Vạn Giới Pháp Thần

Trong đầu tên này vừa nghĩ tới một điều: Đây có thể là một cơ hội. Ông phải thể hiện sự giỏi giang của mình trong việc giải quyết tình huống này. Có thể cậu chủ nhà Karling đang chú ý tới tình huống bên này, nếu biểu hiện tốt thì… ha ah…

Chris Patten nhìn Quách Ngọc sung sướng nghĩ thêm: Thằng chó con, ngươi tới tốt lắm.

Quách Ngọc cười khinh một cái không đáp lời, hắn liếc mặt ra hiệu cho mấy tay vệ sĩ của mình. Đám này lập tức nhảy ra, ép ngài thống đốc và đám khách quý sang một bên.

Mặc cho Chris Patten mở mồm chửi bới, đe dọa, thậm chỉ cầm điện thoại lên bấm 911. Quách Ngọc vẫn vênh mặt đi lên phía trước. Hắn muốn xem hôm nay, ai là vị khách quý khiến lão cẩu tây dương kia phải nịnh nọt.

Nhưng ai ngờ, một khuôn mặt trẻ măng đập vào mắt hắn, một chàng thiếu niên trông còn nhỏ hơn hắn mười tuổi, đang ưu nhã tay phải nâng một tách rượu vang, tay trái nhẹ vuốt chiếc đồng hồ quả quýt bằng kim cương lóe mắt.

Thiếu niên cười nói với giọng nhẹ nhàng:

“Ngươi đang tìm ta phải không?”

Thiếu niên này không ai khác chính là nhân vật chính của chúng ta, Ambrose Karling.

Quách Ngọc sững sờ trong chớp mắt bởi vẻ ngoài hoàn mỹ của thiếu niên trước mặt, sau đó là một thoáng cảm giác tự ti kém cỏi. Cái khí chất trước mặt với là của thượng vị giả đúng hiệu.

Lão cha của hắn chỉ cần có khí tràng bằng một nửa thanh niên trước mặt thì có lẽ lão ta mới xứng đáng làm gia chủ. Đó là trong nháy mắt, nhưng rất nhanh tay vào đó là sự ghen tị kinh khủng.

Cơn tức giận nổi nên: Thằng nhóc trước mặt là ai, tại sao nó lại hoàn mỹ tới vậy? Nó bằng cái gì mà khiến đám người kia nịnh nọt hắn, bằng cái gì mà nó dám xuất sắc hơn mình…

Cơn tức giận này che mờ lý trí, Quách Ngọc gầm nhẹ:

“Chính người là người khiến bọn họ không tới tiệc của ta…”

Ambrose khuôn mặt vô tội, nhìn sáng Thống đốc Chris Patten ý hỏi chuyện gì. Chris Patten không chịu trả lời thì một tiếng gầm lên:

“Thằng nhóc. Không phải nhìn ai cả. Đừng nói với ta ngươi làm gì mà không biết. Đồ hèn hạ, không phải đám Anh quốc các ngươi đều quan trọng danh dự sao?”

“Dám làm mà không dám nhận… Hừ, ngươi biết ta là ai không mà dám khiêu khích ta như vậy…”

“CÂM MIỆNG.”

Một tiếng nói âm lượng vừa đủ nghe nhưng đầy uy nghiêm vang lên. Quách Ngọc bị hai từ này làm cứng họng, miệng há rộng mà không một âm thanh nào phát ra.

Đám khách quý xung quanh đang xì xào xem kịch vui lập tức câm bặt, ai nấy cả người đều chảy mồ hôi lạnh, chân run lẩy bẩy.

Trong lòng hoảng sợ nghĩ:

“Quá kinh khủng, đây là cái uy không thể chống đỡ của người đứng đầu gia tộc số một nước Anh.”

Đặc biệt là Chris Patten, tên này trong lòng khổ sở không thôi, lão không kịp làm gì, hắn vô năng không ngăn lại được để một vị đình cấp quý tộc bị xúc phạm ngay trên nơi lão quản lý. Thật vô dụng mà, mất hết cả công sức từ đầu bữa tiệc tới giờ.

Lúc này, Chris Patten chỉ muốn vô cổ thằng ‘chó con’ trước mắt nhốt vào ngục, đi tù mọt gông cho bõ tức, hắn hại cả đời của lão rồi.

Bầu không khí sau đó vô cùng căng thẳng, không ai dám mở miệng hoặc thở mạnh một hơi, tất cả đều cúi đầu xuống, ánh mắt không dám xuất hiện trong tầm nhìn của Ambrose. Quách Ngọc thì giờ hoảng rồi, cả người cứng đơ, chết chân ở một chỗ không dám nhúc nhích một thớ cơ nào.

Cứ như vậy, một giây, năm giây, mười giây,...

Một phút qua đi, bỗng nhiên một tiếng bước chân ‘bạch bạch’ đi tới. Cả đám người run lên một cái đầu hơi nghiêng nhìn về hướng phát ra tiếng động, trong lòng thầm hiếu kỳ ai to gan dám thách thức vị đại quý tộc kia.

Và, cả đám nhìn thấy hai đôi bàn chân nhỏ nhỏ, mũm mĩm, đáng yêu, cả lũ đang hiện lên một dấu hỏi: ‘Một đứa bé?’

Thì nghe giọng bé gái non nớt nhưng kiêu ngạo tận xương vang lên:

“Ambrose, chuyện gì vậy… sao cả đám đứng đơ ra thế?”

Chris Patten nghe cái giật nảy mình, thầm hô: “Con quỷ nhỏ này, không... bà cô nhỏ, cao lại dám gọi thẳng tên cậu chủ Karling như vậy…”

Ambrose thu hồi ánh mắt, không nhìn đám người này nữa, cậu mỉm cười nhìn tới bảo:

“Eulalia, tôi tưởng em không xuống…”

“Hứ, ai bảo. Tôi thích thì xuống, ở đây có cái gì vui không?” Rồng nhỏ Eulalia bĩu môi đáp lại.

Ambrose cười nói:

‘Có vui, nhưng phải chờ một lúc đã.”

Nói xong, Ambrose ánh mắt quét qua một loạt đám khách mời, rồi dừng lại trên người vị Quách thiếu gia, Ambrose trầm giọng nói:

“Adam.”

“Vâng, cậu chủ.” Adam, trợ lý của Baemyn khom người cung kính một bên đáp.

Ambrose vô cảm tiếp tục:

“Nói cho hắn biết ta là ai, biết đây là đâu, và cho hắn biết hắn sống trên đời bao nhiêu năm qua uổng phí như thế nào. Ta… muốn… nhớ… đến... chết.”

“Tuân lệnh.”

Adam ngắn gọn nói, anh đưa tay ra hiệu một cái, rồi không biết từ đâu một đoàn người xuất hiện, nhanh gọn tóm lấy Quách Ngọc đám người kéo ra khỏi hội trường.

Thấy cảnh này, Chris Patten và đám thương nhân Hồng Kông không dám động đậy một ngón tay, người căng thẳng hơn cả khi đối mặt với nguy cơ phá sản.

Vài giây sau, sau khi Quách Ngọc đám người biến đi, đám người nghe được lời Ambrose nói mới thờ phào một hơi:

“Kẻ không nên có mặt đã không có mặt, chúng ta tiếp tục bữa tiệc, mọi người tiếp tục đi.”

“Vâng…”

“Vâng dạ, cẩm ơn cậu chủ Karling ra mặt.”

“Phải, nhưng tên nhị thế tổ như vậy cần phải được dạy một bài học thích đáng.”

“Đúng… đúng.”

Ambrose cười không nói gì, rồi cậu hỏi một câu:

“Nhị thế tổ?”

Chris Patten bên cạnh nắm bắt lấy cơ hội, xông ra xung phong giải thích:

“Cậu chủ, từ này là chỉ đám con cháu đời sau của kẻ, có quyền, có thế, đám này ngọc thì ít, mà cứt thì nhiều… phần lớn là bọn vô dụng, hiển nhiên tên Quách Ngọc vừa rồi không phải là ngọc rồi.”

Ambrose nghe vậy ồ lên một tiếng, gật đầu không nói.

Đám thương nhân khác thì lại khinh bỉ nhìn Chris Patten: “Cậu chủ? Gọi ngọt thế.”

Ambrose sau đó bèn hỏi:

“Vậy cha mẹ của tên kia rất có quyền tiền hả?”

Chris Patten vẫn chen đường đầu tiên trả lời:

“Vâng, cũng có thể nói là vậy, cha hắn là người đứng đầu phái đoàn đàm phán Trung Quốc mới đến Hồng Kông ngày hôm nay. Nghe nói là nhân vật đứng hàng thứ hai trong Bộ Ngoại giao.”

Ambrose trước khi tới cũng đọc báo muggle hiểu được phần nào:

“Thảo nào nó muốn ta biết nó là ai.”

“Thằng nhóc đó thì đáng gì… ha ha… nó không bằng một móng chân của ngài, ngài Karling. Ngài không cần phải quá để tâm đến nó.” Lần này là một vị ông chủ cướp trước, tên này nói mà lời vô cùng táo bạo.

Bất chợt, một tiếng nói cò kè vang lên:

“Ambrose, chỗ chơi vui đâu?”

Cả đám đại lão chấn động một cái, bọn họ dường như quên mất một nhân vật quan trọng không kém ở đây, bọn họ nhìn xuống cô bé xinh xắn đang xoay xoay nắm đấm nhỏ của mình, hàm răng trắng ngà nhẹ cắn môi dưới, tỏ ra tức giận không nhỏ.

“Được rồi, trước ngậm cái này đã.” Ambrose bước một bước với lấy một cây kẹo mút từ một nam phục vụ, cậu chân hạ thấp mình xuống đưa cho Eulalia nói:

“Đây.”

Eulalia tò mò nhìn nó, tay nhỏ trong chớp mắt giành lấy cái kẹo mút, đưa lên miệng ngửi ngửi một cái rồi thè cái lưỡi nhỏ bé ra liếm liếm một cái.

“Ngon quá.” Eulalia há miệng một cái ngậm cả cây kẹo mút to đùng vào miệng, khuôn mặt hưởng thụ hồng hào đáng yêu.

Ambrose tiến công, đưa tay vuốt vuốt đầu cô bé nói:

“Ngon không, ở đây còn nhiều thứ ngon hơn nữa.”

“Tốt.” Eulalia hai mắt long lanh nhìn Ambrose nói.

Dỗ xong cô nhóc rồng, Ambrose nhẹ thở ra trong lòng. Cậu muốn chỉ một mình đi tìm Max nhưng quần thần nội các và các đại hiền giả đều không bằng lòng.

Bọn họ làm gì có ai muốn đức vua thần thánh của mình bị đe dọa. Gì thì gì chứ liên quan tới an toàn của nhà vua và nữ hoàng thì cả đám chiến lực cấp 5 này nhất nhất chống lệnh.

Cuối cùng, Ambrose muốn xuất ngoại thì phải mang theo một vị siêu cấp cao thủ để đảm bảo an toàn. Các đại hiền giả đều nhìn về phía ba cô gái. Fayola nhất định ở lại chủ trì đại cục thì không đi được, Hermione sau mấy tháng cố gắng mới miễn cưởng kiểm soát được sức mạnh của mình.

Rồi, trách nhiệm này rời vào đầu cô bé ‘nhỏ nhất’ (về ngoại hình thôi), Rồng Eulalia, cũng là mạnh nhất trong ba chiến lực cấp 6.

Cô rồng này làm sao chịu dễ dàng theo Ambrose như vậy, cậu phải mất cả một buổi tối để dụ dỗ và hứa rằng ở phương đông có nhiều thứ chơi vui, thì Eulalia mới đồng ý đi cùng.

Cũng may cô nhóc rồng tính trẻ con, lại tò mò về thế giới loài người, (trước mấy tháng, cô nhóc rồng này gần như phá tan toàn bộ thế giới phù thủy Anh, chỉ vì tìm cái vui), nếu không, Ambrose không biết làm thế nào nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui