Vạn Giới Pháp Thần

Bỏ qua chuyện của nhóc rồng Eu đi, main nhẹ nâng ly nhận lời mời rượu hỏi thăm của đám khách mời xung quanh, đám người này nếu trước đó thì tận sâu trong mắt là e sợ, thì giờ cơn e sợ đó hiện rõ mồn một trên mặt.

Tại sao vậy?

Đơn giản vì hiện tại Hồng Kông vấn thuộc lãnh thổ Anh, người Hồng Kông vẫn mang quốc tịch Anh, mà đã là người Anh, cộng thêm có một chút linh động về tin tức, thì bọn họ sẽ biết nhà Karling tại Anh kinh khủng như thế nào.

Chính vì vậy, đám thương nhân Hồng Kông này dù đều là người phương Đông nhưng vẫn phải nịnh nọt main như thường. Kể cả sau này không còn quốc tịch Anh đi nữa, cũng không phải lý do để bọn họ hết sợ nhà Karling. 

Trở lại, Main thấy không khí trở lên căng thẳng quá, liền chủ động mở lời trấn an:

“Mọi người cứ thỏa mái như ở nhà… Vừa nãy chúng ta nói tới đâu rồi nhỉ?”

Đám thương nhân cố cười cợt, một người lên tiếng trả lời:

“Cậu chủ Karling, chúng ta đang nói tới việc xây sân bay mới cho Hồng Kông.”

“Đúng vậy.” main gật đầu nhớ lại, cậu nhìn về phía thống đốc Chris Patten, vừa rồi, lão này đang luyến thắng về dự án này thì bị cắt đứt.

Chris Patten ho khan hai tiếng nói:

“Vâng, Sân bay Quốc tế Hồng Kông mới, theo quy hoạch của chúng tôi thì nó sẽ nằm ở vùng thềm nước nông phía bắc đảo Xích Lạp Giác, chúng tôi định bồi đắp một hòn đảo nhân tạo khoảng năm nghìn héc - ta ở đó để xây sân bay mới.”

Đám thương nhân xung quanh liên tục gật đầu cảm thán: Đây quả thật là một siêu dự án. Tổng giá trị đầu tư phải lên tới hơn mười tỷ Đô la là ít. Nghĩ tới con số này, cả đám hít một hơi lạnh, ánh mắt không tự chủ kính ngưỡng nhìn main.

Bọn họ biết, dự án này là do một mình người thiếu niên trước mặt bao hết.

Chris Patten tiếp tục báo cáo, main lắng nghe, mặc dù mục đích chính của main tới đây không phải là khảo sát đầu tư, nhưng cậu vẫn phải cố làm ra dáng một chút.

Đúng vậy, chuyến đi cao điệu tới Hồng Kông của main chỉ là để ngụy trang mà thôi, ngụy trang để tránh chọc ra vấn đề quốc tế nào đó, nước Anh cũng không phải mạnh hơn Trung Quốc là bao nhiêu, nhất là về các thế lực siêu nhiên như phù thủy, sinh vật ma thuật có trí khôn...

Mà, đã trang thì phải trang cho bức người, main chờ Chris Patten nói xong thì ném một quả bom vào hội nghị:

“Tốt, tôi có mặt ở đây chủ yếu để khảo sát khu vực xây đảo nhân tạo, ngoài ra, kế hoạch của tôi có sự thay đổi…”

main hơi dừng lại cho bầu không khí kích thích, cậu nhìn quanh từng người ở đây, trầm giọng tuyến bố:

“Tập đoàn Karling sẽ tăng vốn đầu tư lên 20 tỷ USD. Đã xây thì phải xây sân bay tốt nhất thế giới, theo dự toán thì đảo nhân tạo sẽ được mở rộng lên 20 km vuông, lượng hành khách dự kiến là một trăm triệu hành khách một năm, và lượng hàng hóa ở đây khoảng 5 triệu tấn hàng hóa một năm.”

...

“Cái gì… 20 tỷ Đô…” 

Đám thương nhân xung quanh ngẩn ngơ, bây giờ là năm 1995, người giàu nhất trong số bọn họ mới có tài sản một vài tỷ Đô thôi… Dự án này… nó còn giá trị không kém hơn tổng tất cả tài sản những người có mặt ở đây.

“Hít hà… Quá bạo tay.”

“Quá kinh khủng…”

“Nhà giàu chân chính…”

“Không thể so được…”

Chris Patten còn khiếp sợ hơn, ông có thể nói là người nghèo nhất trong tất cả đám ở đây, cái siêu dự án này… nếu nó vào trong tay ông thì… Đó sẽ là một chiến tích chói sáng.

Chris Patten trong đầu lại càng muốn nịnh hót main, ông nghĩ tới việc tuyên thệ trung thành với nhà Karling, dù gì thì Chris Patten cũng được phong tước kỵ sĩ… Lão tự nhủ quyết định: ‘Việc này phải thực hiện sớm nhất có thể, quyết định rồi, tối nay ta sẽ hiệu trung với nhà Karling.’

Nghĩ thông, Chris Patten bắt đầu nâng nâng tưởng tượng tương lai tươi sáng của mình như thế nào, đúng lúc này, một tên bảo an khác vội vã chạy tới gấp gáp nói với lão:

“Ngài thống đốc, lại… lại…”

“Làm sao?” Chris Patten cụt hứng khó chịu nói.

“Lại có người muốn xông vào bữa tiệc…”

“Khốn nạn, là ai to gan như vậy… không phải ta đã bảo ngươi gọi cảnh sát vô cổ chúng lại sao?” Chris Patten nén giận nói.

Bảo an khổ sở giải thích:

“Vâng, tôi biết, tôi đã gọi cảnh sát tới rồi… nhưng bọn họ không giải quyết được… đám người kia có vẻ rất có lai lịch… cảnh sát trưởng đang trên đường tới, tôi vào đây thông báo có ngài biết.”

“Hay lắm, có lai lịch, để ta xem là ai…” Chris Patten tự nói, rồi ông thấy cảnh sát trưởng khu vực tới, tên cảnh sát này ông biết, hắn là người có năng lực, tháng trước vừa được ông trao huy chương khuyến khích xong:

“Cậu Wu, chuyện gì vậy?”

Sir. Wu nói nhỏ:

“Là người của phái đoàn Trung Quốc, bọn họ tập trung ở ngoài cửa vào, cố tình chặn cửa không cho ai rời khởi. Đám người này có vẻ hùng hổ lắm.”

“Hừ, cậu gọi tiếp viện chưa? Đây là Hồng Kông chứ không phải là đại lục của bọn chúng.”

“Tôi đã gọi lên Cục cảnh sát rồi, ngài cục trưởng đang cho người tiếp ứng.”

“Tốt.” Chris Patten vẫn rất tin tưởng năng lực của Sir. Wu.

Bỗng nhiên, một tiếng xèo xèo vang lên trên bộ đàm: “Sếp, bọn họ xông vào, chúng tôi không ngăn lại được… xin mệnh lệnh,”

Chris Patten sắc mặt tối sầm lại, lần thứ hai, trong chưa đầy một tiếng, từ khi nào bữa tiệc của một vị thống đốc đứng đầu thành phố hơn 6 triệu dân trở thành nơi thích vào thì vào, thích ra thì ra, đây không phải trần trụi không nể mặt mũi ai phải không?

“Wu, ra lệnh cho người của cậu tiến vào trong này, ổn định khách khứa, đừng để tình hình hỗn loạn xảy ra.”

“Rõ.” Sir. Wu cầm bộ đàm truyền lệnh xuống cho cấp dưới.

...

Đám khách quan nhận ra được điều gì đó, cả lũ nhao nhao tránh sang một bên. Cảnh sát từ bên ngoài xuất hiện, hơn mười người đang cố chỉ dẫn khách dự tiệc đứng vào vị trí an toàn.

Đi cùng với đội cảnh sát là một nhóm người, dẫn đầu là một vị trung niên ăn mặc quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, vẻ mặt không buồn không lo, không biết là đang tức giận hay đang vui.

Bên cạnh ông ta là một đám người mặc vest đen, trong đó có một người đàn ông ăn mặc kì lạ, trông như từ rạp hát chạy ra, nhưng khuôn mặt đặc biệt thanh cao, vẻ không coi ai ra gì hiện rõ.

Cuối cùng là một cái cán, trên đó nằm một bóng người chật vật, khuôn mặt không ra hình người, chân tay băng bó, miệng rên rỉ đau.

Đám khách khứa nhìn phát là nhận ra ngay: Đây không phải là vị Quách Ngọc thiếu gia vừa nãy. Sao chưa tới vài phút lại thảm như vậy. Cả đám lại hít lạnh một hơi, e dè nhìn về phía main. Trong lòng thầm sợ hãi: ‘Nhà Karling ra tay quả là độc ác.’

Chris Patten thấy cảnh này đoán ra được rồi, đây không phải chạy tới hỏi tội ăn vạ sao? Chris Patten được thể thể hiện sự trung thành bước ra che trước mặt main, tư thái hộ chủ cuồng nhân nói:

“Mr. Quách. Ngọn gió nào đưa ngài tới đây?”

Mr. Quách chưa trả lời thì một tên lanh tranh lao lên trước nói:

“Còn phải hỏi. Các người làm việc gì mà không biết sao, thiếu gia nhà tôi ra nông lỗi như vậy…

“Lưu Tam.” Một tiếng vô cảm vang lên.

“Lão gia, ngài…”

“Lui xuống.” Mr. nghiêm giọng nói. Chó săn tiểu Lưu mặt sưng húp quăng ánh mắt ‘chờ đấy’ về phía Chris Patten rồi lui xuống đứng phục bên cạnh cái cán đỡ Quách Ngọc thiếu gia.

Mr. Quách bấy giờ mới nói tiếp:

“Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, xin ngài đừng trách. Sao ngài không giới thiệu cho tôi vị này…”

Mr. Quách ánh mắt hướng về phía main phía sau.

Chris Patten nghe vậy cau mày, ông quay lại nhìn hỏi ý main, khi được nhân vật chính của chúng ta xác nhận đồng ý, thì mới trang trọng giới thiệu:

“Mr. Quách, vị này là cậu Karling, người thừa kế của gia tộc Karling, nước Anh chúng tôi.”

Dừng một chút, ông ta mới nghiêm túc nhìn Mr. Quách nói thêm:

“Gia tộc Karling là gia tộc giàu có và quyền thế nhất nước Anh.”

Mr. Quách ánh mắt ‘ra là thế’, ông ta cười ‘thân thiện’, bước lên chìa tay ra ‘giả nhân giả nghĩa’ nói:

“Xin chào cậu Karling, rất hân hạnh gặp cậu.”

Main mặt không đổi sắc, cậu trong lòng có chút chờ đợi lão già trước mặt định làm gì, main nở nụ cười tỏa nắng bắt tay đáp lại:

“Vâng, chào ngài, Mr Quách. Là vinh hạnh của tôi mới đúng.”

Hai người ‘vui vẻ’ trên mặt bắt tay, nhưng không hiểu sao bầu không khí lại tràn ngập mùi thuốc súng, xung quanh đám thì nhau tránh ra xa, bọn họ không muốn dính líu vào cuộc ẩu đả sắp tới, nếu có.

Mr. Quách thu tay về, ông không thèm để ý Chris Patten mà nhìn thẳng và main nói:

“Không biết con trai tôi đã đắc tội gì với cậu, mà nó phải nhận trừng phạt như vậy.”

Lời này vừa dứt, không khí như đọng hẳn lại, đám vệ sĩ của Mr. Quách không ngừng tỏa, ra khí thế, bên main cũng không kém, cậu mang ít người, nhưng từng cái đều là chiến lực cấp 5 đó, nếu bọn họ chỉ hơi ép một chút thôi là đám vệ sĩ muggle kia tè ra quần ngay.

Main dửng dưng như không cảm nhận thấy gì, cậu nhếch miệng nói:

“Vị Quách thiếu gia kia đáng như bị vậy. Hắn cần nhớ một số chuyện, một số người hắn không đắc tội được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui