Vạn Giới Pháp Thần

Thời gian hai tháng vội vã qua đi, đầu tháng 8, giữa buổi sáng, Ambrose nhẹ nhõm bước xuống đại sảnh lâu đài Karling. Khoảng thời gian này của Ambrose trôi qua bình lặng một cách bình ngoài ý muốn.

Đám Elder không có hành động nào đáng kể ngoài vụ thanh tẩy ở Bộ pháp thuật Anh đầu hè, ở ngoài nước Anh cũng như vậy, mọi thứ quá yên ắng, kể cả đám hắc phù thủy - lũ phù thủy tội phạm - cũng ngoan ngoãn hẳn đi.

Lần đầu tiên, tỉ lệ phạm tội ở Anh thấp nhất trong lịch sử. Bộ pháp thuật còn dùng năm trang báo đề tuyên dương điều này.

Dù vậy, Ambrose không dám hạ thấp cảnh giác, đám Elder không có động tĩnh, cũng là cho Ambrose thời gian quý báu để bố trí quân bài.

Bây giờ, hơn một trăm chiến lực cấp 5 mà Ambrose mang theo từ Thất đại đảo quốc đã phân bố rộng khắp nước Anh, sẵn sàng cho mọi tình huống khẩn cấp.

Trong đó, Scotland đã bị Ambrose cải tạo thành tường sắt thành thép với vô số ma pháp phòng thủ, lấy trung tâm là Hogwarts dày đặc nhất rồi thưa hơn tỏa ra bốn phía.

Tại sao lại lây Scotland? Chuyện này cũng dễ lý giải.

Đây là lãnh thổ một nghìn năm trước của đất nước cha cậu - ngài Philip Karling. Ông ta kiểu gì cũng ẩn tàng một số thủ đoạn ở đây.

Một trong số đó mà Ambrose biết là Tấm bản đồ đạo tặc.

Phải, tấm bản đồ này nếu trong tay người khác chỉ hiện nên tất cả thông tin những bước chân của mọi người trong phạm vi Hogwarts thôi, nhưng ở tay Ambrose lại khác, nó từ một tấm bản đồ gấp hai chiều thành một tấm bản đồ ba chiều như một con mắt trên trời soi xuống thế gian.

Và phạm vi của nó là toàn bộ Scotland, Ambrose chỉ cần ngồi một chỗ có thể quan sát toàn bộ Scotland, từ địa hình, dân cư, sự di chuyển của cả phù thủy và muggle ở đây. Mọi hành vi nhỏ nhất cũng được ghi lại.

Tấm bản đồ đạo tặc không khác một công cụ chiến lược sử dụng trong chiến tranh.

Ngoài ra, khi nghĩ kỹ lại, Ambrose nhận ra một điều.

Đó là không một Elder hoặc kẻ tôi tớ của chúng có thể dễ dàng xuất hiện trong lãnh thổ Scotland. Bọn chúng như bị một cỗ năng lượng vô hình nào đó hạn chế lực lượng.

Ví như vụ tấn công tàu tốc hành Hogwarts cuối năm thứ nhất của Ambrose. Cậu còn nhớ hôm đó con tàu vừa rời khỏi biên giới của Scotland, qua con sông Tweed và ga Tweedmouth là bị tập kích.

Vì thế, trong tình huống bết bát nhất, Ambrose và người của mình có thể lui trở lại cố thủ ở Scotland, đường cùng thì tử thủ ở Hogwarts.

Nếu không được nữa thì chỉ có cách quay lại thế giới Narnia, đối mặt với Cái ác. Cái ác có mạnh hơn đám Elder, nhưng ở Thất đại đảo quốc, thế lực của Ambrose cũng mạnh hơn ở trái đất nhiều. Ở đó cậu có hy vọng sống hơn việc đối đầu với cả một tộc quần từng thống trị thế giới.

Không nghĩ bi quan như vậy nữa, hôm nay Ambrose đặc biệt vui vẻ, nhân vật chính của chúng ta rốt cuộc thoát khỏi kiếp ‘yêu gà’, trở mình đột phá lên ma pháp sư cấp 5. Với tu vi như vậy, cộng thêm một số thủ đoạn nữa, Ambrose mới có thể nói là đủ sức tự vệ ở trái đất đầy nguy hiểm này.

Còn Fayola thì không nói nhiều, cô bé lúc nào cũng quăng Ambrose mấy con phố về tốc độ tu luyện, trước đây một tháng, cô bé đã thăng cấp trở thành chiến lực cấp 6 thứ ba ở bên cạnh cậu.

Cứ nghĩ đến việc trên đầu mình có ba cô gái mạnh hơn, Ambrose không khỏi thở dài một hơi, tâm lý cao hứng vì đột phá quét rác hết.

“Không biết đến bao giờ mình mới thoát khỏi kiếm con ghẻ?” Ambrose bi quan nghĩ.



Ambrose đi xuống cầu thang, rẽ qua đại sảnh rồi hướng người tiến vào phòng ăn ở bên trái, giờ mới hơn 7 rưỡi, không biết bữa sáng đã chuẩn bị xong chưa? Cả một đêm tu luyện, khiến dạ dày cậu kháng nghị liên hồi, Ambrose giờ chỉ muốn đánh chén một bữa ra trò mà thôi.

Nhưng, nào dễ như vậy, Ambrose vừa lộ mặt đã nhìn thấy bác quản gia Baemyn và hai người khác - hai người này đang quay lưng về phía cậu, bọn họ đang đứng trước cái cửa vòm bằng đá cẩm thạch. Bác quản gia khuôn mặt âm trầm như đối mặt với quyết định khó nhằm nào đó.

“Có chuyện xảy ra…” Thấy thế, Ambrose khẳng định nghĩ.

Phía đối diện, Baemyn cũng thấy cậu chủ của mình, ông vội vàng che giấu cảm xúc, bước qua hai người trước mặt, đi tới ân cần nói:

“Cậu chủ, cậu đã dậy. Bữa sáng đã chuẩn bị xong.”

Ambrose gật đầu tỏ vẻ đã biết, cậu còn định hỏi xem có chuyện gì thì hai bóng người kia đã quay lại, bọn họ thấy Ambrose như người chết đuối thấy phao cứu mạng.

Cả hai tràn đầy nước mắt hai chân quỳ xuống nói:

“Cậu chủ Karling… làm ơn cứu con trai tôi…” x2

Ambrose thấy vậy liền nhíu mày, cậu đoán phần nào được chuyện gì đang xảy ra ở đây rồi.

Ambrose vội vàng đỡ lấy hai người, và nói:

“Cô chú đứng lên… Max xảy ra chuyện gì sao?”

Ông bà Swans nhất quyết quỳ xuống, bọn họ khẩn cầu nói:

“Cậu chủ, niệm tình gia đình chúng tôi nhiều năm làm việc cho nhà Karling, xin cậu cứu lấy con trai tôi... hu hu…”

Thấy cha mẹ của Max như vậy, Ambrose không đỡ họ nữa và làm ra đảm bảo, nói:

“Cô chú đứng lên đi. Max là bạn cháu, cháu sẽ trả lại đứa con trai lành lặn lại cho cô chú. Cô chú yên tâm.”

Ambrose vừa nói vừa đánh mắt ra hiệu cho bác quản gia, Baemyn hiểu ý cậu chủ cũng an ủi hai vị phụ huynh:

“Chuyện này chúng tôi sẽ xử lý, hai người yên tâm. Dù sao Max cũng là đồ đệ của tôi.”

Nghe Ambrose và Baemyn đều nói vậy, ông bà Swans như hơi chút được gánh nặng trong lòng, bọn họ chúi đầu xúc động nói:

“Cảm ơn cậu chủ… Cảm ơn ngài Baemyn…”

“Được rồi, chúng ta lại kia nói tiếp.” Ambrose nói và kéo ông bà Swans tới một bộ bàn ghế tiếp khách gần đó.

Bây giờ cậu mới nghe được toàn bộ câu chuyện:

Các đây nửa tháng, Max có xin phép Baemyn nghỉ một khoảng thời gian, rồi tên này bắt máy bay đi Trung Quốc. Trước khi đi, nó còn nói với cha mẹ mình là đi đón con dâu về nhà.

‘Con dâu.’ Ambrose nhíu mày nghĩ ngay tới một người.

Cho Chang.

Ambrose nhìn sang Baemyn hỏi ý rõ ràng.

Bác quản gia không giấu diếm.

Hóa ra mối quan hệ của Max và Cho Chang phức tạp hơn cậu nghĩ. Ambrose vốn không ủng hộ mối quan hệ này, trước kia cả hai còn nhỏ thì không nói, nhưng càng lớn lên thì Ambrose cảm thấy cô gái Cho Chang này quá không quả quyết. Người như vậy không hợp với cuộc sống của Max, cả hai chỉ tổn thương nhau mà thôi.

Sự thật đúng là như vậy. việc cô ta ‘đá’ Max chạy theo nhóc Potter trong năm học là một ví dụ sờ sờ.

Tưởng thế là cắt đứt, ai ngờ, sau khi giải thi đấu Tam pháp thuật chấm dứt, trước khi nghỉ hè vài tuần, hai người này lại dính lại với nhau.

Cả hai như hoàn toàn quên đi, và tránh nói chuyện lúc trước. Max vẫn ngô nghê tốt bụng, quan tâm, săn sóc cô bé gốc hoa như trước kia sau từng ấy chuyện mà cô ta tổn thương cậu, có lúc Ambrose còn muốn bổ não nó ra xem bên trong có gì.

Nào ngờ.

Tiệc vui chóng tàn, Max sống nâng nâng trong mùa xuân thứ hai của mình, cho tới khi vào hai tuần trước, cậu ta nhận được một lá thư chia tay từ Cho Chang.

Nghe ông bà Swans nói, Max tự nhốt mình một ngày không ăn không uống trong phòng, ngày hôm sau, tên này xuất hiện với va li đóng sẵn. Nó gửi cú cho bác Baemyn xin nghỉ, và nói với ba mẹ mình rằng đi kiếm con dâu về.

Ông bà Swans nghe thấy con dâu trong lòng vui mừng, nhưng làm sao họ lỡ để con trai một mình lặn lội tới phương đông xa xôi như vậy, lại một mình ở xứ người. Bọn họ khuyên bảo Max nói chuyện với cậu chủ nhà Karling, sắp xếp xem có công có việc gì ở đó không mà xin đi cùng cho có bạn có bè..

Ông bà Swans biết Ambrose thương nghiệp trải rộng khắp thế giới, ở Trung Quốc cũng có không hiếm số lượng khách sạn, khu nghỉ dưỡng… thuộc Tập đoàn Karling.

Nhưng Max một mực không muốn, nó không muốn vì chuyện riêng của mình mà làm phiền cậu chủ. Cuối cùng, ông bà Swans cũng đồng ý, nhưng với điều kiện là Max phải viết thư hàng ngày về cho gia đình.

Rồi, sau mấy ngày đầu, Max hoàn toàn mất liên lạc trong hơn một tuần. Ông và Swans cuống cuồng lên không biết phải làm sao, bọn họ biết con mình rất nghe lời, nếu có việc gì không viết thư được sẽ thông báo trước, nhưng bây giờ đã một tuần bạt vô âm tín.

...

“Bây giờ chúng tôi không biết làm sao… Ôi, Max nó còn khờ lắm, nếu nó có mệnh hệ gì, chúng tôi không biết sống sau nữa…” Oliver vừa lau nước mắt cho vợ, vừa nói.

Hiểu được nỗi lòng cha mẹ, Baemyn rất thông cảm cho ông bà Swans, bác quản gia nhẹ giọng an ủi hai người. Trong khi đó, Ambrose cau mày suy nghĩ cách giải quyết.

Max đột nhiên mất tích, chắc chắn cậu ta đã gặp phải rắc rối gì rồi, nhưng đừng quên, Max là một phù thủy cấp 4, có thể nói là mạnh đứng hàng đầu kim tự tháp trên thế giới.

Không phải một kẻ vô danh tiểu tốt mà bỗng dưng biến mất, hơn nữa thế lực tóm được Max cũng không đơn giản, ít nhất bọn chúng có một chiến lực cấp 5, nhưng làm gì có chiến lực cấp 5 làm lại rảnh tay đối phó với một thằng nhóc mới lớn như Max.

Bọn chúng có ý định gì đây? Không lẽ là do đám Elder ra tay? Ambrose tự hỏi.

Sau vài phút, Ambrose trong lòng đã có quyết định, cậu nói với bác quản gia Baemyn:

“Cháu phải tới Trung Quốc.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui