“Ha Ha… Đức vua kính mến của ta, người có thích món quà này không…” Một giọng nói quen thuộc vang vọng toàn bộ kho hàng.
Tất cả là một âm mưu được sắp đặt trước.
Ambrose ngẩn đầu lên, cậu thấy một vóc người nhỏ bé, lưng còng, tay chống gậy, hắn ta mặc một cái áo chùm dài lê thê. Ambrose nhận ra đó là ai, cậu nói từng chữ:
“Là ngươi phù thủy Hag, chính ngươi sắp xếp mọi chuyện..”
Hag nhìn khuôn mặt sắp bão nổ tới nơi của Ambrose, bà ta lại cười lớn.
“Đúng vậy, chính là thần.” Hag giọng nói vô cảm thừa nhận.
“Chính ngươi điều khiển con nhện này?”
Lúc trước cậu tưởng mình bị ảo giác, nhưng đúng là đã Hag theo dõi cậu qua con nhện, bà ta điều khiển nó dụ cậu tới đây.
“Đúng vậy, hơn nữa thần còn điều khiển chúng tấn công tiểu đội ở rừng đen đêm hôm qua, và cả lũ nhện tấn công thành phố tối nay nữa…” Hag giọng khàn khàn nói.
Lần này Ambrose thật sự tức điên lên rồi, cậu mãi mới bật ra một chữ:
“Tại sao?”
Đúng vậy, tại sao Hag lại chọn phản bội vương quốc, bà ta biết rằng nếu Ambrose có xảy ra chuyện gì thì bà cũng không thoát, không cần Ẩn sĩ ra tay, một mình Fayola cũng đủ tiêu diệt Hag.
“Tại sao thần làm vậy ư!” Hag đi tới bên cạnh Ambrose đá cậu một cái trước ngực, bà ta tức giận nói “Chính xác là ta chưa bao giờ thuần phục một tên nhóc náo toét như mi và con nhỏ xấc xược kia. Mi biết tất cả những thứ mi có hiện tại là của ai không?”
Một kinh tởm giống mùi mỡ thiu xộc lên mũi Ambrose, Hag bà ta thật bốc mùi, cậu có kìm nén cảm giác nôn bửa. Cậu giọng nói mang vẻ ngạc nhiên đáp lại:
“Người vẫn còn trung thành với Phù thủy trắng, nhưng bà ta đã chết rồi…”
“Ai nói người đã chết…” Hag gầm rú hét lên, giọng bà hết sức kích động “Không ai trên thế giới này giết Người được, kể cả con sư tử Alan hay lão Ẩn sĩ cũng vậy.”
“Hag, bà bị hoang tưởng rồi hả, chính mắt bà đã thấy Phù thủy trắng tan thành bùn, trừ khi…” Ambrose ánh mắt như nhìn một mụ điên nhìn Hag.
Hag không nói gì chỉ cười càng lớn, bà nhìn Ambrose như nhìn một tên ngốc. Hag thò tay vào trong áo choàng, bà rút ra một cái pháp trượng.
Đây là… pháp trượng của Phù thủy trắng. Ambrose nhận ra ngay, chính cậu mấy lần suýt bị Phù thủy trắng dùng nó giết.
Bốn năm trước, khi mụ phù thủy chiến đấu với Alan, pháp trượng của mụ bị Alan đánh bay đi, chính cậu và Ambrose lúc thu dọn chiến trường đã tìm nó nhưng không thấy, thật không ngờ nó lại ở trong tay Hag.
Phù thủy Hag nhìn sắc mặt Ambrose thay đổi cười the thé nói:
“Mi hẳn là nhận ra được đây là pháp trượng của Nữ hoàng.” Hag khịt mũi nhìn Ambrose “Tất cả những gì mi và con bé Fayola kia có hiện nay chỉ là đòn đánh lạc hướng Alan thôi.”
“Bà định nói gì?” Ambrose không hiểu hỏi Hag, bà ta muốn làm gì?
“Ta làm tất cả mọi thứ để phục sinh nữ hoàng…”
Lời phù thủy Hag như một tiếng sấm rền trong lòng Ambrose, Hag đã nói như vậy và đã làm tới bước này thì bà ta đã nắm chắc phục sinh Phù thủy trắng. Cậu nghe bà nói tiếp:
“Nữ hoàng là một người vĩ đại hơn ngươi hiểu nhiều, Người đã đoán được một ngày những con người bẩn thỉu sẽ hợp lực với Alan ám hại người. Người đã chuẩn bị kế hoạch này lâu lắm rồi.”
“Kế hoạch gì?” Ambrose cố giữ giọng mình bình tĩnh lại hỏi
“Ha ha… Đầu tiên người sẽ chia rẽ những con trai của Adam và con gái của Eve, không nghĩ chỉ bằng kẹo…” Nói tới đây, Hag nhịn không ngừng được cười, “Ha ha… Tên ngu ngốc kia vẫn con ở Narnia làm vua đấy.”
“Nếu thành công thì Alan sẽ chết bởi Phép thuật tối cao, nhưng may mắn con sư tử đó không chết…” Bà ta hừ lạnh một tiếng. “Người đã dự tính được điều này và sai ta lấy một thứ từ trên người Alan.”
Bà ta lại lục trong túi áo lấy ra một chai thủy tinh nhỏ, bên trong đụng một dung dịch đỏ như máu. Bà chỉ cái chai nói đầy tự hào:
“Đây là máu của Alan, lúc con sư từ đó tới chịu chết chính tay ta đã ‘chăm sóc’ nó. Mi xem, máu này là một phần rất quan trọng trong nghi thức phục sinh Người.”
Lúc này Ambrose đã nhận ra lý do mình ở đây, cậu trầm ngâm nói: “Thứ cần thiết tiếp theo là vật hiến tế… là ta phải không?”
Phép thuật không phải vạn năng, muốn làm bất cứ chuyện gì thì cũng cần đánh đổi đúng giá, thậm trí là trả giá đắt. Một sinh mạng chỉ đổi bằng một sinh mạng, cậu biết điều này.
“Mi khá thông minh đấy, nói đúng.” Mụ phù thủy bất ngờ nhìn Ambrose nói
“Thứ cuối cùng... là linh hồn của Nữ hoàng.”
“Không thể nào, mụ ta đã đánh đổi linh hồn với Cái Ác…” Ambrose không tin nói.
Khi Ambrose hỏi tại sao phù thủy trắng lại đột nhiên đánh bạo đem Alan suýt đánh chết, Ẩn sĩ đã giải thích phù thủy đã dùng linh hồn mình để đối lấy sức mạnh.
Hag không để ý cậu, bà đi sang một bên giựt một sợi dây đang treo giữa phòng, “bịch” một tấm gỗ rơi từ trên máu xuống, trên trần hiện ra một cái lỗ hình tròn, ánh trăng xuyên chéo từ trên xuống mặt đất, tạo thành một hình e líp bằng bạc.
Làm xong tất cả, mụ mới nói:
“Đúng Người đã làm vậy, nhưng ai bảo là người không chuẩn bị trước, trong lúc chiến đấu với Alan, Nữ hoàng đã bí mật chuyển pháp trượng cho ta.”
“Một phần linh hồn của Người ở trong này, phần linh hồn này khá yếu, ta phải chờ bốn năm mới tới lúc linh hồn người khỏe hơn, nếu không mi đã chết từ khi mới lên đảo rồi...” Hag vừa nâng niu pháp trượng vừa nói.
Hag ngừng lại không nói tiếp, bà nhìn lên bầu trời, lúc này đã là giữa đêm, mặt trăng lên cao nhất. Ánh trắng dọi thẳng từ trên trời xuống đất, không biết từ lúc nào xung quanh Ambrose phủ đầy ánh trăng, cái hình e líp đã biến thành hình tròn.
“Nói chuyện phiếm dừng ở đây, đến thời gian nghi thức bắt đầu rồi.”
Phù thủy Hag tiến tới xách Ambrose đặt cậu nằm dưới ánh trăng.
Rồi bà trở ra vòng tròn, bà vừa ngâm xướng một giai điệu ma mị vừa đi lòng vòng xung quanh Ambrose.
Pháp tượng của Hag cắm xuống đất, bà vừa vẽ một thứ gì đó.
Đó là một cái ma pháp trận khổng lồ.
Một vòng tròn hình thành, tiếp tới hai ngôi sao bẩy cánh chồng lên nhau,... tất cả chúng lấy Ambrose là trung tâm.
“Xong…” Bà ta liếm môi nhìn Ambrose, “Bây giờ là giờ khắc Người trở lại…”
Mụ tới trước mặt Ambrose, bà ta giơ cao pháp trượng qua đầu rồi hạ thật mạnh xuống đất.
“Choang” Một ánh sáng trắng xanh lóe lên, chiếu sáng toàn bộ không gian, Ambrose thấy rõ khuôn mặt méo mó, xấu si đầu nốt của Hag dưới cái mũ chùm.
Cây pháp trượng đúng trên mặt đất một lúc, rồi một trụ băng chồi lên nâng nó lên không.
Sau đó nhiệt độ không khí giảm nhanh lạnh, bên trong vòng tròn ma pháp trận, tất cả mọi thứ bắt đầu đóng băng, cả người Ambrose cũng vậy.
Phù thủy Hag nhảy lùi về phía sau, ánh mắt mong đợi nhìn ma pháp trận.
Chỉ trong hai giây, Ambrose bị đóng băng trong một khối băng hình lồng chim úp, trên đỉnh lồng là cây pháp trượng đang tỏa sáng rực rỡ.
Phù thủy Hag tiến đến, Bà nhỏ một giọt máu của Alan lên tảng băng.