Vạn Giới Vĩnh Tiên


Tô Ngọc Đạo thong thả đi giữa núi rừng, mỗi bước đều khớp với thiên đạo thần bí. Cảnh giới của y, thật sự Tôn Lập không chống nổi!
Sau mười ba bước, y lại vòng quanh Tôn Lập.
Mười ba bước này y bước lên mặt đường, lên cành cây, lên hư không... nhưng đặt chân ở đâu thì cũng có dấu chân rõ rệt.
Mắt Tôn Lập nhìn vào dấu chân như bị kim châm – mỗi bước chân như có phi kiếm chực bay ra.
"Ầm, ầm, ầm..."
Mười ba đạo minh hoàng sắc kiếm quang từ dấu chân bay lên, Tôn Lập bị vây trong cái lồng kiếm.
Tô Ngọc Đạo vừa ý gật đầu: "Mười ba kiếm này cắt được tất cả, ngươi có có cách cầu cứu gì cũng vô dụng, chịu chết đi."
Tôn Lập cảm nhận được thiên địa linh khí bị mười ba đạo kiếm quang cắt đứt, gã mất liên hệ với ngoại giới. Gã vẫn ở thế giới này nhưng thực tế đã bị đưa vào một tiểu thế giới độc lập. Thiên địa linh khí gã sử dụng được là còn trong phạm vi kiếm quang phong ấn.
"Vì việc ở Cổ Lô sơn hả?" Tôn Lập hiểu ra.
Tô Ngọc Đạo gật đầu: "Gần đây Tố Bão sơn và Ngọc Kiếm sơn trang nối lại quan hệ, thất đại phái cùng đối kháng Kim Phong Tế Vũ lâu, nếu tin ta giết ngươi lộ ra, sẽ bất lợi cho đại cục. Nên ta động thủ phong bế quanh đây, tuy phiền hà nhưng chắc chắn."
Y lại nhìn Tôn Lập: "Một Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng mà khiến bản tọa dùng tới ‘Ngọc kiếm tỏa không’ thì có chết cũng vinh hạnh."
Y chỉ tay, đạo kiếm quang thứ mười bốn xuất hiện trên đầu ngón tay.
Ngón tay sáng lên, quang mang phi kiếm cỡ đầu ruồi quay tít. Tô Ngọc Đạo bình tĩnh như nước. Sát nhân đối với y là việc quá bình thường.
"Bó tay chịu chết, ta để ngươi thống khoái."
"Vù!"
Quang kiếm lóe lên, đến trước mặt Tôn Lập, nhưng đến mức không thể phản ứng. Quang kiếm vốn cỡ đầu ruồi đã thành dài ba trượng, rộng nửa trượng, bá đạo vô cùng bổ xuống!
Tôn Lập dốc hết bản lĩnh lăn snag bên, quang kiếm lăng không chém xuống, cương phong quét qua lưng y, y phục tan thành từng mảnh.
Đạt Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng, thân thể gã cực kỳ mạnh mẽ, dù dùng dao cắt vào cũng chỉ có vệt mờ.
Nhưng cương phong chỉ quét qua là da gã đã rách, rỉ máu.
"Phịch!"
Gã rớt mạnh xuống đất, lăn suýt xuống vách đá!
Bên dưới là vực sâu không đáy, gã không biết phi hành, rơi xuống là mất mạng.
"Hừ. Quả nhiên xú trùng là sinh vật sợ chết nhất trên đời, biết là chết chắc mà không chịu để người ta bớt công bớt sức."
Quang kiếm quét tới, lướt sát mặt đất.
Nền đá cứng bị cắt phẳng lì, bất luận vật gì cũng bị quang gọt sạch.
Tôn Lập cố nhảy sang bên, đồng thời Hỏa lôi việt hóa thành một đạo hồng quang chém vào quang kiếm.
"Đinh!"
Hỏa lôi việt như thỏ non bị cự hùng tát trúng văng tít đi. Quang kiếm cũng tan quang mang, hơi chậm lại.
Tôn Lập nhân cơ hội lao lên vách đá, thoát khỏi cảnh bị quang kiếm quét xuống.
Tô Ngọc Đạo hơi bất ngờ: "À -"
Bộ phi kiếm này từ lúc nhập môn y đã đích thân tế luyện, đến giờ là một trăm sáu mươi chín năm, là thất phẩm hạ pháp khí, tu sĩ Ngọc Kiếm sơn trang cả đời chỉ chuyên chú vào ngọc kiếm, nên phẩm cấp luôn hơn người khác.
Tôn Lập chỉ là đệ tử Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng, luyện chế pháp khí lẽ nào còn đấu nổi phi kiếm của y? Thứ ban nãy chắc tiểu tử này cơ duyên xảo hợp lấy được, tựa hồ có điểm hay ho, giết gã xong thì lấy về nghiên cứu cũng có lợi.
Tô Ngọc Đạo ơ hờ, Tôn Lập ở trong kiếm trận cũng như chuột bị mèo nhốt trong lồng, không thể thoát được, muốn thế nào là do y.
Kiếm quang hơi mờ rồi lại sáng lên, Tô Ngọc Đạo giơ tay, quang mang vô cùng vô tận từ trên trời bắn xuống, ngọc kiếm ẩn đi hành tung, trước mắt Tôn Lập chói lòa!
Địch nhân quá đáng sợ, thủ đoạn càng kinh nhân. Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng, giết gã quả thật không khó gì. Tuy gã không bỏ cuộc nhưng trước cục diện này thì làm được gì?
Trước mắt là hoàng quang che lấp tất cả, nhưng Tôn Lập biết trong hoàng quang có phi kiếm chí mạng!
Ngọc Kiếm sơn trang, Tô Ngọc Đạo. Như ngọn núi ép lên lòng gã. Gã không thể chạy được cũng không thể chống chọi, nên làm gì đây? Lẽ nào mất mạng ở đây?
"Xoạt!"
Tôn Lập cảnh giác hẳn, sát khí ẩn tàng cực khéo, đến trước mặt gã mới bạo phát, mọi thủ đoạn của gã vô hiệu!
Gã gầm lên lách người. Trong lúc quan trọng này, Hỏa lôi việt đã thụ thương, quay lại với tốc độ nhanh nhất cứu chủ.
"Choang!"
Hỏa lôi việt lại văng đi.
Quang mang cự kiếm không giảm tốc độ, y theo quỹ tích cố định cắt tới, Tôn Lập không tránh kịp!
"A!" Gã gầm lên, bất cam ngập lòng hóa thành sát khí, tay cầm thiết bổng dốc sức đập lên quang mang cự kiếm.
"Oành!" Sát khí nổ tung, quang mang tan tác, bao trùm Tôn Lập. Thiết bổng nổ tan dưới quang mang cự kiếm, mỗi mảnh chỉ như kim thêu, cây cối và đá quanh đó thủng lỗ chỗ.
Tôn Lập hộc máu văng đi.
Gã va vào một tảng đá, rơi xuống lại hộc máu.
Ngũ tạng lục phủ như nát vụn, xương cốt không rõ gãy bao nhiêu, Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng, tuyệt đối không phải gã hiện giờ chống nổi, chỉ một đòn là gã trọng thương.
Quang mang cự tượng giơ cao, với Tô Ngọc Đạo coi như tất cả kết thúc. Cả đời giết không biết bao nhiêu tiểu nhân vật cỡ này. Giết thì giết, có gì đâu?
Tôn Lập nghiến răng, quang mang cự kiếm treo cao trên đầu như lời phán tội.
Tôn Lập kéo mạnh, ba mảnh ngọc lọt vào tay, gã dốc toàn lực, dồn linh nguyên vào ném lên không.
"Vô dụng." Tô Ngọc Đạo không cản, cho là Tôn Lập liều chết phát ngọc phù báo tin ôn phái, tán tu không dám chạm tới đệ tử đại môn phái cũng vì thế, đệ tử đại môn phái trước khi chết sẽ đưa ngọc phù về, sau đó họ sẽ bị môn phái truy sát.
Y đã dùng "Ngọc kiếm tỏa không" phong bế thiên địa, dù Tôn Lập phát ra vạn đạo ngọc phù cũng không thoát được.
Y bất động, chỉ huy quang mang cự kiếm chém xuống.
"Choang!"
Tiếng vang như chuông rền.
Trước mặt Tôn Lập xuất hiện đại đỉnh, gã ném ngọc bài xong thì hết sức, đại đỉnh bay lên không cao thì đã rớt xuống, che kín luôn gã.
"À -"
Tô Ngọc Đạo lại kinh ngạc, đại đỉnh nhận một kiếm nhưng không hề hấn gì, thậm chí không hằn dấu.
Y chợt nhận ra điều khác thường, ngẩng lên thì ba miếng ngọc đã khuất bóng.
"Sao thế!"
Tô Ngọc Đạo biến sắc, ngọc phù cầu cứu Tố Bão sơn luyện chế có thể phá được "Ngọc kiếm tỏa không"? Không thể nào!
Y không muốn Tố Bão sơn biết mình giết Tôn Lập nhưng không có nghĩa là không dám. Đích xác thất đại phái hiện tại đang lúc cùng tiến cùng thoái, không nên có tin gì không hay, nhưng nếu y giết Tôn Lập, ván đã đóng thuyền, Tố Bão sơn lẽ nào vì một đệ tử mới mà xung đột với Ngọc Kiếm sơn trang?!
"Hừ, truyền đi thì sao, chết đi!"
Quang mang cự kiếm sau cùng cũng thể hiện uy lực, Tô Ngọc Đạo phẫn nộ chọc hai ngón tay lên không, quang mang cự kiếm biến thành máu đỏ ngập trời, như hồng sắc lôi điện bổ xuống.
Thanh thế đó khiến người ta hoài nghi liệu tất cả sẽ bị cự kiếm ép thành bột?
"Choang!..."
Tiếng động vang lên du dương, hồng quang tung tóe, như vô số đạo điện xà. Đại đỉnh vẫn bình thường nhưng bị ép xuống đất.
Đại đỉnh vẫn không có dấu tích gì!
Tô Ngọc Đạo nhận ra điều không ổn, ngẩng lên thì thấ mười ba đạo kiếm quang đang tan đi!
"Sao hả?!" Tô Ngọc Đạo chưa từng thấy việc thế này, Ngọc kiếm tỏa không là kiếm trận bí truyền của Ngọc Kiếm sơn trang, uy lực đứng thứ hai! Tô Ngọc Đạo từng nhờ chân nhân lão tổ thử hộ, chỉ cần y bảy ra Ngọc kiếm tỏa không kiếm trận, chân nhân lão tổ cũng phải nửa ngày mới phá được.
Nhưng một làn sức mạnh khủng khiếp từ từ giáng xuống, tuy chậm nhưng không ngăn được, Ngọc kiếm tỏa không của y nhanh chóng tan nát.
"Oành!"
Đạo kiếm quang tan tành, Tô Ngọc Đạo hộc lên một tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui