Vạn Giới Pháp Thần

Ba ngày sau, Ambrose và người của mình bí mật di chuyển tới Thượng Hải, mục đích của bọn họ là đoàn người sứ giả Thần quốc Takama no Hara (Cao Thiên Nguyên).

Hành tung của đoàn người này vô cùng bí ẩn, Ambrose phải mất hơn hai ngày mới tìm ra được một vài manh mối về những khu vực đáng ngờ có khả năng xuất hiện đoàn sứ giả.

Đến tối ngày thứ ba, Ambrose ra lệnh cho ba Đại hiền giả dẫn đầu ba đạo người chia làm ba hướng thám thính tất cả cả khu vực khả nghi đã đánh dấu từ trước.

Rất nhanh, Ambrose nhận được tin chuyền về từ Đại hiền giả thẩm vấn, cậu lập tức cùng Eulalia xuất phát chạy tới đó. Lúc cậu tới nơi, thì cuộc chiến đã bắt đầu.



Đoàn sứ giả Thần quốc Takama no Hara (Cao Thiên Nguyên) gồm tám người, trong đó, sáu người đã nằm đất không rõ sống chết. Trong khi quân địch quân số nhiều gấp năm lần, đang điên cuồng tấn công hòng tiêu diệt hai người còn lại.

Từ vị trí của mình, Ambrose thấy được hai bóng người nhanh như gió lướt qua bay lại trong đám quân địch, cậu nhìn ra được đó là một nam, một nữ.

Nam là một người đàn ông trung tuổi, tóc búi lên đỉnh đầu, khuôn mặt góc cạnh tang thương phủ đầy bụi thời gian. Trong tay ông ta cầm một thanh đao Nhật Bản truyền thống, tốc độ vung đao của ông ta phải nói là cực kì nhanh. Dù đã tập trung nhìn hết cỡ, Ambrose chỉ nhìn thấy được vài đường ánh sáng chớp nháy. 

“Đây là một siêu cao thủ dùng kiếm.” Ambrose sau khi quan sát cho ra kết luận.

Tới lượt cô gái, cô ta nhỏ nhắn hơn, trên mặt có một tầng khăn che, không nhìn rõ mặt mũi ra sao, thân hình như một con chim lượn qua lượn lại, tay không ra chiêu, thanh thoát, xinh đẹp như một vũ công đang biểu diễn khúc cao trào.

Bên địch rất mạnh, Ambrose không cần nhìn, chỉ cảm nhận sóng chấn động trong không khí cũng có thể đoán được bên đó có 4 tên chiến lực cấp 5. Bốn người này kiềm chế, chơi trò hai chấp một muốn bằng ưu thế nhân số, đè ép chết hai người sứ giả.

Nhưng có vẻ không được thành công cho lắm, cả hai bên bất phân thắng bại. Bên ngoài bọn họ, là một vòng vây của hàng chục người khác, tất cả đều là cấp 4, đám người này không đủ tư cách để tham gia vào trận chiến bên trong.

Điều này Ambrose nhận ra ngay, có một tên cấp 4 muốn đánh nén nam kiếm sĩ Nhật thì bị ông ta mặt không cảm xúc một nhát chém làm đôi, dễ dàng như giết chết một con kiến.

Sau vụ này, đám cấp 4 thành thật hơn hẳn, không dám hành động lỗ mãng nữa, bọn chúng xếp thành vòng bao vây phòng ngừa kẻ địch chạy trốn.

Ambrose mắt vẫn chăm chú xem quan sát trận chiến, miệng hỏi Đại hiền giả bên cạnh:

“Người của chúng ta bao giờ tới.”

“Thưa đức vua, bọn họ mất năm phút nữa mới có mặt ở đây.”

“Ừm.” Ambrose gật đầu. 

Cậu không ra tay tham dự trận chiến này ngay, ai biết được trong bóng tối còn có tên nào dấu mặt không. Hành động của Phục Ma giáo và Chiến Thiên môn đã được lên kế hoạch kỹ càng từ trước, bọn họ thế nào cũng có vào phương án đề phòng cho tình huống ngoài dự liệu.

Ví như việc bốn tên cấp 5 còn không làm gì được hai người sứ giả trước mặt, chắc chắn trong bóng tối có một vài con đại bàng nhìn chằm chằm, bất kỳ lúc nào có thể nhảy ra giáng một đòn hiểm.

Đúng lúc này, bên phía cô gái có biến, một bóng đen không biết từ đâu xông tới, tay cầm một thứ vũ khí như móng vuốt đại bàng, cào về phía lưng của cô gái. Phía trước, hai tên cấp 5 khác thấy thế cũng dơ vũ khí ép tới, bao vây hoàn toàn không chừa đường lui. Nếu bị đánh trúng, cô gái này không chết cũng bị thương nặng.

Nam kiếm sĩ ở cách đó không xa không nhịn nổi lo lắng nói:

“Tiểu thư, cẩn thận.”

Nhưng. 

Chính vào lúc bọn chúng tưởng đánh trúng cô gái rồi thì cả thân hình cô ta bỗng bay vụt lên trên không trung.

“Ầm… ầm… ầm…”

“Răng rắc… kẹt kẹt…”

Ba tiến va chạm cùng với hai tiếng đổ gãy vang lên. Ba tên cấp 5 đánh phải vào một thứ gì đó. Là một thân cây, cô gái vừa rồi vọt lên trên là do thân cây này đẩy lên, và cái thân cây này vẫn tiếp tục mọc cao hơn cho tới khi nó cao khoảng hai mươi mét mới dừng lại.

Cô gái ánh mặt lạnh lùng nhìn xuống, khuôn mặt bị che không rõ cảm xúc lúc này. Nhưng cái ánh mắt kia khiến ba tên phía dưới tức giận, chúng gào lên:

“Khốn khiếp.”

“Con ranh láu cá.”

Tên cầm vuốt đại bàng chửi xong, liếc mắt ra hiệu với hai tên đồng bọn rồi lật úp cái vuốt của mình, cắm vào thân cây lấy đà để leo lên.

Hai tên khác thì nhún người, phi thân bay lên, bọn hắn tu vi đều đạt tới Hóa Thần cấp lão tổ (cấp 5) hoàn toàn có thể tự bay lượn trên không trung. Cả ba theo ba hướng cùng xông lên khóa chặt cô gái một lần nữa, lần này chúng quyết muốn kết thúc cuộc đấu này.

Nhưng đâu có dễ như trước, cô gái bên che mặt đã động. Cô xoay người, chân nhẹ nhàng gẫm xuống dưới khiến cả thân cây run rẩy, rồi bất thình thình từ thân cây bắn ra những cành cây nhọn hoắt đâm thẳng vào ba tên cấp năm.

Tên cầm vuốt bay nhanh nhất và cũng gần thân cây nhất, hắn không né kịp. Hắn chỉ kịp hơi nghiêng người tránh đi bộ phận quan trọng trên cơ thể, đổi lại, đùi phải của hắn bị cành cây xuyên qua.

Hai tên khác khá hơn một chút, bọn chúng không bám vào thân cây như tên cầm vuốt nên chỉ lảo đảo bay chật vật ra xa bên ngoài né tránh.

Nhưng thế chưa xong. Bàn tay cô đưa xuống phía dưới, rồi như nắm chặt kéo lên một vật vô hình trong không khí.

Ngay lập tức, ‘Uỳnh uỳnh…” ba tiếng nổ kèm theo tiếng mặt đất nứt ra, ba nhánh cây nhọn hoắt từ mặt đất lao thẳng lên không, đón đầu đúng chính chỗ hai tên cấp năm lảo đảo, còn một cái thì bay thẳng tới tên cầm vuốt.

Cú đâm rất nhanh, trong nháy mắt, tên cầm vuốt bị một phát xuyên ngực, máu phun ra như một đài phun nước nhỏ, nhưng ngay tức khắc bị thân cây hút sạch. Hắn cho đến khi hoàn toàn mất ý thức có thể cảm nhận được sức sống của mình trôi đi, có thể thấy được thân thể của mình bị hút khô nhăn nheo, teo tóp còn da bọc xương.

Ambrose ở xa thấy cảnh này không khỏi rùng mình một cái, cô gái kia không phải dạng vừa, từ biểu hiện vừa rồi cậu khẳng định cô ta chưa dùng hết sức. Một người rất nguy hiểm.

Mặt khác, hai tên còn lại thấy đồng đội chết thảm, hít một hơi lạnh, gồng hết sức mình né đi, lòng thầm hoàng sợ. Nhưng mà, chân của bọn chúng đột nhiên bị vướng lại. Chúng nhìn xuống thì thấy không biết từ lúc nào chân chúng bị hai sợi dây leo nhỏ buộc vướng vào rồi buộc chặt.

“Chết tiệt.” x2.

Chúng nhìn quay đầu sang nhìn hai ngọn cây nhọn hoắt đâm tới, miệng gầm lên:

“Cứu ta. Nhanh. Nhanh...”

“Xèo xèo…” Tiếng thân cây xé gió đâm tới.

Thì.

“Chiến pháp thập nhất thức: Thiên lung địa chuyển.”

“Chiến pháp mười hai thức - Thiên địa đều chiến.” 

“Ầm ầm…”

Thêm hai người nữa xuất hiện, bọn họ dùng sức đánh nổ hai ngọn cây, đồng thời nắm lấy hai tên cấp 5 kia lùi lại phía sau, ánh mắt kiêng kỵ nhìn cô gái đang từ từ rơi xuống kia.

Ở một bên khác, hai tên cấp 5 đang đấu với nam kiếm sĩ cũng dừng tay, phi người chạy tới tụ tập với bốn người bên này, một người trong đó bất mãn nói:

“Chiến Thiên môn các ngươi làm gì bây giờ mới xuất hiện… Thiết Bằng pháp vương… hừ.”

Hai Hóa thần cấp cường giả Chiến Thiên môn chỉ nhàn nhạt nói:

“Nếu không có chúng ta ra tay, thì giờ không phải chỉ có một mình Thiết Bằng chết không thôi.”

Tên cấp 5 Phục Ma môn còn định cái thì bị một người ngăn lại nói:

“Địch nhân đang nhìn chằm chằm, có gì sau trở lại nói.”

“Hừ.”



Bên này, nam kiếm sĩ chạy tới chỗ cô gái che mặt, cung kính nói:

“Tiểu thư, ngài không có việc gì chứ?”

Cô gái không đáp chỉ hơi lắc đầu, rồi bỗng chợt cô ta ánh mắt tia tới vị trí của Ambrose, trực diện đối diện với ánh mắt của nhân vật chính của chúng ta. Ambrose cũng nhìn thấy, trong nháy mắt cậu bị ánh mắt kia thu hút, cả hai cứ nhìn nhau như vậy trong vòng mười giây.

Trong mười giây này, Nam kiếm sĩ cũng kịp chất vấn đám cấp 5 tập kích:

“Phục Ma giáo và Chiến Thiên môn các ngươi muốn gì? Không lẽ mấy người các ngươi định gây chiến với Thần quốc sao?”

“Người chết thì không cần biết. Các ngươi không sống nổi qua sáng ngày mai đâu.” 

Một trong hai lão già Chiến Thiên môn quá lên, giọng tự tin cường điệu. Hiển nhiên, hai người này còn mạnh hơn bốn người Phục Ma giáo một bậc.

“Các ngươi…” Nam kiếm sĩ tức giận định nói một câu, thì bị một giọng vô cảm ngăn lại. Cô gái bên cạnh không nhìn Ambrose nữa và nói:

“Niten. Chấm dứt bọn họ, ta cho phép ngươi dùng chiêu kia.”

Nam kiếm sĩ nghe vậy giọng sung sướng hẳn lên, hắn cúi đầu hành lễ kiểu võ sĩ đạo:

“Thần tuân lệnh.”

Nói rồi, ánh mắt của ông trở lên sắc bén dị thường, ông hai tay nắm chặt chuôi Katana dơ lên thẳng đứng, mũi đao hướng lên trời hơi chếch với mặt đất một góc 30 độ. Miệng gầm lên:

“Lần này các ngươi chết chắc. Giải phong.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui