mà cha Ambrose đưa cho cậu có ghi rõ ràng nguồn gốc, lịch sử của đám Dark Elder này.

Bọn chúng không phải lũ vô danh mà ngược lại rất có danh tiếng, mục đích của chúng là giải cứu một vị Great Elder – mà hắn ta đã từng là một trong mười vị Great Elder tối cao đứng đầu nắm quyền quản lý Danu Talis - Vương quốc Elder.

Sau sự sụp đổ của Danu Talis, 3 vị Great Elder tối cao mất tích, 3 người khác thì lẳng lặng rút đi, tìm cách tránh khỏi cuộc chiến, và 4 người còn lại thì điên cuồng chiến tranh với nhau.

Kẻ bị nhốt ở dưới kia chính là một trong bốn tên điên cuồng trên, hắn ta thất bại và bị phong ấn trong chính Vương quốc bóng tối của mình. Hắn tên là Typhon – được mệnh danh là Cha của tất cả quái vật trên thế giới.

Nghe biệt hiệu này đủ thấy tên này có nhiều con cái như thế nào, nhưng may là không phải đứa con này của hắn cũng ủng hộ cha của chúng, vì sự tàn bạo tới tột cùng của lão ta.

Theo những gì điều tra được, Ambrose phải đối đầu với một trong những đứa con này, một Elder tên là Tonitribus – Sấm chớp. 

Không biết còn có đứa nào khác tham dự vào không… nhưng Tonitribus là một Dark Elder có uy tín lâu năm, ở một trình độ nào đó, lực chiến ông ta có thể tương đương cấp 5 tột cùng, kể cả nửa bước cấp 6 cũng không phải không có khả năng.

Một lý do quan trọng nữa mà Ambrose phải ngăn cản cuộc vượt ngục này, vì hồi trước, có thể nói các Great Elder đã không có một trận chiến đúng nghĩa quyết định chiến thắng hay tiêu diệt tay chân của Typhon, mà chỉ dùng kế vây tất cả bọn chúng lại. 

Điều này tương đương với việc nếu phong ấn được phá bỏ, thì thế giới không chỉ đón nhận một mình Typhon mà cả một đội quân sôi sục chất chứa thù hận hàng chục nghìn năm, một cơn giận dữ mà cần rất nhiều máu mới xoa dịu được.

Còn về việc các thế lực Elder hiện tại có đấu lại được hắn ta không, Ambrose tỏ ra quan ngại sâu sắc về điều này. Cũng bằng ấy thời gian phong ấn, các Elder bên ngoài cũng dùng từng đấy năm để đấu đá, chinh phạt lẫn nhau, thử hỏi bọn họ còn đủ sức lực để đối đầu không?

Câu trả lời, hẳn là vẫn có, nhưng cái giá phải trả là không thể đong đếm được.

Trong đầu đang không ngừng tính toán, nhưng Ambrose vẫn nghe kĩ càng kế hoạch của Đội trưởng. 

Đúng là việc giao cho người chuyên nghiệp có khác, tất cả mọi trường hợp có thể xảy ra đều được anh ta liệt kê và tổng hợp lại đầy đủ, Ambrose đã đọc bản báo cáo này và đưa ra quyết định chiến thuật rồi. 

Còn giờ là thời gian để phổ biến kế hoạch cho những người khác, trường hợp bọn họ không đồng ý, hừ, không bao giờ có chuyện đó, cha cậu đã chính miệng nói mọi việc trong chiến dịch lần này do Ambrose toàn quyền quyết định.

Tuy thời gian tiếp xúc ngắn, nhưng Ambrose vẫn có thể đọc vị được cha mình là một người độc tài không kém, tất cả mọi bộ hạ của ông thì yêu cầu đầu tiên cần phải đáp ứng là lòng trung thành. Điểm này cho thấy cậu khác giống cha mình.

Kết thúc phần phổ biến kế hoạch, Đội trưởng nhìn mọi người nói:

“Mọi người đã rõ chúng ta phải làm gì tiếp theo rồi phải không?”

“Phải.” xN. Cả căn phòng đồng thanh như một.

Chỉ là, trong không khí đại đoàn kết đó, thình lình có một cánh tay không cao không thấp giơ lên, là Gryffindor. Ông ta nhìn tên bạn thân bên cạnh rồi nói:

“Tôi có ý kiến. Kế hoạch này rất tốt, nhưng nếu ta… à...”

Nhà sáng lập sư tử đang nói dở bỗng miệng cứng lại, ông khuôn mặt đỏ nên. Đơn giản vì lúc này, tất cả mọi người đang nhìn ông với một ánh mắt rõ ràng:

“Ngươi không có quyền quyết định, hay lên tiếng ở đây?”

“Nhưng kế hoạch này quá liều mạng, nếu xảy ra sai sót gì thì sẽ có rất nhiều người chế.” Gryffindor dành hết sức để lên tiếng. 

Ông dù thực sự sợ đám người dưới tay Chúa tể Bóng tối Rumplestiltskin, vị Chúa tể khét tiếng như thế nào, thì đủ thấy đám thủ hạ cũng không kém, nhưng vì sinh mạng của những người đi theo ông, ông không thể không nêu quan điểm của mình được.

Một bên, Slytherin hai mắt dù mang theo vẻ e ngại, nhưng vẫn đứng ra cùng tên bạn nối khố, cả hai ánh mắt nhìn về phía Ambrose - người đứng đầu có quyền quyết định ở đây.

Nhân vật chính của chúng ta ngồi trên cao giờ đã nhíu mày bất mãn nhìn về phía cặp đôi sư tử và rắn, bọn họ nói nghe có vẻ đang lo lắng cho người của họ, nhưng thực ra là đang chất vấn trí tuệ, tầm nhìn chiến lược của cậu.

Ambrose đường đường làm vua cả chục năm, chinh chiến cả trăm trận đánh lớn nhỏ, với đủ loại đối thủ từ dân thường muggle, đến sinh vật có trí khôn, tới đấm quái vật chỉ biến giết chóc.

Kể cả ở Thất đại đảo quốc lẫn trong thế giới thực không có ai dám chất vấn hoặc nghi ngờ quyết định của cậu, trong Câu lạc bộ Sáng chế cũng vậy.

Không phải Ambrose coi thường Slytherin và Gryffindor, ngược lại cậu khá bội phục hắn vi tìm đường chết của hai người, đúng là người sáng lập ra nhà Gryffindor, toàn bọn mồm nêu cao tinh thần hiệp nghĩa, dũng cảm không sợ cường quyền.

Chỉ là tầm mắt của hai người bọn họ quá thấp, giống như Ambrose, hiện tại với tu vi khoảng khoảng cấp năm sơ kì. Cậu rất khó có thể nhìn ra, hoặc hiểu được những gì ông già cậu tính toán, nếu không có nhưng manh mối, thông tin đắt giá.

Quay trở lại, Gryffindor và Slytherin với tầm mắt chỉ ở các trận chiến giữa ma pháp sư cấp 3 đổ xuống, những người không biết cái gì là ma pháp nguyên tố, những phù thủy sinh ra và lớn lên với tu vi tăng theo số tuổi.

Với bọn họ, khái niệm cấp 4 ma pháp sư hoàn toàn mờ mịt thì làm sao hiểu được điểm mấu chốt trong kế hoạch của Ambrose.

Tên này nhìn hai người này, cậu hôm nay quyết thông não cho bọn chúng một chút:

“Hai vị có biết sức mạnh của đối phương?”

“Chuyện này… bọn họ là đám hắc phù thủy trong Hội Áo đen, chúng tôi mấy năm qua đấu với bọn họ rất nhiều lần rồi, mà bọn họ cũng không mạnh...”

“Dừng lại.” Ambrose giơ tay ngắt lời. “Gryffindor, không phải tôi cố tình đả kích ngài, nhưng những tên hắc phù thủy ngài chỉ là đám nhân viên vòng ngoài, nói khó nghe thì là đám pháo hôi trên chiến trường.”

“Tôi hỏi ngài, ngài thấy quân đội của cha tôi như thế nào?”

Gryffindor càng cau mày, khuôn mặt nhăn nhúm lại, miệng thốt lên một từ trả lời:

“Rất mạnh.”

Gryffindor không ngu, tuy ông sinh sau đẻ muộn, nhưng không phải không nghe thấy đời cụ kị của mình nói về trận chiến toàn đảo Anh hai trăm năm trước. Chỉ với số lượng không nhiều, nhưng quân đội của Chúa tể Bóng tối đã quét sạch sẽ một vòng toàn bộ các gia tộc phù thủy thuần chủng ở đây.

Đặc biệt là các gia tộc có lịch sử hàng nghìn năm (gia tộc của Elder bản địa Anh), bọn họ hoàn toàn bị tiêu diệt, vì vậy hai trăm trở lại đây, nhưng gia tộc nhỏ như của của ông và Slytherin mới có cơ hội vươn lên hàng ngũ đứng đầu.

“Vậy là rõ rồi, kẻ địch chúng ta sắp đối mặt không yếu hơn chúng tôi là bao nhiêu… Đối mặt với bọn chúng, ngài có tin mình sẽ chiến thắng?” Ambrose nheo hai con mắt lại nói.

Gryffindor chần chừ một chút, cả người run lên bần bật, ở bân cảnh, Slytherin buộc phải vỗ vai bọn mình, thì Gryffindor mới nói được:

“Không thể.” 

Gryffindor giờ nhận ra một điều, trong mắt Ambrose đám người, người của ông và Slytherin là không đáng kể, có cũng được, không có cũng không sao. Nhưng mà bên Nghị viện đã giao phó rồi, ông không thể rời đi được.

Hơn nữa, bên đó có chuyện gì đang giấu giếm ông và Slytherin, những vị thống lĩnh khác đều đã bị điều động thực hiện nhiệm vụ nào đó… Khiến ông có cảm giác Hội đồng bây giờ chỉ là một cái thùng rỗng.

====

Tác: Xin lỗi anh em vì đã câu chữ, nhưng cảm giác để Ambrose để lên một đầu với Slytherin và Gryffindor rồi lại ban ơn khiến hai vị sáng lập này phải cảm kích thật là… sảng khoái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui