Vạn Giới Pháp Thần

Josh cử động trước cả khi cậu kịp nhận thấy điều đó. Cậu tiến thẳng đến chỗ của Dee và chụp lấy gã đàn ông nhỏ bé đó trong nỗi ngạc nhiên cao độ của tất cả mọi người.

John Dee thật không ngờ một tên muggle lại dám xông lên tấn công ông. Quá bất ngờ, hắn ta chưa kịp phản ứng thì Josh đã tới trước mặt hắn.

“Bành.”

Josh cú đấm đánh John Dee gục xuống sàn nhà, khiến cuốn sách trong tay hắn văng cả ra ngoài.

Josh cảm thấy chiếc bìa cứng bằng kim loại của cuốn sách ngay dưới những ngón tay mình và cậu chộp lấy nó.

Nhưng lúc này, John Dee đã phản ứng lại, hắn ta dù thấp nhỏ nhưng sức lực không hề nhỏ chút nào. Hắn nhấc bổng thằng nhóc đánh lén mình lên rồi quăng mạnh về phía góc phòng.

Josh chưa kịp vui mừng vì tóm được cuốn sách thì cảm thấy cả người bay lên ngã đè lên trên một đống sách. Đầu gối cậu va vào một cạnh giá sách, một cảm giác tê liệt lan khắp cả cái chân phải.

Josh không thể đứng dậy được. John Dee đã tới gần hơn trước mắt cậu, rồi bàn tay đeo găng của hắn ta chạm đến cuốn sách đang nằm đó. Miệng hắn quát lên:

“Đây là cuốn sách của ta.”

Josh theo bản năng giữ chặt cuốn sách, người câu co lại thành tư thế trẻ sơ sinh nhưng Josh Dee lấy nó ra khỏi tay cậu một cách đơn giản.

Sophie lúc này không đứng yên một chỗ được rồi, cô lấy hết dũng khí lao tới, dùng cái cán chổi inox đập liên tục vào người John Dee:

“Hãy để em tôi yên.”

John Dee lần nữa bị đánh lén, cơn giận bạo phát, một tay nắm chặt cuốn sách, một tay còn lại của ông ta đỡ lấy chiếc chổi dừng nó ra khỏi tay cô bé.

Cú dựt này rất mạnh, khiến Sophie mấy đà ngã lao lên phía trước, nằm xuống bên cạnh em trai của cô.

Chưa hết, John Dee trong tay cán chổi bỗng biến hình, nó chảy nước rồi từ một cản chổi hóa thành một thanh kiếm. Chiêu này giống hệt chiêu Nick Fleming đã dùng.

Hắn giơ lên thanh kiếm định một nhát chém chết hai đứa trẻ. Bên kia, ông chủ tiệm sách gầm thét:

“Khốn khiếp, John Dee. Ngươi bây giờ đến cả trẻ con cũng không tha. Có giỏi ngươi giết chết ta trước đi…”

John Dee cười nhếch miệng không quan tâm gì đến lời khiêu khích của ông thầy Nicholas Flamel. Trong lòng càng cười điên: Đã ngươi không muốn nhìn hai đứa trẻ này chết thì ta sẽ giết chúng.

Sophie hai chị em lúc này cũng sợ. Josh sắc mặt hoảng sợ, càng hơn là hối hận vì hành động của mình. Nếu hai chị em họ trốn ở dưới gầm thì đã không xảy ra chuyện gì.

Sophie thì đỡ hơn chút, ánh mắt không ‘sợ’ chút nào nhìn về phía John Dee, mặt khác, tay của cô bé túm chặt lấy chiếc vòng cổ của cô. Một chiếc vòng nhìn qua có vẻ bình thường nhưng nhìn kỹ thì thấy nó vô cùng tinh xảo với những họa tiết cực nhỏ.

Cô tự nhẩm:

“Không phải sợ. Có nó mày không cần sợ Sophie, anh Ambrose đã nói vậy. Mày phải tin anh ấy… Không phải sợ gì cả.”

John Dee cũng thấy thái độ của Sophie, hắn gầm nhẹ:

“Con bé ương ngạnh.”

Dứt lời, thanh kiếm chém xuống…

Vù vù..

Sophie nhắm chặt mắt lại, không dám mở ra. Cô có thể nghe thấy tiếng lưỡi kiếm sẽ gió lao tới… nhưng sau đó… sau đó không có cái gì cả. Một giây… Hai giây… năm giây vẫn không có gì.

Sophie he hé mở mắt ra, cô suýt nữa thì hét lên vì thanh kiếm ngay gần cổ cô. Nó chỉ các có vài xăng - ti - mét thì dừng lại. Sophie nhìn hít một hơi nín thở nhìn lên.

Cô thấy tên cầm đầu băng cướp John Dee đứng đơ ra một chỗ, khuôn mặt hắn khó coi, biểu hiện giống hệt thằng em cô sai khi nó bị bố mẹ cô ‘giảng đạo lý’ một hồi.

Miệng John Dee lẩm bẩm một từ gì đó rồi thu thanh kiếm lại bẻ gãy nó, hắn trừng mắt với Sophie nói:

“Các ngươi thật may mắn vì ta đang ở trong tâm trạng vui vẻ hôm nay, còn nếu không thì ta sẽ làm giống như vậy với chính các ngươi.”

Rồi hắn và hai tên thủ hạ còn lại mang theo Perry Fleming và đóng sầm cánh cửa ra vào, ra khỏi tiệm sách.

Một khoảng im lặng dài dằng dặc trôi qua và rồi chiếc kệ sách nguyên vẹn còn lại cuối cùng đổ ầm xuống sàn nhà.

Josh lúc này mới hít thở thành tiếng nói:

“Bọn hắn đi rồi!!”

“Chị nghĩ vậy. Đúng rồi, ông Fleming?” Sophie ánh mắt không rời khỏi cánh cửa ra vào tiệm sách, rồi đột ngột cô nhơ ra điều gì hét lên.

Josh đồng ý với chị gái mình:

“Phải, Nick. Ta phải gọi cấp cứu, bọn chúng hành hạ một ông gì như vậy…”

Nhớ lại cảnh một tên to con cao hơn 2 mét vô nhân đạo thẳng chân giẫm xuống một ông lão ngoài 60 như Nick Fleming, Josh trong lòng càng vội. Cậu thầm cầu nguyện cho lão chủ tiệm chỉ bị gãy mấy cái xương sườn thôi mà không chết được.

Cả hai chị em sốt sắng đứng dậy, bọn họ đang định nhìn quanh tìm vị trí ông chủ tiệm sách thì giọng của ổng vang lên:

“Ta không sao. Cảm ơn hai đứa quan tâm.”

Hai chị em chạy tới.

Nick Fleming ngồi trên bậc thấp của một chiếc thang ngắn thường dùng để trèo lên lấy sách. Ông ta đang đưa tay ôm lấy đầu và hít thở sâu, thỉnh thoảng lại ho khúc khắc để làm sạch phổi mình khỏi đám bụi và vụn gỗ.

“Ông thật không sao chứ, Nick?” Josh thấy thế buộc miệng hỏi.

“Ta ổn. Ta không dễ chết như vậy đâu.”

“Nhưng thế nào chúng ta cũng phải báo cảnh sát. Bà Perry bị bắt cóc, tiệm của ông bị phá hủy, chúng ta suýt nữa thì bị chúng giết.” Josh lại lên tiếng.

Nhưng bà chị gái của cậu lại phản đối:

“Không. Chuyện này ngoài tầm kiểm soát của cảnh sát rồi.” Sophie nói rồi nhìn Nick Fleming bảo:

“Là ma thuật…”

Josh há mồm nhớ ra:

“Đúng vậy, còn những người làm từ đất đá nữa.”

Nick Fleming cười nhẹ khi thấy ánh mắt của hai đứa sinh đôi nhìn mình:

“Perry sẽ không sao đâu, John Dree trong mắt của hắn bà ấy còn có giá trị. Với lại bà ấy không phải yếu như các cháu nghĩ. Ma thuật… Perry là chuyên gia, bà ấy còn mạnh hơn cả ta. Nếu hôm nay không phải là ngày chúng ta suy yếu nhất thì mọi chuyện đã khác. Chuyện khác đáng lo hơn là hắn lấy được cuốn Codex…”

“Cuốn sách?” Sophie không hiểu.

Fleming gật đầu.

“Đây là thứ hắn mong muốn, hắn ta đã tìm kiếm nó suốt một thời gian dài, hắn truy đuổi chúng ta là vì cuốn sách còn hơn vì thù hận.”

“Có gì đặc biệt về nó? Tất cả mọi việc xảy ra ngày hôm nay đều vì nó.” Sophie hỏi.

Nicholas Flamel khuôn mặt nghiêm túc một cách dừng lại đột ngột. Ông nhìn hai đứa bé nói một cách rất chậm:

“Với cuốn Codex, Dee có thể tái sắp xếp lại và thay đổi thế giới.”

“Thay đổi ư?” Giọng của Sophie trở nên thì thào và bỗng nhiên bầu không khí nặng trĩu của tháng Sáu trở nên giá lạnh.

“Thay đổi ư, bằng cách nào” Josh hỏi.

“Tái lập lại nó.” Flamel nói nho nhỏ. “Dee và bọn Elder Đen tối mà hắn phục vụ sẽ tái tạo lại thế giới này giống như nó đã từng có vào thời quá khứ cổ xưa theo một cách mà không ai có thể tưởng tượng ra được. Và vai trò duy nhất mà loài người có thể tồn tại trong đó chính là nô lệ. Hay là thức ăn.”

Giọng điệu và các thể hiện của Nick Fleming khiến Sophie hai chị em sợ hãi, một cảm giác ngột ngạt ập vào hai người bọn họ. Đôi vai của hai đứa không tự chủ nặng chĩu. Đây có lẽ là cảm giác của ông bà Fleming khi cầm,… không nói đúng hơn là bảo vệ cuốn sách nguy hiểm như vậy.

Một lần nữa tiệm sách rơi vào im lặng. Sau một phút, Nick Fleming thở dài nói.

“Ta xin lỗi khi làm hai cháu sợ.”

“Không là chúng cháu phải xin lỗi mới đúng. Cháu không biết là cuốn sách lại quan trong tới như vậy.” Sophie nói

Josh thì chậm chạp đứng lên. Cậu chìa ra hai trang sách ngả màu về phía Nick. Cậu bé mặt nở nụ cười to hết cỡ:

“Ồ, thật sự hắn ta đã không lấy được toàn bộ cuốn sách. Khi ông ta giật cuốn sách ra khỏi tay cháu, cháu nghĩ là cháu phải giữ lại một cái gì đó.”

====

Vô tình cứu cả thế giới

Josh cử động trước cả khi cậu kịp nhận thấy điều đó. Cậu tiến thẳng đến chỗ của Dee và chụp lấy gã đàn ông nhỏ bé đó trong nỗi ngạc nhiên cao độ của tất cả mọi người.

John Dee thật không ngờ một tên muggle lại dám xông lên tấn công ông. Quá bất ngờ, hắn ta chưa kịp phản ứng thì Josh đã tới trước mặt hắn.

“Bành.”

Josh cú đấm đánh John Dee gục xuống sàn nhà, khiến cuốn sách trong tay hắn văng cả ra ngoài.

Josh cảm thấy chiếc bìa cứng bằng kim loại của cuốn sách ngay dưới những ngón tay mình và cậu chộp lấy nó.

Nhưng lúc này, John Dee đã phản ứng lại, hắn ta dù thấp nhỏ nhưng sức lực không hề nhỏ chút nào. Hắn nhấc bổng thằng nhóc đánh lén mình lên rồi quăng mạnh về phía góc phòng.

Josh chưa kịp vui mừng vì tóm được cuốn sách thì cảm thấy cả người bay lên ngã đè lên trên một đống sách. Đầu gối cậu va vào một cạnh giá sách, một cảm giác tê liệt lan khắp cả cái chân phải.

Josh không thể đứng dậy được. John Dee đã tới gần hơn trước mắt cậu, rồi bàn tay đeo găng của hắn ta chạm đến cuốn sách đang nằm đó. Miệng hắn quát lên:

“Đây là cuốn sách của ta.”

Josh theo bản năng giữ chặt cuốn sách, người câu co lại thành tư thế trẻ sơ sinh nhưng Josh Dee lấy nó ra khỏi tay cậu một cách đơn giản.

Sophie lúc này không đứng yên một chỗ được rồi, cô lấy hết dũng khí lao tới, dùng cái cán chổi inox đập liên tục vào người John Dee:

“Hãy để em tôi yên.”

John Dee lần nữa bị đánh lén, cơn giận bạo phát, một tay nắm chặt cuốn sách, một tay còn lại của ông ta đỡ lấy chiếc chổi dừng nó ra khỏi tay cô bé.

Cú dựt này rất mạnh, khiến Sophie mấy đà ngã lao lên phía trước, nằm xuống bên cạnh em trai của cô.

Chưa hết, John Dee trong tay cán chổi bỗng biến hình, nó chảy nước rồi từ một cản chổi hóa thành một thanh kiếm. Chiêu này giống hệt chiêu Nick Fleming đã dùng.

Hắn giơ lên thanh kiếm định một nhát chém chết hai đứa trẻ. Bên kia, ông chủ tiệm sách gầm thét:

“Khốn khiếp, John Dee. Ngươi bây giờ đến cả trẻ con cũng không tha. Có giỏi ngươi giết chết ta trước đi…”

John Dee cười nhếch miệng không quan tâm gì đến lời khiêu khích của ông thầy Nicholas Flamel. Trong lòng càng cười điên: Đã ngươi không muốn nhìn hai đứa trẻ này chết thì ta sẽ giết chúng.

Sophie hai chị em lúc này cũng sợ. Josh sắc mặt hoảng sợ, càng hơn là hối hận vì hành động của mình. Nếu hai chị em họ trốn ở dưới gầm thì đã không xảy ra chuyện gì.

Sophie thì đỡ hơn chút, ánh mắt không ‘sợ’ chút nào nhìn về phía John Dee, mặt khác, tay của cô bé túm chặt lấy chiếc vòng cổ của cô. Một chiếc vòng nhìn qua có vẻ bình thường nhưng nhìn kỹ thì thấy nó vô cùng tinh xảo với những họa tiết cực nhỏ.

Cô tự nhẩm:

“Không phải sợ. Có nó mày không cần sợ Sophie, anh Ambrose đã nói vậy. Mày phải tin anh ấy… Không phải sợ gì cả.”

John Dee cũng thấy thái độ của Sophie, hắn gầm nhẹ:

“Con bé ương ngạnh.”

Dứt lời, thanh kiếm chém xuống…

Vù vù..

Sophie nhắm chặt mắt lại, không dám mở ra. Cô có thể nghe thấy tiếng lưỡi kiếm sẽ gió lao tới… nhưng sau đó… sau đó không có cái gì cả. Một giây… Hai giây… năm giây vẫn không có gì.

Sophie he hé mở mắt ra, cô suýt nữa thì hét lên vì thanh kiếm ngay gần cổ cô. Nó chỉ các có vài xăng - ti - mét thì dừng lại. Sophie nhìn hít một hơi nín thở nhìn lên.

Cô thấy tên cầm đầu băng cướp John Dee đứng đơ ra một chỗ, khuôn mặt hắn khó coi, biểu hiện giống hệt thằng em cô sai khi nó bị bố mẹ cô ‘giảng đạo lý’ một hồi.

Miệng John Dee lẩm bẩm một từ gì đó rồi thu thanh kiếm lại bẻ gãy nó, hắn trừng mắt với Sophie nói:

“Các ngươi thật may mắn vì ta đang ở trong tâm trạng vui vẻ hôm nay, còn nếu không thì ta sẽ làm giống như vậy với chính các ngươi.”

Rồi hắn và hai tên thủ hạ còn lại mang theo Perry Fleming và đóng sầm cánh cửa ra vào, ra khỏi tiệm sách.

Một khoảng im lặng dài dằng dặc trôi qua và rồi chiếc kệ sách nguyên vẹn còn lại cuối cùng đổ ầm xuống sàn nhà.

Josh lúc này mới hít thở thành tiếng nói:

“Bọn hắn đi rồi!!”

“Chị nghĩ vậy. Đúng rồi, ông Fleming?” Sophie ánh mắt không rời khỏi cánh cửa ra vào tiệm sách, rồi đột ngột cô nhơ ra điều gì hét lên.

Josh đồng ý với chị gái mình:

“Phải, Nick. Ta phải gọi cấp cứu, bọn chúng hành hạ một ông gì như vậy…”

Nhớ lại cảnh một tên to con cao hơn 2 mét vô nhân đạo thẳng chân giẫm xuống một ông lão ngoài 60 như Nick Fleming, Josh trong lòng càng vội. Cậu thầm cầu nguyện cho lão chủ tiệm chỉ bị gãy mấy cái xương sườn thôi mà không chết được.

Cả hai chị em sốt sắng đứng dậy, bọn họ đang định nhìn quanh tìm vị trí ông chủ tiệm sách thì giọng của ổng vang lên:

“Ta không sao. Cảm ơn hai đứa quan tâm.”

Hai chị em chạy tới.

Nick Fleming ngồi trên bậc thấp của một chiếc thang ngắn thường dùng để trèo lên lấy sách. Ông ta đang đưa tay ôm lấy đầu và hít thở sâu, thỉnh thoảng lại ho khúc khắc để làm sạch phổi mình khỏi đám bụi và vụn gỗ.

“Ông thật không sao chứ, Nick?” Josh thấy thế buộc miệng hỏi.

“Ta ổn. Ta không dễ chết như vậy đâu.”

“Nhưng thế nào chúng ta cũng phải báo cảnh sát. Bà Perry bị bắt cóc, tiệm của ông bị phá hủy, chúng ta suýt nữa thì bị chúng giết.” Josh lại lên tiếng.

Nhưng bà chị gái của cậu lại phản đối:

“Không. Chuyện này ngoài tầm kiểm soát của cảnh sát rồi.” Sophie nói rồi nhìn Nick Fleming bảo:

“Là ma thuật…”

Josh há mồm nhớ ra:

“Đúng vậy, còn những người làm từ đất đá nữa.”

Nick Fleming cười nhẹ khi thấy ánh mắt của hai đứa sinh đôi nhìn mình:

“Perry sẽ không sao đâu, John Dree trong mắt của hắn bà ấy còn có giá trị. Với lại bà ấy không phải yếu như các cháu nghĩ. Ma thuật… Perry là chuyên gia, bà ấy còn mạnh hơn cả ta. Nếu hôm nay không phải là ngày chúng ta suy yếu nhất thì mọi chuyện đã khác. Chuyện khác đáng lo hơn là hắn lấy được cuốn Codex…”

“Cuốn sách?” Sophie không hiểu.

Fleming gật đầu.

“Đây là thứ hắn mong muốn, hắn ta đã tìm kiếm nó suốt một thời gian dài, hắn truy đuổi chúng ta là vì cuốn sách còn hơn vì thù hận.”

“Có gì đặc biệt về nó? Tất cả mọi việc xảy ra ngày hôm nay đều vì nó.” Sophie hỏi.

Nicholas Flamel khuôn mặt nghiêm túc một cách dừng lại đột ngột. Ông nhìn hai đứa bé nói một cách rất chậm:

“Với cuốn Codex, Dee có thể tái sắp xếp lại và thay đổi thế giới.”

“Thay đổi ư?” Giọng của Sophie trở nên thì thào và bỗng nhiên bầu không khí nặng trĩu của tháng Sáu trở nên giá lạnh.

“Thay đổi ư, bằng cách nào” Josh hỏi.

“Tái lập lại nó.” Flamel nói nho nhỏ. “Dee và bọn Elder Đen tối mà hắn phục vụ sẽ tái tạo lại thế giới này giống như nó đã từng có vào thời quá khứ cổ xưa theo một cách mà không ai có thể tưởng tượng ra được. Và vai trò duy nhất mà loài người có thể tồn tại trong đó chính là nô lệ. Hay là thức ăn.”

Giọng điệu và các thể hiện của Nick Fleming khiến Sophie hai chị em sợ hãi, một cảm giác ngột ngạt ập vào hai người bọn họ. Đôi vai của hai đứa không tự chủ nặng chĩu. Đây có lẽ là cảm giác của ông bà Fleming khi cầm,… không nói đúng hơn là bảo vệ cuốn sách nguy hiểm như vậy.

Một lần nữa tiệm sách rơi vào im lặng. Sau một phút, Nick Fleming thở dài nói.

“Ta xin lỗi khi làm hai cháu sợ.”

“Không là chúng cháu phải xin lỗi mới đúng. Cháu không biết là cuốn sách lại quan trong tới như vậy.” Sophie nói

Josh thì chậm chạp đứng lên. Cậu chìa ra hai trang sách ngả màu về phía Nick. Cậu bé mặt nở nụ cười to hết cỡ:

“Ồ, thật sự hắn ta đã không lấy được toàn bộ cuốn sách. Khi ông ta giật cuốn sách ra khỏi tay cháu, cháu nghĩ là cháu phải giữ lại một cái gì đó.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui